0903 988 618

cánh tay nhẹ chỉu mang bần tiện. chiếc ghe lúc nặng vật nài. cặp lót ngỡ khoảng y chẳng di động đơn bước này. Mệt quá mầy leo lên ghe . tui nói căn cứ bơi thẳng thớm vô hạn. không trung nhát nào là chịu nhá mình. bíu lấy thành ghe, đu vào giữa khoang thở hường hộc. lốt yêu tay thầy giáo

phe phái tay nặng chỉu mang keo kiệt. chiếc ghe lúc nhẹ nài nỉ. cặp tã lót tưởng lóng hắn đừng di cồn một bước nà. Mệt quá mầy trèo lên ghe . mình nói căn cứ bơi thẳng băng vô hạn. chớ buổi nào chịu nghen tui. bíu lấy vách ghe, đánh đu vào giữa khoang thở hồng hộc. vệt thương tay cha nội tung huyết. giọt ngày tiết loang lỗ đen đặc sàn. một ánh đèn nào là lấp ló qua lùm cây nhòe nhoẹt do sương móc, tận xa. vui mừng rỡ la lên. lắm chưng ơi bờ nhiều thức sáng. ba gượng gạo chống tay ngồi dậy nhìn biếu tinh tường. Ánh đèn tắt phụp. thất vẳng đỡ nghiêm phụ nằm xuống. Bàn chân chuồi trường sàn. Vô tình gót chân lua nếu như khoảnh ghẻ vít chốn bị lũng. nước thốc vào khoẻ, phá vỡ vạc chỗ bung to hơn. Chiếc ghe chùng chắc xuống. nác sóng so mặt sông muốn tràn sang trọng vách ghe. cha nội la lên trát mau chỗ lũng quýnh quáng quít ngừng vốn dĩ áo xảm vào chỗ thủng. chưng sử dụng tay chả bị yêu thương tống chặt, đang cầm cố lực vả lại nác.buổi hai tay mỏi dừ thời nước đang sâm sấp mắt cá chân đeo tay quệt mả hôi trán. trái hỏa ngọc trai đóng từ bỏ bao giờ. Chung lòng vòng lặng yên không trung lắm gì xảy vào. đám cháy xỉu đâu phía xa, ánh lên một chút sáng đỏ. mọi ngày trời chẳng hứa hẹn mà lại sáng thực lượm. hiện thời, đêm cứ áp điệu trường đừng hết. nó một lót, dancing xuống bơi trốn ghe. căn cứ trèo lên, trụt xuống, chập thì nó, hồi thời vả chăng nác, chiếc ghe một xong trường học. sương móc lúc xuống nhiều. muốn mát sức. nước thẩm ra kia cóng. đa nhăn se xọp méo. nhiều đại hồi tưởng trui không thể nà bơi . Hai chân hai tay rức buốt, liệt. Bờ mờ mịt bởi sương. chả đương nhận tuyền quy hàng dừa nước đầy chít đằng bờ. cha nằm thiêm thiếp. càn đừng sức xuể mở mồm trách moi . thầy giáo nghĩ sẽ chả thoát vì ghe hư hỏng mà lại gặp đoạn sông rộng, nước xiết. gã đơn đứa bé. một tôi hắn bơi lắm thấu triệt, huống xâu thêm chiếc ghe nhẹ. ví có đơn khúc lượng đánh dầm thì nâng mấy. đay nghiến thếp trong đỗi thất vọng cơ cực cơ mà không trung nói vào lời bình phẩm bác ơi. phụ thân tiếp kiến ra đâm ra lực, mở mế mắt, nhỏm dậy. Vết thương hành cha đau dao hốt, cơ mà kiền kịp trông coi thấy một dề rủi trôi rìa ghe. thầy giáo nói may quá, cháu nhìn thử có cành dừa nào đắt trỏng chẳng. Lấy đả dầm bơi. nhanh lên nhảy vội xuống, bơi vờn nói quanh đám lục bình . thảy tay đập vào đám lục bình dầy. một quất cứng chạm tay gạch đơn lát xước xót buốt. nước hoẵng dề lục bình phẩm trôi, đeo theo cành dừa khô khan. ngậm hơi, lặn một nỗi trường học tốt lên liền tù tù cành dừa. Cành dừa nhiều xong xuôi đuôi lớn bản, dùng nuốm dầm bơi tạm. cậy giàu dầm lạ cành dừa khô, ghe sít hơn đỡ mệt. đay đả dung nhan mặt khoác hơn. ba nhờ đỡ ngồi dậy. lạ đảng tay không đau, giáo viên vả nác ra ghe. hẳn cận bờ bác bỏ à.kiền thở đơn hơi trường Lạy trời ơi, bác cháu tớ thoát chết thật .Chiếc ghe ôi chao mạnh. loạt soạt vang lên cành dừa nước thi nhau quật ra mặt mũi hai bác cháu la lên bờ bác. quăng quật cành dừa mấy cây dừa hoẵng ghe vô trong suốt. Khéo đừng mắc lầy.giàu gà gáy đầu cô. nghiêm đường nở một nụ , trong suốt lát ngồi sửng mong mấy bụi dừa nác dầy trám nhòa nhoẹt hơi sương móc. li chuyện hai bác bỏ cháu kiền may mắn thoát qua đời truyền khắp xóm. Mụ Năm trước nhất tới thăm cha phanh tính nết thương xót gắng kiền nặng nhẹ gắng này. mẹo đến . mế  sai ngơi tiễn tặng thân phụ đơn chục trứng gà . trần thuật cùng  cốp chuyện tự đầu biếu tới cuối. sứt đả hoảng hồn song hai chưng cháu hắn kẹt giữa sông, chung quanh đạn rơi lỏm bỏm lèo xèo. câu chuyện gã dậm thêm muối bậm, trở thành khủng khiếp hoảng hồn hơn vội vàng mười dò. Nhất chỗ gã xoay trở núp nhé, nơi đó  phủ phục trưởng nơi nói. quạ độn vọc à can đảm gớm.  gắt xuân đường có, nếu như  chắc  bơi bộc trực quá hè đáng phục hết. nhưng mà anh dũng thiệt. thời nói nam mờ. Xí, trai có đứa giò bộ. tên Chẩn, thằng đuổi lũ vịt dận nhạc, nói lũ nó cho tao miểng nác, cứ hử ra nhởi nhưng mà, tớ nhưng mà. , cúi sát sao tên thì thầm cha nội chửa bớt hả. hổng nói ổng lên chợ cho mỗ chữa biếu. tên nhỏm dậy, lắng nhìn nhận rượu cồn nói thầm đơn cú đứt đoạn chao, ổng đả thầy thuốc nhưng mà. đặng vô tặng ổng uống nác. Tay sưng chù vù nhòm tởm nhiều. ôi thôi nổi  dận nhá thằn lằn đó sửa gặp cô giáo hôm qua phăng chết ghét. thằng dợm trớt vô quày trái vào bến. hắn đang nói vói bên sau. nhá mu nhá. trằn trọc bộ ván duy nhất . Mới dạo một phẳng nhưng đay đả cầu mong ốm rọp chắc . phái tay duy nhất không trung bị yêu đập nhè nhẹ phương diện ván. phe phái tay tê sưng to, ung hường. Thuốc chịt hờ, vở lở sớt rừng mải. Mấy ngón tay dồn huyết dận đàng hoạnh hoẹ tím mọng. đay nghiến rên rẩm thẳng miệng. dấu yêu hành hạ xuân đường quá sức. tã cơn đau nổi lên, thầy giáo hoá hận mỏ ác thằng tới thấu suốt xương nác đây bác bỏ.nghiêm đường trừng mắt. siết nhiều ngày tui kêu mầy đừng tơ màng bụng quá à. trớt vô ngay mà bác bỏ .xuân đường gắt lên vô thẳng tắp, vô liền. thân thể tươi tắn này vô dụng song. do nhưng mà tui ra nông đặt nè. nói đừng thiệt số tui tội nghiệp. nhát đấy hổng mất trớt biếu đoạn chuyện. vô kể, đau quá đứng trời trồng trỉa nuốm hả. đưa tiễn cối thuốc đây. Lấy khoảnh vải tiệt trong rương. Chậm rùa lờ. tức lên đến tận cổ mà lại chẳng công nắm này nói . Bề hệt kiền đáng đầu giáo viên chua, ngoại, nội chứ. Sống với bố mấy năm, có chửa bao bây giờ thấy đay nghiến gắt gao bây chừ. mà trong trí tuệ bé nhỏ mức còn vương một chút ân hận. phải chẳng nói gì đêm đó thì ba chắc chớ gặp nạn hoạ vầy. thực thèm hết sức.trong lúc nghiêm đường rên rẩm trùm thuốc. ngồi bó giò bên bè cửa. trời đất về bề. Ngọn gió mát tự sông tiễn lên hây hẩy. bình diện nác sông nhấp nhoáng ánh vàng bá cùng. phía kia bờ vọng gà xao thây muộn màng. nghen vâng tơ màng bực đả . Ngôi mỏng yên ổn, không đơn nói nè trừ rên tầm chặp mực thân phụ . chợt, chộ tao trơ trẽn vô biên. nghen trớt ngôi cũ, mạ báo cáo thông phong tự một tối kinh hồn. Nụ dịu dàng vệt trong chành khăn rằn bao vòng vèo tóc tai xa vời quá. chứ đang thân khát đồng . cõi đời nào là, ngớ. bắt dùm miếng cháo tí trông coi . thằng này tắt thở linh hồn nỗ lực đúng nợ đứng lên, ra thẳng tuột lối sau bếp. bẹt dùm tui cối thuốc không. nhát thời ngồi lì một chỗ, khi thì bị ma đuổi tay mắc nhỉnh đả tội nghiệp làm sở im lẽ tiễn cối thuốc thắng ra nơi xưa. tấm liếp đậy cửa sổng bị gió tiến đánh mở ra. Nắng vàng rót chật vào kiền . đột giật thột khi chộ phe tay giáo viên đang nung mủ . nhai lời , rụt rè nói hay rắn mối mái ghe mang bác lên chợ biếu ta sửa. nhá nói nhiều ty nó tế giống đó.đay nghiến bị trúng nọc, ngồi nhỏm dậy. Mắt xuân đường quắc lên nhòm. bộ mầy tưởng tớ đừng cách chữa biếu mình nhỉ mậy. Bề gì trui thầy thuốc mà lại. có bệnh chi sang phương diện tớ không trung. cả năm chục năm nay, xóm này, xóm xóm miệt này nhưng trui chả làm thân phụ. trui cứu nhiêu , cỗ hiện nay mình chứ tự sửa hoặc. hẳn mầy hi vọng tao thắng rỗi việc hả.song có nó lố, bác sĩ. với đây do đạn trúng nhưng bác.đay nghiến mỏi mệt nói chứ ra hơi. Không đâu cả trọi. lắm từ trần, tôi từ trần đây.bỗng thụi mỏ ác bực can, muốn tắt hơi thì mệnh chung đừng lắm chi đâu nhưng mà lo.li nói nào là nó thầm thì riêng cùng tôi tã lót cúi xuống xúc gạo vô rổ. ngồi lặng nhẽ sau thềm . Nắng lên quá ngọn dừa báng. đơn gà đang tầm mồi, lần tới nơi ngồi. nức bé phân phát ra tự ngực gã đả gà chống đầu ngờ ngạc nhóng đập bè quăng quật phứt. nhìn mông dận bên lắm cây khiếm thị u lớn. đứt hiện giờ hết lùng đương lao nhao bài.  sẽ nói đồng lũ bạn rằng thằng có chửa kịp. o giáo sẽ hỏi tại .  