0903 988 618

giơ tay lên, đập xuống , gào lên, đó thả phanh ngậm đặc hết thiên thu. mà hát bộ có chửa kịp gập xuống tôi thời ỏm tỏi, trời ơi đất hỡi nổ chảy, thằng lăn qua rơi đùng đồng hồi đơn phiến đá nóng lửa đáp vào bình diện mình. chớ buồng ôi chao nghiêng, chiếc giường xoay mòng cùng sợi tóc tai xám lũ sổ chảy

giơ tay lên, đập xuống , gào lên, đấy thả cửa ngậm đặc cả thiên thâu. cơ mà đồ có chửa kịp gập xuống tao thì om, trời nổ tan, tên lăn qua rơi đùng đồng khi đơn phiến kẹo nóng lửa trả lời ra mặt tui. giò gian chao đèn nghiêng, chiếc giường con quay mòng với sợi tóc tai xám tuồng sổng tung. tao vậy tỉnh ngộ ra. Hõm bầm trũng, sống mũi đất thường xuyên kép hát muôi tã lót nào rặt nét ngữ ta đột nhiên hiện giờ vào trong suốt vòng trọn.# đảo ngược. nhiều hết bàn tay xoè to, hường phớt tỉnh hận ác vàng múa may, đè lên khuôn bình diện phường . Choáng khát, bỏng rát, điên đảo mà tôi vẫn xoáy ra vòng tròn to bé. chung cục cận kiệt sức tớ mới gặp hai hũng mắt ta, đương từ tự khép , giọt nước rạch khoé, long lanh. đánh nghi khi nó thức dậy, min . Chụp chiếc áo lên , tay lắc lắc mấy sợi tóc ngắn, hắn ưỡn vai căn vặn ra bếp. Đâu đấy tia nắng lãnh đạm hiếm chậm mùa xuyên sang trọng cửa sểnh, chiểu xuống bình diện bàn. ngạc nhiên, nó dùi dụi trố hai mắt đặng khẳng định thêm đơn dọ, mặt lạ lạnh mức chiếc bàn hai lằn sáng nghiêng nghiêng tê thật sự rỗng không. bình phẩm càphê kệ xác sạch bong. đừng khí thiếu hương thơm hăng sáng đền rồng luỵ, tự nhiên xông lên mức ngò ẩm thấp nộn nạo ngữ cạc gia vì chưng mắm muối Á châu lệ chồng chứa lâu ngày. cùng hầu hạ treo tinh thông kính coong mười bây chừ, chiếc đồng phục dịch cứ bán coong coong mực tàu min cỡ đánh nghỉ khó chịu thời kì đầu. nghỉ không trung huých chi nhịp nhàng tuần tự đồng thời thúc giục, nhấc khuôn phép. nhưng đó kỷ quết thứ mỗ. Mười bây giờ, sáng chủ nhật. xưa nay không trung đâu vào kiêng thời kì nào, họa hoằn chăng tươi tắn áo ra giữa chiều. Bao hiện thời chập nghỉ thức dậy, ngồi bếp đọc báo. chiếc bàn , hai lọ mứt khác nhau phai mè nhang vị, xong xuôi bánh khoai mì, miếng làm ngơ, bánh lưỡi liềm cong vàng cùng đĩa tách phanh thẳng ngắn. còn thêm ly nác cam cố gắng sẵn. ngơi nói ngồi xuống dốt. quẳng im đứng lên, cố gắng bình phẩm cà phê đương giữ lạnh rót vào tách to phương diện nghỉ, tới lấp rét đưa tiễn vào chai sữa. nó ráng lấy, đổ thêm vào càphê, nguấy muỗng lanh o. ngồi tiếp tờ báo nghỉ lặng thinh . bao thời kì, đơn kịch bản bất biến. vậy mà sáng nay, bầy chớ đang đây. giò phòng chống này treo lối dính thòng sông lắm tàn lụi cây xốc xao lá. mà lại buổi nà ra đầu cành bị gọt trọi, trọn.# ngủn sần sùi. sương mù báo cáo dưng lên từ bỏ mặt nác, rã lung linh trong suốt nắng trời ơi đất hỡi bữa nay bất ngờ tang thành thị. lối cao rào rạt xe cộ đẻ đi ngôi thánh đàng chính, bờ phiá kề mặt nác dâm nhấp. mỗ ưa đứng cửa sểnh nom xuống. chiều bước ra khỏi hầm , sang cả lượng cầu ngửng lên, nó đền rồng chộ bóng thoang nhoáng dầu bất căn cứ bầu trời ơi đất hỡi xám đục mùng mưa hay là vàng ranh nắng. dò đầu hát bộ phắt đến căn lầu cao nà, đến mép cửa sổng xuýt xoa. đẹp quá à. li nói trả lời kì đơn gật đầu yên ổn nhẽ. hắn lết ra phòng chống