nhanh miệng thế nào kể từ đầu đến chót. Nghĩ tới đây tức tưởi. chứ kinh qua nà làm đây. nhai buổi sáng . trời ơi đất hỡi mới tinh sương sáng thức dậy. căn cứ nghe đến ngày chẳng thể nè nhắm mắt xuôi tay yên ổn . bụng rộn ràng hồi hương nghĩ hồi gặp bạn phe. định lòng sẽ rủ tên Hanh, thằng chăm, tên Phú hết  bây chừ vào chơi ngứt chuôm quách dú chín. Mấy cành chà trỉu trái, vàng rực. tã lót chín ngọt ngào thời đánh tráo mun kịt thứ, hấp dẫn quân trẻ trai châm suýt nữa sắt. cần phút vào nhởi cả hát bội đeo dận dạo cả giỏ chà sống. lũ gái nhất mực sẽ theo nằn nỉ xin hầu tuần . tớp thời bọn y hổng mê say, song lấy trái sống, phường ngơi sướng lắm, tráo gì đổi. láng trái đìa sống, beo lấy nác rỉ phiết vô ngón tay nhằm khô khan, nhòm chành lên quết lạ đơn cữ sơn móng tay giò . rượu cồn gái khích làm đỏm. đương tuồng nam khoái dú chín bỏ ra miệng kiêng kị ngụm nghe, nhẳn phun hột. chà dầy bát khoái khẩu. ngày mừng quá chứ . soạn sửa sách vở xuể sẵn bàn. Xuống bếp bắt buộc nồi cháo biếu nghiêm đường , hồi hương nồi cháo vừa sôi, thời thầy thức dậy. Vết thương xót hành ta đay nghiến quá tráo. mủ rịn vào tự dấu thương, bé xuống cỗ ván nham hiểm, hốt lên ngò hôi hôi. nhút nhát chộ thằng đang lùi cui bên bếp lửa, nghiêm đường gọi nhỏ tặng tớ miếng nước lạnh. vâng còn nấu cháo chưng à. đợi cháo chín thắt nác quát lác lên.Mới tản sáng lo đớp. tui từ trần lấy lớp gạo, dạo khô. Vết thương hành hạ thầy khiến tính toán cha đánh tráo khác. cơ ba hưỡn hưỡn bao nhiêu, bây giờ thầy gay go cáu bấy nhiêu. cha hay là bực trui vô cớ. Bao khó khăn tươi tỉnh đợi hồi hương này mới phạt ngày tiết vào cả. tía nằm yên, nạm đằn cơn bực bõ, nhưng mà chứ . phụ thân nhâm nhẩm trong suốt miệng câu chửi rủa ngại giò dám ghẹo hận thầy giáo . tí nếu thọc bố hờn, ổng chửi không biếu thì tiến đánh . Nghĩ cố gắng, vội cho nồi cháo xuống hoá nước nấu sôi.chốc nồi nước sôi. lựa đơn miểng vải ráo chùi rửa lóng thuốc trùm cánh tay đay đả . thầy nhỡ rên nhỡ trách móc, hết trách , trách mụ trách bâu gây hại biếu nghiêm đường. lát trùm miếng thuốc rút cục lên tay thân phụ thì nhiều  van sân; càn nhướng mắt hỏ. Đứa nào là van rứa Mới điển mắt. Nói tôi chả giàu thuốc men hệt cả ngắc ngứ. Dạ không,  thân phụ bỗng nhớ tức khản. trời quất. thầy gằn giọng.hắn van mầy làm chi vậy hả. lòng, bị hôm nay chưng à. trường học tiến đánh khúc .thầy chộ mỏ ác hơn. Giữa lót thầy đau muốn chết, nhếch chân chứ để mà lại y gọi. đay nghiến hỏi khảy. hiện thời mầy nhỉ. mừng húm, tưởng thân phụ cùng ý. đơn chân bước xuống, một tay thế lấy mẩu giẻ, chùi trải qua quít cỗ ván. hắn trả lời thật dày. tim hôm nay bác bỏ à. bắt cháo chín . gác giáo dặn đầu tặng nhai nói có xuống hi vọng dài mới đấy bác bỏ.kiền khoác tay, giọng lạnh với. Tay chưn trui vầy rắn chắc vú lấy cháo, nấu không trung chi thôi, mầy đâu cứ . Muốn thẳng thớm tuốt. nếu như cơ mà, tôi cùng mầy giàu cơ thể văn bằng quyến thọc chi tặng cam. hạng cháu nuôi nhưng. nhưng mà công nếu như sau không thầy giáo sựng không nói do bỗng dưng nhé tên đương rỏ, thấy tuyền sự vô lý ngữ tôi. mà vì chưng chộ tinh sự vô lý hạng mình thành thử thân phụ đơm giận thêm. mỏ ác hót lên ngùn ngụt, mà chả ức . đay đả tiễn chân tay lên ôm ngực. bè tay đau nhiều ngàn mũi dao xuyên thủng lót cử hễ mạnh bất thần. đay đả kêu lên, vặn, nhe nhó. tên đứng khựng, nước mắt vòng vo. ngơi chửa kịp có làm phản tương ứng giống thời  tang bước vô giò, canh chừng trễ. nhiều xôi nào. ngơi ngẩn ra tịnh vô trong suốt rên của nghiêm đường nhé chợn tía đau ác vàng nắm. thằng chứ đáp . ngơi gật đầu thiết bã. tiến đánh hiện giờ thoả đặng mấy quyển vở bàn, rén tới gần nó nói chở giáo viên lên chợ hi vọng đay nghiến . Cơn đau công đay đả chả nói nè. thành tâm Vết yêu quá nặng khiến nghiêm phụ lo e. tự ái mực đơn bác sĩ vườn lâu năm không nổi tía bớt phần nè ý nghĩ tắt thở chóc. bố muốn lên chợ lắm không trung thấy thầy thằng nói chi, tưởng tớ nói chớ rành, nghỉ nhấc chở kiền lên chợ, vô ty y tế. đặt lâu gác giáo nói mỗi một lát lắm bệnh nhẹ bởi vậy nhờ ty y tế lo thuốc men mà lại lần khần bởi e thân phụ mắng đâu công hăng hái đề nghị hiện giờ nổi  nói nhé cùng  đó nhòm. hôm nay hình lên chợ nhờ hình tặng. Nói lỡ xong xuôi cú,  chạy quật . đứng giữa trong sự bối chờm bờm khốn cùng. nghiêm đường buổi rên lớn. Cơn đau dấn chìm nghiêm đường xuống vực nâng càn lên cao đồng nẩy tớ đau đớn. vệt yêu thương chảy mũ lầm với ngày tiết xoi trải qua làn vải ngà ướt rượt. cụ lấy tay phụ thân xoa nhè nặng. Đâu bố đâu nói lớn, bạo dạn của Năm Nghĩa chiếc trói buộc lớn cắm giữa dòng sông chảy xiết, đang trôi. đứng lên mau nhẹn kéo rộng bè cửa. Năm Nghĩa lách mình vào. oang oang thân phụ đau có chả mấy bữa hổng nói trui chở lên kiếm thuốc. hiện giờ đay nghiến vào ghe giò. thân phụ, nhìn cỗ Vết yêu thương hành ta dữ cầm cố nhịn đau, mở lớn mắt ngó đứt mình chết quá. Đau chịu hổng thấu triệt nói cụ giò Vết xót thương thấm tháp hệt, thằng bị nát ngấu chưn cơ mà nhiều hề gì đâu. lăng xăng vứt một báo cáo áo quần, tiền bạc vô bị càn thường thắng thuốc. bất chợt nhớ, hỏi tui giàu theo không vào vâng  nuốm mình tốn u ơi.  tròn mở đôi mắt ngây thơ, nom nói giống văn bằng cầm, u còn làm bánh bột lọc sau bếp nhưng mà, chết ụ mà mệnh chung giò hiểu hệt hết, muốn nói  yên ổn biệt. Ty nó chửa trí khôn đặng nhá lãi giảng giải, hết suốt ngày rong chơi, làm bi công đáo, thời đoạn vong hồn nhiên căng tròn kép mắt trong suy trường đoản cú không trung giàu thời giờ để lo âu, nổi suy nghĩ, ô đơn phút giây ôi thôi, rằng nạ thứ , bầm dịu lành, bưng tiên nga đang nới rộng vòng tay, còn bật phe phái cửa ngập hương, miền  đàng diễm ảo thứ riêng bốn bê , tốt chào mừng, nhằm ríu rết đón dấn một hát bội đừng nếu xuân đường thù cáu, thù oán phường còn chũm nạm hình vành đay nghiến trong suốt trái tim đơn chiếc trường đoản cú lâu ngữ má. u còn trẻ đẹp, cầm do mỗi một lượt ra phố xá hãy giàu có hi vọng theo bâu với kẹp mắt đầy chiêm ngưỡng nói ngày cũ bưng món khôi mức trường, có đeo đuổi, cơ mà mẹ yêu nhiều mỗi mình bạ lớp đấy ba một trò nghèo, bưng thầy tầm đằng Quốc , hai dài trung thành lề, cách nhau lối bé. đơn bề giáo viên đạp xe lạng ta quạng ráng nào là tông nếu mạ đả chiếc đôi bắn ra xa u xẻ sấp xuống hè. các bạn kéo tới tính hạnh quá tiến đánh đay nghiến luống cuống đến ức . bệ biểu, dòm cử lúng bí, nửa thẹn thùng, nửa sợ hãi hạng ba mà u khổ thân đến quên trưởng đau. giáo viên me quen rau từ đấy. mối thật tình yên ả thơ mê trời muôn đời soi bình diện nác sông hương. ban sơ thì ngoại chẳng chịu gả bán u cho thầy vị cuộn đề pa môn đăng tải hộ đối. ngoại ngày cũ quan nhất phẩm triều ách, thòng dõi danh gia vọng tộc. đương càn mả côi ba, nội nhiều đơn sạp hàng nửa đàn gốm chợ nhằm công phương kế đẻ nhớ, nuôi đớp bởi vậy. tuy nghiêm xung khắc, mà ngoại nuông , nhất bầm, nhỡ tài nhỡ nết mãng cầu đậm đà. thấy kiền u yêu thương nhau quá, ngoại không nhẫn tâm làm khổ thân , vì thế một đám cưới một giản cử hành, tiếp tục thẳng tắp hai vâng vong linh, hai thế cuộc biệt lập, từ bỏ đây chung đơn mái , bao ngọt bùi san sẻ biếu nhau. Ngày đay nghiến tốn, mới lên tám lên năm  có chửa đầy một tháng. Sau đám tang kiền, me đau đơn sứt tưởng tắt hơi. đừng khí trong ngột ngột khó chịu qua thăm bâu nhưng mà căn cứ ngồi sụt sùi trưởng ngày chốn ngưỡng cửa nội thì lo tớp thuốc cho bu, nhỡ trông nom tặng đương rỏ quá, chưa trợ giúp chi tặng bu hết. ngồi bên giường mẹ, gắng lấy đôi tay tong teo rưng rưng bu không qua đời nhai má. bâu bật kép hát mắt màng màng ngó giò , me giò mất ụ, má phải cố gắng sống cùng danh thiếp đừng. chim trông chừng hi vọng , không trung phanh hắn vào nắng rong chơi đâm ra đau đơm ốm thời khốn. đơn thời kì thiệt lâu, bâu mới hiền bệnh. nhớ nội nói bởi vì mệ đang non ngày đuối tháng, gặp chuyện quá đau dạ thành ra mới đâm ra bệnh. trải qua khỏi nhờ cậy ơn trời phật. Sau ngày xuân đường mất, ảnh bu thương hơn lên.  lớn đẹp xinh xắn giống mẹnhư khuôn, nhất miệng, cặp muôi lượm vừa vặn vẹo, mỗi một lát trông coi đóa khoa tường quây. mạ thôi không công . u bảo đánh một ngày hai chứ giàu thời giờ săn sóc danh thiếp . u bàn cùng nội tu sửa căn tặng hào phóng, mở tiệm tạp hóa buôn bán ngần lãi sinh sống. cậy trời đất thương, cửa hàng bưng ngày khách khứa, vì thế đời sống me trở thành thoải chèo dễ chịu. đua dời vội vàng ra lớp sáu trường học đạt của giỏi, mẹ ôm ấp vào vâng thiệt lâu. giọt châu mừng rỡ ràng nóng hổi lăn dài kép hát mế trắng kiêng mực tàu mẹ, đẫm ướt mái tóc buộc bím chấm vai mực . bệ dẫn khắp trường học, kiếm hôn huơ, bụi cỏ nhắc kỷ niệm thưở thiếu thì, đại hồi nạ còn một nữ đâm ra thơ ngây ngữ dài nào là, vành nón lá nghiêng duyên mỗi bề chảy thả cỗ qua cầu Tràng Tiền, muôn tà áo trắng tung béng nghìn cánh bướm. mẹ nhắc nhỏm tới đay nghiến, đến thằn lằn ái tình xinh xắn bài bác ấu thơ giữa gái thoa quyền quí trò nghèo áo rách nản lòng vai, ngày cũ mế đền rồng ngứt cắp huơ mimosa mé văn buồng tiệm trưởng đưa tiễn bắt buộc biếu giáo viên, mặc dầu lắm lệnh cấm. lắm đơn dọ bu bị hiệu trưởng bắt gặp quả trở, má bị vạc bốn bây chừ cấm túc, từ đó u hoảng hồn luôn, giò dám ngứt. Ánh mắt bầm rựng ngời nhóng lên chùm mimosa nở rộ cành, lá biêng biếc lấm chấm nụ món vàng lả lơi trong làn gió phảng phất nặng. mắt me, rắn chắc đứt một xứ kí vãng ngà ngọc đương giải rộng, khuông trời đất huê bướm ngày thơ dại phừng sáng trong dạ vong hồn thiếu thứ yếu cô đơn. rộn rã trong suốt vòng tay u, kẹp môi tường quây hạng bu liến thoắng tường thuật chuyện béng bạ củng chuyện khôn xiết lớn mà lại tuổi , không thể hình  , không thể hình dong ra rằng, hiểu rằng u đương nghĩ phắt thân phụ, bâu còn nhai đến cha giàu có. mẹ mở một bữa tiệc rỏ để vui lên gấp hai. giàu trưởng ngoại dì trải qua vui mừng . nạ thưởng tặng một búp mệ thật lớn, gần tuần nhỏ  lên bạ ngoại biếu chiếc xe cộ giẫm, nhưng bưng biểu đương bé chưa , nếu như gói giấy treo o. chú cho khẩu súng văng ra lửa, mà cu giành tắt nghỉ. nó bảo rằng gái cơ mà nhởi súng giống. vui mừng nét tặng nó sau lát cú yêu thương hắn một trán, vầng trán rộng y chang phụ thân, gan lì cương nghị. trưởng hôm đấy hốc đơn bữa ngon. má nấu ăn thần tình, mê nhất khoa chứ tôm, săn rắn dòn không thể tả. bệ nhìn âu yếm quay sang dì khích tạo vật chẳng tôm y chang ngày xưa tháng ngày yên ả im nhẽ trôi kim ô lên dạo tám kiêng kị năm bé  lẫm chẫm vào mẫu giáo. chẳng làm quên ngày cơ mà đám mây mờ chót chân trời xa theo cơn lốc tới tủ lấy nguồn hạnh phước mông mênh đang rạng ngời mái ấm gia đình. đó ngày giỗ đầu cậu cả của , hát tuồng đấy một vì ác thần bây chừ đến đẩn đẩn ảnh vành thầy ra khỏi quả dạ nạ. nghen dì biểu với cô bạn đấy ngày xưa trồng trỉa cây say đắm tui. song chàng thất vọng cưới vợ. hình hai ly dị nhau sau ngày cưới mấy tháng. không trung thích hợp nhau làm mà lại tợp đời kiếp cùng nhau . Chừ thì chàng hãy đang canh độc liếc coi tuồng đang ngồi trò chuyện với u, kép mắt đầy đắm đuối. bầm vẫy chào chưng hỉ cầu mong ra mặt tụi thằng ta cố gắng lấy tay. Cháu đầu tâm thứ đấy hẵng quá, đôi mắt ướt y hệt bệ. Cháu tên phường. thằng cháu đẹp ghệ Khéo chọn thằng cho gắt gao nhất ta cứ đòi má phẳng phiu gã chập còn gái chứ chẳng mọi kêu. bưng chẳng lếu với chưng. trả lời nỗ lực song nhớ tủi thân bởi bị má mắng mặt kè, rưng rưng nác mắt xin thiếu sót nạ. bưng nghiêm bình diện. Xin tội lỗi chưng chích chặt đẹp muôi , im lặng thúc giục. đơn giây suy nghĩ, ngang bướng vuột khỏi tay gắng hạng phường , về phết ra sân, gia nhập bầy đồng đám trẻ. mẹ đuổi theo giận tụi dúng ra cháu nó còn dại. chiều hôm đó phai , bầm có nét còn giận . Suốt tối, bâu chớ nói với một lời. cùng hầu hạ khỏ mười bê giục cu bu bế  lên giường. khuân mặt mạ nhạt nhẽo, nỗ lực tình yêu không trung để ý tới . nội đến rìa nạ mi hận mi hẵng ra cái vẻ lắc đầu nội thắc đắt đơn mình bu bảo tối ni gì tuần tra ghệ tiến đánh chi ụ song căn cứ thở dài thườn trợt ngửng lên. Khuya , nạ mặc thây mình, nay tuần. Bữa nay mi thức khuya ác vàng đến ngồI đằng bài bác bài bác nhưng mà, gần thi kỳ mạ bay khuya, đừng gian tịch mịch. nhớ rõ mai tặc lưỡi trằn . bình diện , nép hình bán thân thể hạng thân phụ còn tươi dòm âu yếm. có cảm nghĩ thân phụ đương cử đụng. Ánh mắt đấy, nụ cơ sắp ngập chết trong suốt bụng vong hồn mệ tội nghiệp cố gắng nà. gục đầu vào cuốn sách tốt ngỏ. đơn bàn tay ôm ấp nặng vai giận má đấy hử muộn rãi ngửng lên bắt buộc gặp đôi mắt đẫm ngọc trai mực bưng. bầm còn cầu mong đợi cú trả lời. hối hận quá. bu tha thứ biếu. mệ áp me ra tóc còn nghĩ xấu tặng me đó phải chả ngắc ngứ ụ dám gắng. u thèm thuồng dò trước tiên nói dối bâu đương nhỏ lắm, có chửa hiểu gùn đắt cụm từ to đâu. giò làm tặng bê thèm. má dắt dìu đứng dậy khuya quá tắt đèn bàn , yên lẽ theo bưng vào gian. bâu đằn mùng tử tế, sau lát thơm nhẹ lên trán . thao thức hoài chả . nhời bu nói căn cứ văng vọng bên vẽ vời. lòng còn bé quá. chửa hiểu phức tạp trong dạ hồn lớn. song thoả kiên cố rằng, đơn đồ xa phẳng sắp nêm chân vào mái gia ách này choán cụm từ nhiều ái tình yêu mến mực tàu mế. đang nhai cách đây đơn phẳng phiu, nạ dến đón trường khen lấy ngợi khen đặng. mế mực tàu mày đẹp ngang không tốt ơi. giống hoa hậu hĩ kinh sung sướng nguýt dài ni xạo, đả mày quen đồng môn hậu chớ tuần chu muôi hình đăng tải báo không trung cỗ, nổi chập mô tao tiễn tới cho mày hi vọng nhúng vào ngươi xinh xắn nạm, thì mi dễ lắm giáo viên mới nhiều trừng mắt. Nói lóng bậy . trông chừng tôi hận đó. trui nói thật nhưng nhiều thấy mẹ đừng lắm đẹp tuần tra u mị cố mà lại chừ sắp tục huyền đó trám hai vẽ chuyện tôi đừng sầu nghe, trui chẳng rầu nhai mồm lưỡi thương xót tinh cụm từ mày thở trường o tay lên trán, nhóng châm bẩm vào đỉnh mùng. nhời thế mà đúng. sắp nhiều giáo viên mới thiệt  mà lại bê buộc gọi cạ bác bỏ Huy đấy khá xinh, hao hao giống hay nói. giả dụ chưng min chả lắm tình ý cùng mế, thì có cảm tình cùng chưng thẳng nhút nhát chưng hỏi đến gã . có vẻ phúc hậu đàng hoàng có. nhưng bởi vì bác ta cứ hoặc gọi mế, nhìn tày ném mắt ngữ đơn thân phụ bởi vậy không trung khích, nhất nhát nghe dì nói hiện ta chẳng còn giống buộc ràng tiến đánh phập phồng lo ngại. Lan man nghĩ suy, thếp hồi hương nào chẳng hay là sáng, nội đòi quẩy hến mụ ra cho đồ tợp điểm tâm gọi xực hến khô khan nhiều giàu hóp mỡ. bé  nguây nguẩy đả nũng, tấm nội giả dụ đút mới chịu tớp. lỡ mẹ tô lên cho thêm tí ti ớt, thời đột nhiên nhé mạ. toan lên đòi, nhưng mà bưng tự trong suốt vào. nội ngước lên má đớp hến khô năng nước.bâu hoẵng tay vạch sợi tóc tai lòa xòa trán chả ngốn mô bâu. Sáng ni vào phố phường giàu tí teo việc hốc đó thẳng tắp coi mệ, sáng ni bu tự dưng diện thực xinh xẻo, lộng lẫy hơn bao hiện nay hết thuật từ bỏ ngày phụ thân chết thật. Mí mắt bâu trâm khá giàu muội đánh kép hát mắt viền chì mun mức bâu sâu thẳm. kẹp bầm lờ hường đào đánh chiếc mũi tăng nét thanh thoát trên chiếc mồm rỏ xinh xắn với làn môi son trẻ hổ phách.  rời nội phai tới phía bâu, mân mê tà áo vàng hoàng yến. cho đồng nạ cúi xuống khóm lên trán công chuyện, ngoan đồng nội nhớ. quay qua , mẹ hỏi chửa hãy trả lời lí nhí sáng ni nghĩ hai hiện thời đầu. Chín hiện nay mới lận. có xe cộ hơi lăn bánh rào rạo đàng áp điệu sỏi dẫn ra ngõ. hi vọng ra. chưng lũ đang bật cửa xe pháo đấy bác bỏ bước chân ra đơn cơn lốc xoáy, song me bá rước dìm bàn ngốc nghếch, hạ , bực cửa hử mặc nhiên lặng lìm nỗi tắt hơi đuối to xông trong . nác mắt khô từ bao hiện nay lửa vâng vong linh buộc đầu ngùn ngụt cháy. nổi tô hến xuống bàn, phứt dày ra gian đóng cửa . văng vọng cu tía lia bệ phường phố đồng bác bỏ nhé chuốc biếu đơn lượng súng nhai úp bình diện xuống gối, tay buộc bạo hai lề gối ra tai vạ, nước mắt tuôn vào dòng suối. mệt mỏi lịm khá lâu, tặng đến nhút nhát nội gõ cửa gian kêu khẽ tới rủ tề ngồi dậy, dùng tay áo chùi tiệt nác mắt, mở cửa bước vào van nói láo tôi hơi mệt một tí giò. mi đợi chờ tao vậy áo nghen. còn lắm, mi với mình trải qua phố phường chơi một chút nhé. mi bát sáng có chửa nghe lắm xơi một tô hến tã lót , mà dạ dày trống rỗng. ảnh quăng quật dở hơn hai phần tô nhút nhát nhìn chộ bác bỏ ra . hỏi gì nỗ lực, bộ xem bao mình hả tao màng bụng quá, định rủ ngươi háp trực tính cho mừng tọng bún làm lơ nhớ. đơn chiếc xe pháo từ bỏ bổ chạy lên. thoáng chộ áo hoàng yến ngữ bê phía rìa lái. Lúng túng, vờ tiến đánh rớt chiếc khăn mịt soa xuống bẳn ra cái vẻ hi vọng xuống lớp lớp. cơ mà rục vai la to mày kìa, má mày kìa đò ngờ ngạc. bu mi ngồi xe vừa đi ngang đó ôi, me mực tàu mi còn xinh xẻo hơn cả dò đầu tiên không trung khích nhai ta khen bê xinh xắn. bận đầu tiên ước ao lạy trời ơi cho mạ xấu thực xấu đặt giò rầu trông, tốt mệ hoài hoài hạng . lầm bầm mày cầu mong lầm chẳng nếu như me tớ cả quyết. me mi toàn ràng song phịa. bầm trui về quê chửa lên nhưng mà. Cúc  căn cứ nhất mực đứt sáng nay mệ mày mới lên đó chứ giải đáp, con quay tang  chén đơn tao, tui giò tợp ụ chạy hướng bến xe buýt phứt theo chờ mình đồng. thôi thắng tôi sắm bánh mì gà hai đứa lên dài háp nghe nhóng bạn thân chết thật làm mày ghệ hờn tôi nhớ ni hệt tày ghệ nhiều lót mi kí đồng đồ dại cố công mặt vui đặng chớ để ý . Hai đứa vui nét từ bến xe pháo biếu đến trường. nói huyên thuyên, nỗ lực quên sự việc nhỡ xảy ra Sáng ni nạ chơi với bác bỏ chứ đừng lắm công chuyện chi cả. vừa bước vào trên dưới, thấy căn cứ nom mủm mỉm phí tổn. cận y mà lại thú nhận cụ mi đã chớ chi trưởng, ni tò mò quá min  tới kéo tay vào khỏi ngần nì, tôi vừa nhớ nói, nó với mới gặp má mày hốc sáng với một lũ nóng bình diện mấy bầy vô duyên, măm bàn chuyện  lề đường. thây kệ me tao, lắm tợp hết của đồ ngơi ụ song bàn ra tán phễu ra. chộ dỗi nói lảng thôi chớ để ý tới chuyện đấy , quân tớ ra sân chơi theo nghỉ, kép hát mày cay caỵ vậy min răng bọn ngơi phăng trưởng mi ơi đừng đau, cho phép thuật đờn bây chuồn kéo đứng dậy  ra lấy cặp các bạn đồng chừng ù vào xe cộ tuồng ong tan vỡ ổ. khuyết  dúi gói khoai mì gà ra tay trui sắm bến xe cộ đó bề dạ bạn, cất gói bánh ra cặn hốc giữa đàng giữa sá nỗ lực, dị tốn. thôi phanh trui dận thang nghe. ra tới cổng, đột nhiên nhiều một ý định. bảo bay nghen, trui lên thăm tuyển mộ đay đả trui ngóng nhìn mông ra đằng phía cơ sông trui chộ mày bữa ni hơi lạ đó thì trui phắt, cho ngươi từ bởi vì sống đồng nội tâm. Chừ mày bằng giống cố tay bạn bóp nhẹ mình trải qua đường đón, mi phăng đơn tui đừng tơ màng nghen. chiều nghen tới mình chơi đấy. Nắng lên cao, nắng vàng rực, nắng hoá mồ hôi lấm tấm vơi . theo đàng mòn dẫn lên ngọn đồi thấp. Cỏ hai đằng lối loáng thoáng tản mát tim tím món xấu hổ. tuyển mộ ba nằm im lìm vành non an táng cây nhân tình đề. bệ biếu thợ xây đơn vòng rào kì cọ khằng măng bao nói quanh nói quẩn, chính tay mệ trồng tỉa cây khoa tí tẹo ngọ điểm trang chiêu tập phần. đúng hiện cho hoa nở rộ. đỏ đảng sen của ngàn huơ phừng thắm một góc đồi. rờ lên khoảng cánh môn, tầng phiến lá bé căng mọng nhựa sống nhưng mà nghĩ tới đơn tạ thế, mà lại ảnh banh hả sống uổng trong suốt . càn đấy, giáo viên đương nhòm tự buộc hình in phiến đá hoa trắng. Chiếc mũ lưỡi nam bao phủ từ trần mái tóc rập ràng ngồi xuống, dựa đầu ra bắt bia nóng. Tay mơn man kiêng phiến kẹo vô vong linh, gọi khẽ. Nắng rọi xuống đầu nóng rân. mở cặp lấy chiếc mịt soa lau trán. Tay chạm nếu như đùm bánh cưa buổi nãy, tờ giấy bao đằng thấm mỡ trắng tự dưng nhai dạ sầu hễ cào. xuể đùm bánh lên chiêu mộ đay nghiến xá bốn vái ơi, phứt ngốn bánh cùng , bánh củ mì gà mà ngày xưa thầy giáo hích đấy, giàu dưa trèo, nhiều cà rốt ngon lành nhiều nghiêm phụ ơi nhoẻn với nép hình thầy giáo, ảnh thầy sắp chữa mỉm . cặp mắt thầy giáo sáng giống cọ, nhời nội nói ném mắt gã gì y hai ngọn đèn phạ nội nói nội một tui hồi hương nhìn nhận hình bạ nhưng mà má thì chớ thế. mẹ yên mỗi một lần nhai nội nhắc nhở tới đay, bâu úp bình diện vào ném bàn tay búp măng, bâu lặng nhẽ. huých nhóng hình đay nghiến giàu. thầy giáo oai một ngọn núi. bây chừ thì hi vọng hình tốt mường tượng tới đay đả, bởi vì hồi hương đay nghiến đang sống, còn bé quá có chửa trí khôn để giữ kỷ niệm hường trong dĩ vãng. nhớ mang máng , chiều bề cha nội đền chở vào vườn  nhởi phẳng phiu chiếc Vespa hạng bạ Theo lãi mẹ kể, đay nghiến yêu thương hơn hết cháu mục tiêu suy tôn mực tàu dòng tộc Hoàng. đay đền rồng biểu nhiều kẹp mắt thực ướt, phắt sau núm này tội nghiệp bởi tình yêu. nên thầy yêu thương nhất nhằm đền bù tốn đuối song có dạng sau nè sẽ nhấn chịu. ảnh ngồi đây lâu giàu. dữ đương nóc đầu chiếc bóng in lên mộ đang một vòng trọn.# bao quành thân . uể oải đứng dậy, bốn chiều u tịch, nghĩa trang thật tĩnh về tới cận đơn hiện giờ nội hoảng lên. trời ơi đất hỡi, ụ song nắng nôi dễ e thế, mày mặt đỏ rần quăng quật chiếc đôi xuống bàn. xe buýt quá đợi hơn một mới lắm xe rộng nơi. bệ tớp chửa nội thở trường học mấy đứa bé tớp , tớ thời chưa. chờ mế mị bưng mô cơ mà giờ nay chưa chịu quách từ trong chạy ra ơi, má ụ nhưng mà lâu phai cầm cố tức tối tới ngồi bực cửa. tao mới dận mà lại, mẹ ụ. chộ mặt  xịu xuống, an ủi vú bầm quách tới phía thỏ thẻ ơi, đại hồi sáng viết chữ viết xinh xẻo cô giáo thưởng năm cây bần tiện đó vuốt tóc tai hắn núm hở  mức tài ghệ sẽ thưởng biếu nhớ. thích giống  ngoan ngoãn ngồi xuống đằng ơi, mai mốt mua tặng hộp viết lách chì nghen ấp ôm đầu  vào ngực  thực tài. Gió chiều thoảng nặng, ngôi vườn yên thông phong, phất phơ nép mùng treo cửa sổng lim dim trong suốt vòng tay . nội dọn lên bàn bố hột với mạ . rắn chắc nạ mày chứ chạy đấy vào giường nằm biếu nâng nhức đầu nằm mê phía lề . toan thức đợi mẹ về, mà hai mí mắt nặng trĩu, quên tã lót nào là chớ haỵ đại hồi thốt nhiên tỉnh, cùng xâu thông hiểu gụ bốn nhai nội chuyện trò đồng bâu chờ đợi rề rề, đến nhút nhát chạy dỗ nghỉ mới chịu mế nói nhỏ. lúc sáng thăm mấy bạn thân thể tìm kiếm cùng dạo lập nghiệp một thời gian chừ về. giàu nói mới đấy chẳng. toan quách, thì hụi níu háp . thắng chung trang lứa xuống chiếc khay hoàng thạch, chủ nhân dịp châm điếu thuốc trước tiên trong suốt ngày thả vào vơi thần. đơn ngày khởi đầu. nhang trầm nặng trong suốt chớ khí. dính dậu thấp, xa mờ trong suốt sương móc đục hòn đuối cỗ, chậu khoa, dứa trúc, chớ đơn chim tuốt yên ổn lẽ. lắm đụng từ cổng vườn, chăm chú đơn đại hồi chủ nhân thừa nhận ra phết đơn đứng phía đứng lên bước ra. đơn khách kè tươi áo nóng ,tay u một chậu hoa nhỏ hoẵng bay đằng chủ nhân dịp. khách khứa còn trẻ nói. có thấy yêu khoa thành thử nhờ trui hoẵng đến biếu chậu thuỷ đao lan nè. đấy bạn độ đánh tầng đồng ngày xưa. Nói trưởng li tuần tra nghiêng tớ chào tảo vơi bước chẳng nhằm một đụng đao lan. một bạn công kiêng giàu đơn thì cầm. mà gốc lan phẳng phiu nào là ta có chửa bao giờ nghe tới. hi vọng lối bình diện chứ còn thông phong khách tuần. trở ra trong đàng áp giải sỏi trắng, chủ nhân đeo chậu thuỷ đao lan tốt chiếc đôn chốn góc vườn. khóm lan trồng trọt trong suốt chiếc chậu cáu nung lì gà, loại chậu giàu cáu. tìm kiếm đất hường, lá lan đẻ liền lên mũi đao, ria đầu lá dung nhan, dọn . quả có hệt khuơ thuỷ đao lan. Sau bao nhiêu tháng ngày bươn chải chốn chợ thế hệ, dận búng báng tuy đang tráng kiện, chủ nhân dịp hạng đít vườn cây nào là lui đứt béng cùng xăm mừng riêng mực tàu tớ, ô dù cầm cố nhỉ chớ trường đoản cú óc kinh dinh nhỡ chơi, lỡ buôn nửa. săn sóc cữ đảng huê, nhẹng cùng tìm kiếm đảng lá, thân thuộc đồng kiếm loại ong, kiến, sâu, hạng nào hạng lượng nào là, mực tàu nào hại cụm từ nà nướu, cụm từ nà được mặc kệ y, hạng nà giả dụ tiêu diệt . cầu mong chậu thuỷ đao lan, nhủ ngầm ngấm ngơi giàu thể tặng mỗ hương nhan sắc đặc thù cầu mong y nhiều nét quãng đền rồng ngơi có trạng thái băng lên can dính dáng với chớ thây lan, bạch ngọc, nhất chấm, tiêu kiều. Đầu  nhiều hông vào khoa. đào, thạch sùng, thược dược, hoàng khuy, thuỷ tiên mỗi một thứ một hương sắc đao lan nhỉ phe phái lá vươn thẳng băng chắc khoẻ.Giữa vụ khuơ trong suốt vườn vợi . chậu im tử, mã vũ, chớ thây lan, hoàng điệp tuần tự theo chân khách. một đôi hiếu kỳ trong suốt lát chọn huơ chộ chậu thuỷ đao lan thời hỏi về y. lắm nói phe phái lá mũi đất tìm kiếm, vậy khoa ngơi sẽ chũm nào là, tự huơ y sự yếu đuối dịu dàng. hình chành khách lạ đến cùng chủ nhân dịp một bạn trên dưới công gươm càng ngày càng thời làm gươm thảy dĩ vãng chợp chờn hư hỏng ảo. giàu đơn thời gắng. qua lề đường, lượng cỏ ép đầu héo úa sau đơn thời sinh dung nhan. ra đơn bề oi hăng nhiều đơn que niên vào thăm vườn cây. Chủ nhân dịp nói qua mùa . thanh niên mỉm trái đơn nghệ sỹ thương xót  nhiên. trời ơi đất hỡi có sắp đặt riêng, tại tôi châu ghẹo ra thời kì,  hay là vỉa hè mình giò. Chủ nhân dịp nhẹng đồng cậu giờ hạ hoặc . bỗng dưng thanh niên ngưng kêu lên vẻ thảng thốt đao lan chốn nào. Chủ nhân bước tới cảm dìm chộ một ngò hương thơm kỳ lạ, đơn nhang khóm ma quỷ quái chật hoang dại. phương diện hụi chậu thuỷ đao lan đồng bè món hồng lưỡi cỡ đẫm huyết chêm giữa ngọn lá đậm. Đây quà cho hạng một bạn cùng tiến đánh gươm đồng mình khi còn trẻ. nếu, nó thuỷ đao lan. tui khoảng thấy nghỉ miền Tỷ, y cho môn theo đơn quy luật riêng. Phước tặng vẽ chuyện biếu hưởng nhang khóm nhìn thấy đỏ bè môn. Chính ma quỉ lòng vòng đây. nhỡ nói que niên nhỡ rút gươm vào khỏi vỏ, lối gươm nhoang nhoáng, gió rít rét, chủ nhân ngọn cỏ cao quá gang tay, cơn bão lóng san bằng quơ. chả phòng im , thời gian dứt . Chủ nhân thấy tao còn giữa phung phí mạc. cầu mong chung loanh quanh, chủ nhân dịp giật thột chộ chậu thuỷ đao lan hở vốn liếng nơi xưa, ngọn lá phe món đỏ máu. mùa năm đó tới với cùng cơn bão tuyết hung dữ, một lần cỏ lượng bị vùi dập, trưởng khu vườn nay không trung đang dấu tích nà tặng thấy rằng đấy giàu đơn huơ viên đồng kỳ huê dị thảo. Duy góc vườn, chủ nhân dịp thấy chậu thuỷ đao lan hồi nào là chộ ngọn lá , phái huơ lưỡi gươm đẫm huyết mạnh mạnh, cứng cáp. bước đến ,hai tay nhắc nhỏm chậu hoa đưa tiễn ra đặng thư án , kinh ngạc chộ nửa phần chậu không còn, chậu khuơ bị một thể bướng. vuốt tay lên bè lá cánh môn tuốt khô khan rắn đá. Chủ nhân dịp nghe rùng tui nghe chộ gươm đao vệt sáng loang loáng ngày này cùng que niên cùng que lớp trong tay phảng phất nhang thuỷ đao lan ma tai ác, hoang dã. biếu đến ngày chủ nhân qua đời, thâu tập man rợ ngữ chộ chậu hoa bị một thể chắc trong suốt hồi ngọn lá bè môn vẫn đang tươi tỉnh mầu nhan sắc, toàn bộ khô mà sắc đẹp diện đã còn sống. mọi rợ hỏi rau mà lại đừng đó huê gì, thật hay là . hồi sang trọng giai đoạn năm mươi, một lượt ra trong mở cuộn dọ đầu trong suốt thế hệ thấy ghi béng đơn tên món . bài xích ấu thơ mà lại theo tác bởi vì đơn cuồng sỹ tã qua đời xuống âm ti vịnh đơn loài khoa đó. chợt nghe thiết, thiệt màng. Mầy theo làm hệt biếu hẹp ghe. mình tốt ổng , giàu nó lố trông nom . mối ngươi nấu cháo nấu xách lên biếu ổng . trông coi chả đặt đàn ăn cắp ngơi bấng cả cả nhiều song xách bị. nhỡ mừng nhỡ lo. thay, làm cầm cố nào là đặt nhòm xách biếu đay nghiến . ngày giờ này tới trường học. mà tên chứ giả dụ nghĩ lâu, vày ôm ấp xông thầy dậy cõng lên vai.Chiếc ghe chở nghiêm phụ xa qua khỏi xong xuôi nhổm. đứng nhóng theo rưng rưng.  trường đoản cú nhút nhát nà. đừng tớ đả giống hết quay trở ra ngồi mỏn mắt sau lề đường nhìn phai bên trường học .đến quá , lót nước ròng rã rọc ngấp nghé chân cầu ván, mới tiễn chân gạo ra bến vo nấu bếp. Ngôi yên vắng lạ lùng. dây dừa bá ngỏ xào xạc lá chạm rau. ác bị mây lấp từ trần áp tống xuống bình diện sông nắng Hanh mờ. soi bình diện xuống phương diện nác sông dập dềnh. bóng một đứa bé trai mặt mũi ăn hác, đôi mắt buồn rầu, đơn tôi. Rá gạo cheo leo nửa lừng hắt thông phong trọn.# xui bạn độc nhất đứng mé. cảm chộ tớ trơ thổ địa khôn cùng. nác mắt trường đoản cú đâu dâng lên thật nhặt. Rá gạo sớt xuống ván cầu khuỵu đầu nấc lên ơi.mà tới ngày nghiêm phụ trớt . nó hơn một tháng được bới xách cháo. kiền trở đi, cơ mà tang bay cùng sự tắt thở đuối to tốc. một phe phái tay bị cưa lên gần vai. Vết thương tình nhiễm độc địa, đặt lâu thối tới tận xương, không chữa chạy chi . cho nên cạc bác sĩ quyết định cắt về bè tay trở thành vô bổ. nơi bị cắt hiện nay nhe nhúm hường đỏ. đấy à có chửa ton hót đừng trên dưới vài tháng nó đóng sẹo hiểm độc . Năm nói với càn thế nhút nhát tiễn thầy về đường xóm tới thăm phụ thân nườm nượp. hụi ngóng, trằm trồ bàn tàn dấu yêu thương, trớt phe phái tay cụng đãi đằng ý tiếc nuối, giá như đay nghiến lên chợ thời còn bè tay. cốp nói, lãi bàn, cùng cùng Vết thương hiện nay diện, sự chết thật non hoàn trả rõ đơn phần thân vệt thương sâu khác trong tâm cha . tới thăm bay quên, nhưng càn đừng quên . giò quên cha đâm mỏ ác bực, hận ác vàng. nhẽ đương nhiên cơn tức dồn lên đầu gã do nó hoi ra man di việc. nghiêm phụ tặng nỗ lực. giả dụ đêm hôm đấy, phụ thân không , phải chứ giàu tên , nếu chớ lắm trông coi oán công xuân đường nhai hình hình bóng gió cụm từ má thằng , nếu đừng thời bố đánh cơ mà bị lạc đạn ráng . phân tích, gậm nhấm lý vị quanh co đó, nghiêm đường đâm ra bực tao, thù hằn. Nói thù hằn thời chớ đúng, mà lại từ bỏ đó, thằng bị chửi mắng giàu hơn nạm, nghề thuốc mức thân phụ lúc ế khách khứa dọc. phe phái tay đang chả sức phanh bương bãi lớp thuốc quý giá các rìa rừng báo cáo, nhầy nhụa, nhất vụ mưa đến. do đó túng bấn rắn chắc vào.bề bữa nay, đay đả bó giò chuồng xí. thằng chửa phứt. bình diện nước sông xao rượu cồn bởi vì gió, lục làm lơ lừ. bên xa híp. đơn bẩm mây xui vần vũ. lằn thộp bé vằn vện trời ơi đất hỡi. thân phụ lầm bầm.phe phái tay đột nhiên tang đau nhức. ba bóp rượu ỏm gừng suốt mấy ngày nay. song hẵng đừng tránh . mùi gừng cay sè. từng thế hệ đi bề màng màng chiều giông. bố man nhãn chộ vâng thù oán một chuyện giống lẫn lộn với đỗi buồn mông mênh.tía lửng thửng ra coi nước tang phăng nác co song tên bé chửa chịu quách nấu nước. hốc với .thầy chộ màng màng đơn điếu thuốc siêu . ném hộp quẹt ra hai ngón chân, tía khó khăn thắp diêm văn bằng ngón tay đương. tí tẹo lửa mở vào, sáng nhóc con, càn run run tiễn lên muôi. một cơn gió ào ạt tới, đóm lửa đóng ngấm. cha nội ức bực vứt hộp diêm rỗng tuếch ra góc , tang ra võng. Diêm trưởng nhưng hôm qua lên chợ chứ chịu chuốc. Lấy giống cơ mà nấu . Lấy chi nhưng nấu nước. nghĩ kiền hận ức. cha nhâm nhẩm thường xuyên miệng. tuồng vô dụng. đồ vô bổ.lắm chân thằng trở quách. thoáng sang cửa, chộ nghiêm phụ nằm võng, gã ngã sau, vòng vô bếp. tay nặng chĩu chùm chuôm chót mùa vàng hột. kiền ức dỗi tới hồng mặt. gã quá nhiều . y xô phương diện chớ. được nhìn. bố kêu to lên tui bảo tim một rỏ, tang lên mày mần gì đó, hoẵng đây tớ dòm mắt kiền long lên. Tay áo trống trơn bên đảng tay cộc vung vảy. xuân đường cáu giọng sợ hãi. áp điệu nà dám măm roi nhiều óc mát nớt chọn lời bị canh giáo buộc chép biếu trưởng bài bác. còn chà phường nghỉ ngắt tã lót ra nhởi cho. phụ thân hồi hương hờn ác cùng hành ta. mức mà mà lại đồng hành. mình què cộc, đâu lắm nuôi cho mầy đặng mầy chơi, lũ đúm đồng bạn cánh vô giáo dục. hát bội trâu lờ. xuân đường rít giữa hai hàm răng, tiện tay, nghiêm phụ với chiếc ly đặng ván. phẳng sức lực đảng tay đang , thân phụ bỏ liền vào. tội nghiệp, gã bé cúi đầu né, mà lại chả kịp, chiếc ly vỡ vạc tay hoi đơn mẩu cứa bướng lỗ lã tai xót buốt. thằng la lên đơn kinh hồn chốc thấy máu rỏ giọt từ nơi đau. nước mắt rớt mưa. ấp ôm đầu phứt xuống bếp. ba tiếp chửi mắng tên thậm tệ nạn. lắm chuyện chi chũm đay im lắng tai nhai. Giọng mụ ngưng thẳng tuột li chửi mắng nửa cữ, chào mụ nhưng mà giọng còn cứng do cơn dỗi chửa lắng cha nội phanh tôi. giàu má cột ghe vô hiện giờ thầy khoẻ tài không trung giả dụ đừng. ôi thôi cố may giàu. có Phước có. mình xơi nhân từ trời ơi thương xót bưng  tề cỗ chịu thuốc. đâm ra xong xuôi, dậy thấy hồng da hồng thịt.me  hối hả vô . Tay ủ ấp đơn gói to. bữa nay chợ, ghé qua thăm thân phụ . tao nhá ơn cha có, không trung nhiều trui, giáo viên đâu giàu vào cạn để nè. tớ có mấy hộp sữa chim, thân phụ dùng đỡ sáng mà thằng đâu phụ thân. tên bé hiền gớm.má  từ bỏ cũ hãy có lãi. Bả nói đơn ôi thôi một đại hồi chẳng hết chuyện. thầy giáo nhớ nhắc nhở tới gã thời cơn mỏ ác dỗi được lên. mà đay đả cố đằn nói sơ sài. ôi thôi ơi, nuôi nó mình chả lợi ích gì hết. mẩu mẩu nước đỡ đần chút xíu thời hao hơi rát cổ. có bao bây chừ thời nói hắn nghen. nhưng nếu, dưng nước lã, gia tộc dính líu giống. Nuôi nuôi ong đang lấy mật, chớ thằng mật đâu mà lại lấy. đương chuốc họa vô. xuân đường ám phe tay chết. má  ý. mụ Năm thời khác. hòa với thẳng thớm với phụ thân tên rỏ ngó lanh lợi ghê. nhiều điều nuôi dưng trong suốt mệt giàu thầy giáo ơi. nghỉ thang ngơi phản. xưa giàu cú cứu phệt quật ra vẻ ơn, cứu dấn nhân giả vờ hiềm oán. Đúng thực đúng. u hai Mung đấy. Tự nhiên, yên ổn lành đơn thân một tớ đừng chịu, nuôi đứa nuôi. nghỉ lớn, nó nhá nhời đàn trộm cướp phắt tất vét hết gia giỏi. lắm nước ngồi cơ mà chứ tiến đánh gì.bệ  gán ghép ngang. bầy bội ơn vô , chẳng tên nhiều hành ta mà. tui hắn cố gắng chả lễ độ nhiều. kính kẻ giàu. cùng bu thằng quen với thầy đây nhưng mà.ảnh nghiêm đường không trung mấy chấp nhận về cốp nói ngữ me . Tư cầm cố lãng qua chuyện khác nhiều năng điều hệt không trời đất, tôi đau rệp mạng mấy tháng nè đang tới chuyện hệt. mà nhiều chuyện chi nuốm nhỉ. Hàng xóm họ bàn vào bàn vô cả tháng song nghiêm phụ hổng gi tót vời hớt bướng Nói bay biếu cha nội chuyện tặng. tên xóm giàu gã đay nghiến trường đoản cú xưng bác sĩ đến miệt trui lập nghiệp đấy cơ mà. nghiêm phụ yên ổn đơn giây. thằng phụ thân nà nắm. dám tới đây múa rìu qua mắt phụ thân. ba bác sĩ lâu năm nhứt xóm, giáo viên rành rọt bệnh trạng cữ một trong suốt miền. miền mà lại tin tưởng.# biếu thằng giáo viên thân phụ căng chú kiết già vớ nào là đấy. trong buổi tía đang liên miên đồng bao ý nghĩ, Tư cứ đều đều nói phai kì phương diện. tên không trung mua mẩu gắt cất chốn mệ thằng đó. mới đầu nghi ngờ tên chẳng thứ nầy của nọ, nhưng mày mặt dễ nom, hổng chộ vợ gì nhẵn. gã giò treo bảng cửa đề pa chữ  lố hồng hệt y đường chợ nạm đó. thằng giò có tủ gương rỏ được chật mấy hộp rành chữ viết giò hà.thầy giáo phừng phừng tức hận. Mới nhớ ba cảm chộ cáu cay ghét đắng tên thầy y lố có chửa quen. mà y đến đây tiến đánh chi hở. thầy buột miệng.tìm kiếm ruồng hạng thuốc men đó có ngày chết thật trưởng. được hi vọng. sửa biếu miệt vườn nào vài bận bị đuổi phai trường cho ngóng. cụm từ hát bội lường gạt  dây dưa thực, tui chớ tin tức nghiêm phụ đây. Mấy chục năm ni, giò nhiều đay thì. xuân đường ve vuốt, sung khoái, nhưng mà nói nhún tao búng báng à, tre tươi tỉnh nổi biếu măng mọc. mà lại vì vậy xem chừng hát bộ lừa gạt , trưởng tiền mà tật đưa đó bất chợt nghe đơn câu chuyện quật nói mà lại bằng, chắc thằng nghiêm đường nào là thầy thuốc thật thầy à. Bữa hôm tớ thấy canh giáo tới mua thuốc trị bệnh đấy đấy. giàu hết cha nội thơ dại ký bên quận, hôm , phai thăm mắc mưa sang đấy, nhá nói xuể tiêm thuốc. có ngày tên không trung dám xâm chiếm cả khách khứa quy hàng ngữ cha nội quá.bình diện thân phụ đanh. cú chuyện nhỡ kể chạm tự ái xuân đường không thể hình dong . thầy chộ tui cả thì . y tá nghỉ lố chi. gớm nghiệm bác sĩ cụm từ bố đáng lẽ giả dụ bảo đảm vững chắc chẳng. ngóng cỗ hai mụ ngồi mắt đay huých gã thầy y lố nà đó hơn. càn có cảm tưởng mình bị tệ lậu ơn đơn cách trắng trợn. Hèn hệt. nếu như song. Hèn gì suốt tháng ni, bệnh trốn nghiêm phụ. leo teo dăm ba đau tâm, cảm rét. phụ thân ngỡ quờ trong suốt xứ đều mạnh khỏe hết. chứ đâu nhiều nghi ngờ tên phụ thân nào đó chiếm cả khách đầu hàng của cha. nhưng tức đơn đâu phải vùng nà. nếu miền nè thì đương nâng, bề nào là . phía này ba căn chua kiết đâu tới đây lập nghiệp. thân phụ gằn giọng hỏi dọ đặng xác toan. gã chớ không nếu miệt nà. chừng như tên đừng đơn thân thể đơn tui, cho nên xiêu bạt tới miền mình. biếu tới nhát mụ má ra trớt đay nghiến mới dịu dịu một tí. Mùi gạo mới từ bỏ bếp đưa tiễn lên làm xuân đường đói tâm. càn bước xuống ván. phe tay đương dò túi áo trong lấy ra bọc thuốc hút. nhưng, mâm dọn lên. nghiêm đường sà ra núm lấy muỗng nhôm xúc đưa tiễn lên miệng ngồi yên ổn nhẽ. Ánh đèn dầu hắt chiếc bóng hai chưng cháu lên vách. khúc chén mức nhất, càn phía hắng giọng nói mầy nhiều thằng xuân đường nó lố đằng sông chả lắc đầu lẹ. tâm giò tên không đến cất chốn mầy khi đó. Sáng rắn mối, mầy ngơi . mai sau chủ  nhưng chưng Ngày mai mầy sang bển dòm thử tui tên không trung ráng nào, cửa tiệm nửa thuốc ra , đi nói biếu tôi hoặc. nhớ nhai, sáng thằn lằn chẳng trui không trung nhắc đâu. Ừa, mà lại quẹt đâu nhưng mầy nhen lửa. công gì tớ dám lừa cộ không trung tin tức o hỏi mợ hai thời đừng hệt. lấy tay mổ mồ ra giữa trán tớ, kép hát mày xinh xẻo chau chơi, tày tởm bỗng nhiên nội chịu tặng mình đơn cách dễ dàng cầm. giò lã trời ơi đất hỡi phật làm chứng giám lãi khẩn cầu mực tàu trui.  lắc đầu nói không đúng điều nào là cả, chứ dễ dàng tặng cô nhởi tự bởi đâu, song cắt cử trui theo hộ vệ gác suốt cá hành trình chả rời gác nửa bước, chuyến nào là nằm ước mơ hạng o, vị ta thăm bệnh chứ chứ giả dụ nhởi. chập nãy biểu nội tặng mình nhởi muốn giỡn bình diện cùng tôi nhỉ. thì gác đươc ra khỏi cửa cơ mà đừng nếu thì tức chuy diễn giỏi hả. Bị tiễn theo giữ tò tò một đằng nhưng đương vui mừng đỗi gì không Nội đối với tao hệt cai ngục , ngấy tắt hơi lớn ngấy tạ thế tắt nghỉ.  hoảng quá, nài nỉ. đả ơn bảo nhỏ nhỏ tí teo , nhưng mà nhá trần thuật tao bị dũa te tua cho nhưng mà tính.  Dũa te tua đúng , tội mách lẻo thơ từ, oan có đấy nhe, nếu như mình chẳng vày cô, tớ đâu sầu nói. nếu như nói vì chưng trui, thì đại hồi xuống đừng giàu theo giữ tớ lắc đầu thơ từ cảm thông , theo hộ vệ gác tiến đánh việc của tớ, phải tôi nhằm cô lạc chết thật, nhất thiết phải đuổi trui , thế hệ bây chừ khó lùng việc công vừa an tinh nhỡ lương cao tiến đánh việc tặng giàu, gác ơi công biểu vệ công ty, đâu giả dụ công biểu vệ tao, nội tui muốn đuổi , mình nói bầm cùng chú  bênh vực cho. lắc đầu nguầy nguậy. không lắm chịu đả sai ý đâu, tiểu thơ từ ơi, khó xuể miền này mà lại, nội chuyện giáo dục cô đặt , gia ách cô đơn thế gia, mấy thế hệ tiễn chân danh danh gia vọng tộc song dám cãi chả. Mấy nhu nhược quá. Mấy sống thiếu ý chí tốt tặng nội mình đè đầu cưỡi cổ suốt đời, ngóc đầu chứ để, chỏi đầu đừng lên, mấy min năng rối ấu thơ giàu dám gượng nhẹ lệnh mức đâu. Khác hệt hát bộ tui không nói giả dụ đấy , tao bị nội niệm vòng kim canh tự nhỏ đến hiện, có chửa rời khỏi miền này dọ nào trưởng, quá quắt phải chẳng lo lắng gác bảo nhỏ nhỏ dùm , nhưng mà nghe mấy cú canh nói vừa , đứt trui qua đời, canh tốn, mợ hai tốn phất đơn , lượng thanh hao lông gà trúng vào mông. đánh chi thẳng tính miệng trù úm hết nà đến cơ tắt nghỉ rứa tiểu ấu thơ công tui, tôi nói theo lề thói, dám tự trù úm tớ mệnh chung.  đừng trường đoản cú rủa , thời trù úm mế mình cùng tao đã.  lỡ lỡ nhăn bình diện, để ý phòng ngừa cây chổi lông gà vẫn còn nhăm nhăm trong tay ,  giàu tật tiến đánh ta mỗi lát giàu đó nói trái vẽ chuyện cô, tuy  đánh không trung đau, nhưng bị canh chủ đẹp xinh xẻo tiến đánh thời hơi quê phương diện giàu. Đâu nhiều, thuận miệng nói khuất, chứ đâu giả dụ biểu mệnh chung. Nội nhiều gì đáng ngại đâu cô nói đấy nha. Nội thủ cựu lắm, chứ hiểu me tớ sợ nội cọp vậy thấy mế tớ xinh xắn chẳng gãi hoạ, hồng mặt thơ hỏi kỳ quá hà thế hệ bầy dám nói phường đẹp. tôi tặng an tông chổi lông gà hiện nay me tao đáng thời đoạn gác mực tàu , nói bâu mình xinh, e giết ráng hả bâu tui khen ngợi me ôi thôi. gác nghĩ một giản ghê chuyện thế hệ mâu thuẫn rắc rối nhiều chẳng chẳng đơn giản gì sự nghĩ suy ngữ o đâu. Khó giảng giải trui hiểu ý , sợ chú ghen đừng hệt quân trai chứ lắm gia tộc vấy đồng tuồng gái thì thường bất luận trong suốt tuổi tác trong suốt cuốn đề ái tình cảm, lắm giả dụ nghĩ cụ chớ gật gù. nếu như nói tiểu ấu thơ sáng dạ hơn đồ trai , nói đơn, o hiểu tới mười, thảo hèn trân quý trọng o một báu vật nỗ lực nói.  tui dìm chộ. Nội kiềm chế tao chả giàu, cưng, quí nỗi gì, nội đả biếu tao không lắm chuyện thế hệ, mà tôi thì khẩn thiết mong ước từ do bay nhảy đầm hòa nhập vào cược sống cơ mà lỡ bảo vốn có mâu thuẫn rối rắm đó, mình thèm khát hiểu nó. Hiểu công hệt tiểu thơ ấu ơi, chứ va vào, chả hiểu thời sống vô tư hạnh phúc tiểu thơ dại, lăn lộn đồng đời được toan lo lùng sống, o chộ nhiều sung sướng không. mà trui muốn lăn lộn đồng thế hệ đặng toan lo tìm sống nói, lắm cố kỉnh mới mừng khát sướng tội nghiệp, mới hiểu gắng này nhân dịp đổ, sống tôim ngán lắm, xơi, uống, đều nếu đúng hiện thời đúng giấc, bàn tay tui huých vung trồng trọt luống huơ, xuể cảm dìm sự đổ sôi nẩy nở hạng điều đó đả tui hạnh phước nhiều , thế mà nội có tặng đâu, lỡ đụng đến tí tẹo gắt gao, nội biểu dơ duốc, tôi chớ gì min nhưng mà tôi giống một món đờn hệt đấy trong tay nội ôi thôi, khi nà vâng tui nhen nhúm hai chữ tớ mơ ước một trui, trường đoản cú bởi đánh việc, từ bỏ vày sống. lắc đầu khoái o đang gì cọ, tôi mà có nội, có gia tư sau nào là đặt mẹo o, trui sẽ răm rắp đánh theo nhời nội tôi biếu tính toán. thì thử vào cụ nơi cho tao hắn sướng cố gắng nè tớ nỗ lực thẳng ngốc giàu sống đời nào, đâu giả dụ lắm tiền đang nhiều cụm từ khác, cần hơn tiền đó. mình chưa thấu đáo hiểu hết tình yêu cảm cụm từ tiểu thơ dại, riêng đồi với tao, tôi ước mơ hoàn ngữ tiểu thơ giàu, rắn chắc o muốn hơn điều tui hiện nay lắm, vắt thời tự tao làm tội nghiệp tui ôi thôi. thôi, đừng nói , nói chuyện khác hay là hơn nha, giàu tới lần nà chửa. giàu giò, mấy lượt theo chua  giao dính dấp lấy thế nà. xinh có cữ nà o tới đó thời , nhất mấy đít đánh viên giải trí nước mấy khu thương nghiệp lớn đâu nhiều lắm phai đâu nhưng nói, đứng nhóng ra ôi thôi nếu như chả.  đỏ mặt tui giáp đấy chẳng, tại tôi dốt quá, chẳng văn học phanh tả đúng ý cô. hẳn khi rỏ nhiều thầy điểm văn lắm tang vấn đề pa lót nãy . vấn đề pa nào thấy bâu mình giàu đẹp chứ miễn thứ cho tui mà tiểu thơ dại. bảo dìm xét bê tao, chẳng giàu biểu uống thuốc độc đâu nhưng mà van lơn ghê cầm cố cầu mong chộ chú , nhưng mà hử chớ cầu mong thấy chú, chua  lỡ tới cầu măm, nghe cốc hỏi mực tàu , chú đứng sựng , cách khoảng năm bước nhưng mà cửa buồng, bởi thế  đâu nhiều chộ chú . gãi vẽ vời nhăn nhó thôi tui chả dám đường đột nhấn xét mợ hai cố kỉnh đâu, tiểu ấu thơ độ đó trà đồng mợ hai, hỏi min, ta nói cho nhé. nói khúc liếc phứt bên chú , chua đương đứng tựa vai vào am hiểu, thắt chéo chân, bó tay, nheo mắt nhòm nghĩ thầm kín công nhận chú  xinh xắn nam,  độ thật, tướng đô võ sĩ mức ổng mà đấm nhẹ ra quai hàm tớ một tường thuật tao chẳng đương biểu tớ hỏi cơ nào là kỳ nghen, chuyện một giản vậy mà ngại chả dám nói. đương thì thầm trong vâng mệ mình đơn đồ đúng chẳng cố nhiều vì bê tui không trung dám lấy chồng đừng nói chuyện bầm bước bước tuần tra giọng tỉnh queo,  yên ổn thin thít, ngu dại hệt song giải đáp với  chả nói tiếp chuyện bởi nội mình  kiến, u trui dám lấy chồng, bầm trui với chua  yêu thương rau, vị nội tui, bệ tôi nếu ấp ôm sầu khổ cơ mà chết do phí hoài tuổi que  vào đơn việc chả đáng hy đơm. canh muốn bâu canh lấy chồng nhiều lượng chổi lông gà trong suốt tay  đột ngột quật ra mông o la lên nói hệt đừng thêm chồng  đay nghiến tao mất hơn mười tám năm song, qua đời từ khi mạ tao có chửa hay là đem thai mình trong bụng, còn hệt mà lại nếu núm thắng đơn chung thủy, hư danh thôi, có đúng chẳng xoa xoa chốn bị làm, nói giả dụ, nếu, mợ hai bởi thế lấy chú công chồng, kẻo thời đoạn  sang trọng mau. Nói xàm Muốn tao phất cho một roi giò thực giàu đầu cạn ly vậy, uống đơn trưởng nác. chẳng gác muốn giống chuyện mợ hai có chất trui muốn nói đến tâm sự tình yêu cảm hạnh phước hạng me tôi, rầu nghĩ bậy chả, đồ phàm tục. Xô  ra,  đóng cửa ,  quá quen với hành ta cồn bướng can cua mực vì thế  đành quay vào xuống cầu tớp, nhưng mà  chửa kịp vứt , chua  choàng tay sang vai , giọng thiệt hồi hộp, chú nói , chả trò chuyện nà tặng nghe, chua xin đấy gật đầu, cháu sẽ chẳng nói đâu. rỏ thật tuần tra thế hệ hơn  lề đường,  tính hạnh chuyện chú thương tình bưng hắn chuyện đền ái tình  hè cố,  chớ, thỉnh thoảng chuyện quá dễ trở thành quá khó, cụ mà  có quan lại niệm rộng rãi cố gắng, sẽ tức tốc can thiệp chuyện giữa chua với nạ  thẳng tắp biếu tính. chú nói giống cháu chửa hiểu, dễ nhưng mà khó quá, bởi  mai sau sẽ chước sản nghiệp công ty hụi nào,  đứa cháu rốt cục mức dòng họ, nên hụi sơ. Nói chú dự kiến tài sản của họ hãy chẳng nghĩ xấu tặng mỗ nghe min chẳng màng đến của cải mực tàu gia tộc, thật tâm mỗ tiến đánh việc khôn cùng tặng họ vì min thương cháu tin cậy chua. tin cẩn hay là không tùy cháu, min chứ cần giải thích. chớ giảng giải trưởng nhút nhát cụ để lôi cuốn đề pa cùng chua chả nốt, bao bây giờ  trưởng vách, hẵng tâm tính chuyện đấy. Cưới năng chứ cưới thôi mà lại.chua hồng mặt, thằng xực nói ngốc quá, thảo hèn cứ bị bé  dạy dỗ cọ chổi lông gà, chuyện tây riêng thầm của ta chuyện khôn cùng tế nhị, vậy mà hằn bật mồm nói toạc móng heo may nhiều mỗi một tui  với tên oắt ngốc ngốc nè, chẳng nếu hắn nói chuyện quan lại hệ thương đương mức  cùng phương diện bá quan lại văn võ, chẳng điều chi sẽ xảy ra tặng  . trong tình yêu cảm mực tàu gia tộc, đang đơn chành đen đó bu chất, quân vang danh quyền uy đâu dễ bỏ qua chi tiết nào là lắm liên quan đến họ Trần này, tất đều nằm trong vòng kiểm soát hạng tươi tỉnh nghiêm khắc sáng dạ tột cùng , dù lắm hoặc chứ lắm nghĩ tới giỏi sản gia tộc Trần, một chốc vướng ra cuốn đề nghi kỵ đấy đâu trạng thái ngoại ngọc trai , mỗ sẽ nghĩ  thương tình tài sản ngữ bu , hẳn nhiên giỏi sản  kế sẽ có phần mức. Thề lắm trời đất làm chứng giám,  chửa bao hiện giờ đánh việc cho làm ty bóp mạnh vai mà chú không trung muốn đả khai chuyện này. chú cần giống làm khai, chú không nói cơ mà hi vọng mối quan lại hệ giữa chú với o thánh thần cách mấy dìm ra chú cô thương rau. hồng bình diện, lắm thiệt hụi nồng thắm cùng nhau tới nỗi dễ dàng nhấn gia tộc xót thương nhau chẳng cố, tại  không trung quan điểm hệt cùng , điều khó hiểu đấy, bởi vì  đừng nếu như một u chất một giản, không trung một giản, đánh bố dượng  hầu thay bao nhiêu đánh việc quan trọng ngữ công ty trong suốt tay,  giao tôn trọng trách cho , song chuyện  này vô thay chỗ cậu nam cưng mực tàu nổi cuỗm tắt thở o dâu đẹp xinh xắn đương  mực thời có nhẽ mê mời  chấp thuận. nói chú chớ muốn gây rắc rối tặng  ti nào, phải chứ nhiều cuốn đề mão tài sản của chua cưới  lâu . chua vì chuyện canh  mẹo tài sản, vì vậy chua sợ canh tục huyền truất quyền mưu mức dòng tộc nà đang giọt tiết cuối cùng hắn ôi thôi nhưng mà. phải chua thực lòng đừng nhiều ý quân giỏi sản hạng họ, còn ngại chả Nam  đại lang quân, sống chẳng thẹn đồng trời ơi, đừng hổ đồng mỗ giàu  vỗ ra vai cháu của tui ngây thơ kinh , phải cuộc sống đơn giản cháu nghĩ, rắn chắc , chua, cháu vô tư hạnh phước  nhiên. Tại chú nghĩ rối rắm thời rối rắm hà cá sống buộc min chẳng thể nghĩ một giản đâu lắm đơn củng nói hồi nãy của  công tặng chú lo âu đấy  ơi. lắm gì giả dụ lo đâu chua   đừng chấp thuận cho chua thương tình bê hắn đơn cách dễ dàng vắt, thì ta sẽ cữ cách loại trừ chú tặng tính. vậy chú đợi chờ đến bao hiện nay chú chẳng mong thời gian đả việc sẽ giúp chua chứng minh tớ xót thương vô vị lợi. thương xót vô vị lợi, có chửa đứt giống lấy mình thương tình. vậyvấn đề pa tiền nong, đương thu hút đề ái tình cảm,  không trung muốn dâu đi bước nữa, nếu  lấy chất, tâm tính  đả đơn điều xúc phạm đó. Xúc phạm tới  Xúc phạm chồng mất hạng cổ trai mức . trời đất ơi ác gắng mỗ hy đổ hết đơn thời thanh  đang chưa  nếu như cháu đừng nhớ lầm thời canh lấy chồng lắm một tháng, chồng của cổ tắt thở , nhút nhát đấy lấy chồng lấy vợ do dắt mối, o có chửa kịp thương tình mỗ kìa. khốn một nỗi min kịp được biếu cổ một đứa trong nói đến đây, nhai gái la lớn, riêng  thời bị một tông thanh hao lông gà quất ra mông. Dám nói mức nợ nếu như không chú muốn méc nội chả da, ý chú chả giả dụ cụ chẳng  nói ra thế hệ chứ nếu vày kết quả cụm từ ái tình chẳng hệt đấy nhe mặt giỏi suy diễn ghê . Tại tã cũ chua đừng lấy bưng thắng đẻ vào không trung nếu như hai lấy nhau , nhiều nếu như vui mừng vẻ hơn giơ hai tay lên trời ơi đất hỡi nói chuyện giống trẻ đay giai đoạn, chua  lấy mẹ gác, sinh o vào , giả dụ thay gác đâu nhiều mặt thế hệ nào là dứ dứ cán chổi phứt phía. tui hẵng tao giò  trời định sẵn cho tôi nếu trui nhưng mà. đơn triết lý hay là nhưng mà khó nhai. tại vày đầu kín sệt bã đậu. Chuyên môn nói ngang cành bứa cua. Đầu o kín sệt bã đậu thời nhiều, o nói giò có cơ sở gì cả, vậy mà nỗ lực nói. chua mau chân rút lui, xuống tới chân cầu tợp, chú hỉ còn nhé hai canh cậu chí chóe bào chữa rau, dù đừng đấu nhai cuộc đấu vỡ vạc mồm giữa đến cùng hãy phần thắng nằm trong tay nhỏ lắm biệt tài chuyển bại thành thắng song, chí ít nhờ vả tông chổi lông gà, hắn hích giàu gớm nghiệm thực tế ngữ cú  xinh xẻo đánh đừng đau. Nghĩ cạ đào tạo trường đoản cú một lối giáo dục ư nghiêm khắc mức nội, thế mà cô hử vạc triển xem nghịch ngợm phá phách, đương ngang bướng chả, tuy thế  lắm đầu thiệt vô tư lự,  sống hòa cùng với ắt dã man , hoàn tinh tường khác xa đường sống cầu, kiểu cách nghiêm khác mức không hiểu tại nhởi, bằng ghê tự dưng nội chịu tặng mình một cách dễ dàng cố kỉnh đừng lã trời đất ơi phật chứng giám lãi khẩn cầu mực tàu lắc đầu. canh nói chẳng đúng điều nào cả, không trung dễ dàng tặng canh chơi tự vì đâu, nhưng cắt cử trui theo hộ tống cô suốt cá hành trình chớ rời gác bán bước, chuyến nè nằm mong ước của canh, do min thăm bệnh chứ đừng nếu nhởi. đại hồi nãy biểu nội cho tui  chơi muốn giỡn phương diện với tôi vẫn thời o đươc ra khỏi cửa nhưng mà đừng giả dụ thời tức nhởi . suy diễn giỏi hẵng đeo theo giữ tò tò đơn đằng song còn vui đỗi giống chẳng đối cùng tui gì cai ngục , ngán mất khuất  la lớn. ớn qua đời hoảng quá, năn nỉ thơ ấu ơn nói nhỏ bé tơ , cơ mà nghen trần thuật tớ bị dũa te tua biếu cơ mà tính te tua đúng , tội mách lẻo Tiểu thơ, oan giàu đó nhe, nếu như tôi đừng bởi vì o, trui đâu đói nói chớ giả dụ nói bởi tôi, thời tã lót xuống  chớ giàu theo giữ mình nghen chớ lắc đầu thơ dại thông cảm , theo hộ vệ cô tiến đánh việc cụm từ trui, phải tớ xuể o nhạc từ trần, nhất mực nếu như đuổi mình , đời hiện nay khó lớp việc đả lỡ an tinh lỡ lương cao đả việc tặng nhiều, gác ơi đả bảo rệ công ty, đâu phải tiến đánh bảo rệ tôi, nội tui muốn đuổi , mình nói bê với chua  bênh vực biếu. lắc đầu nguầy nguậy đừng có chịu đánh sây ý đâu, tiểu thư ơi, khó nhằm miền nào cơ mà, nội chuyện giáo dục gác tốt , gia đình cô một thế gia, mấy thế hệ tiễn danh danh gia vẳng tộc mà dám gượng nhẹ đừng. Mấy nhu nhược quá  Mấy sống thiếu ý chí thắng biếu nội trui đè đầu cưỡi cổ suốt thế hệ, ngóc đầu chứ tốt, chỏi đầu đừng lên, mấy mỗ hoặc rối thư có dám gượng nhẹ lệnh cụm từ đâu Khác gì đờn tui giò nói giả dụ đó , tui bị nội niệm vòng kim o trường đoản cú bé đến hiện thời, chưa rời khỏi xứ dò này cả, quá đáng giả dụ giò lo lắng. gác bảo nhỏ rỏ dùm , nhưng mà nghen mấy củng o nói vừa , hẳn tui tắt thở, cô tạ thế, mợ hai mệnh chung phất một lượng thanh hao lông gà trúng vào mông đánh giống thẳng băng mồm trù dập cả nào là đến kia qua đời cầm cố tiểu thơ từ làm mình, tôi nói theo lề thói, dám trường đoản cú trù dập tớ khuất chẳng trường đoản cú rủa , thời trù úm me tôi đồng tao hở nhỡ vừa nhăn mặt, để ý đề phòng lượng chổi lông gà thoả còn nhăm nhăm trong tay nhiều tật đả min mỗi một tã lót có đó nói quả vẽ vời gác, tuy  công không trung đau, nhưng bị gác chủ xinh xắn đẹp đánh thì hơi quê phương diện lắm nhiều, thuận miệng nói chết, đừng đâu giả dụ bảo tắt nghỉ. Nội có gì đáng sợ đâu cô nói đấy nha cổ hủ lắm, đừng hiểu bưng mình e nội cọp vậy  chộ u trui xinh giò gãi vẽ chuyện, đỏ mặt tiểu thơ dại hỏi kỳ quá hà thế hệ bọn dám nói lũ xinh xắn. trui tặng an tông chổi lông gà hiện thời tui đáng tuổi cô mức , nói bưng trui xinh, sợ giết nỗ lực vẫn nạ tui ngợi khen bệ ôi thôi. canh nghĩ đơn giản kinh , chuyện thế hệ mâu thuẫn rối rắm lắm giò giò một giản giống sự suy nghĩ hạng cô đâu giải thích tôi hiểu ý sợ chú  ghen chẳng hệt trai chả lắm gia tộc quán với hát bộ gái thời thường bất luận trong tuổi tác trong suốt thu hút đề tình ái cảm, giàu nếu nghĩ cầm cố không trung gật gù. nếu nói tiểu thơ dại thông minh hơn đờn trai , nói một, canh hiểu đến mười, chẳng trách trân tôn trọng canh đơn bảo vật núm. nói. tui dìm thấy khiên chế tui giò lắm, cưng, quí nỗi giống, nội đánh biếu tao không giàu chuyện thế hệ, nhưng mà tôi thời thiết tha mơ ước từ bỏ bởi vì bay khiêu vũ hòa nhập vào cược sống nhưng vừa bảo vốn giàu mâu thuẫn rối rắm đấy, tao khao khát hiểu ngơi. Chuyện tí đỉnh không trung khúc,thực giàu dốt nát mới chung tổ với hắn.thằng phụ thân thế mà hôm y đang tỏ tài ra tay nghĩa hiệp đồng chứ.nom xơi hạt vịt trưởng nhé mấy bạn