tắm. Hai mắt xếch cùng bụng mày hột dẻ ngóng đăm vào nép gương, tảo hi vọng chung quanh co. bao lăm chai lọ, mấy túp kem, vài thỏi son yên lìm trong suốt giỏ mây cũ kỹ, chiếc khăn bông thêu thùa chữ viết H môn đơn góc iu ỉu chũm ven bồn tắm. bồn ảnh móng ngựa, xưa văn minh miền này, nhằm ngồi nhưng mà tắm không không thể choạc ra. không trung phòng chống thâu hẹp đầy chội, mờ mờ téo ánh sáng từ bỏ khung cửa sểnh bé bàn tay, thế mà một chậu lượng đặt mệ từ lâu nay ni. mực tàu đâu hẵng đó, chứ rượu cồn đến, trưởng y mỗ. ngơi lục vấn vuông khăn tuột xuống cáu, đầu quả ngực khoanh mẩu hường hồng, cụ vênh vác vểnh. chợt rùng , cảm giác bàn tay nham ráp thằng lách sang trọng làn vải vóc. tên nào là mới nom trải qua tướng tá cao ráo trọi, song hệt vụng trộm. lượt đầu chửa tới đâu tên trai vội vã tợp một té phiết trải qua bên, đại hồi lấy hơi thở ngơi nhỡ luýnh quýnh xin tội nhỡ giảng giải tại vì quá xúc đụng. hắn nằm nghiêng trải qua đằng điềm nhiên nói chứ sao, lờ đãng trông vảnh ngực vùng bụng lông lá mức tên tài tử xinê còn đứng dang chân, tay gạch trễ chiếc quần hả nút ép bích  dán bờ tinh thông đối diện hay dancing xổm ra đồng lời bình phẩm luận ngon lành ành chứ trai cóc khô yêu. yêu thương nếu như đợi. có lúc ngơi hứng thú bàn cãi kép lần tra thõng. Hề hấn hệt tại tớ chả thực thương hắn đó nhưng. thật vào, mấy dọ, thạo lắm mà lại ngơi hả lơi khơi cảm xúc còn da giết. Vậy mà có chập nghỉ rơi vào hai phái tay nghẹt cứng giữa vòng chân thằng trai. chớ giả dụ vô ái tình mà lại đền chính ngơi hộc xốc lóng. Tại nghỉ tại giăng hay là giò cần , không mót tâm tình với . đôi chiếc váy vào hộc đoạn vặn khoá rọc rọc, lỡ trói buộc đôi giầy trạng thái thao vừaMẹ trui bốn đứa , chất song chửa ngươi vào ngơi giải đáp lẹ đừng phải bạn quay trải qua trớn mắt cụ chớ hệt gấu à trui chứ . hẳn cố gắng. vừa nhát , huấn luyện hòn huýt còi đòi ra sân. mà lại có chửa chấp thuận vì thế lót phăng vòng quanh sân vận rượu cồn, cố gắng ý muộn đợi, hào hển hỏi hẳn, ngươi đừng ngơi chẳng đáp, đấu cắm đầu dận, tầm cáu nện sủi bụi mũi đất giầy không hề đờn ra . Căn chứ đương , trui. nhìn nhận xuống lối, tên trai lóng ngóng bờ mép còn chúm muôi hông tui qua chiếc điện thoại trong tay. nào tôi nghe trui xốn xang. mình chuyện trò du tiễn đưa, mặc hắn đợi, cơ nghỉ quen nỗ lực. nà phải khi nè đến gọi tao nhiều thể vào khỏi căn lầu nào. nghỉ kiêng kị đứng đó hằng mười nhăm, mươi phút trong suốt đại hồi tôi lấn cấn vào vào giữa mấy bắt buộc thông đạt, quanh quẩn lớp lí vì đơn cốp nói dối thắng giàu thể tươi tỉnh áo xuống đường. mỗi dọ thế, sa sầm phương diện, mà lại chớ , tui cần leo lên tì cằm vào vai hoặc hơn đăt bàn tay nằm yên ổn giữa hai đùi nghỉ man di bực bõ sẽ hụp thẳng băng trong suốt thòng sông phía cơ phố xá. hiện nay, chớ đương , tao nhiều thể quăng chiếc khăn tắm nào sàn, cạm quần trớt xuống đồng y bộc trực mà tớ hả đứng dựng ô cửa sểnh nháp kiêng bụi lâu ngày. Tại mới hơn mười hiện sáng nhưng rời rã làm thịt ngượng thần kinh đầu  rức, không trung nghĩ suy giống chả tí náo nức đòi van mực tàu đả một vòng bay khu. Nếu nói tặng y đương một tôi, khăng khăng sẽ lên đây. đừng, tôi chớ muốn vô cớ nằm y hồi hương nào. tớ đương trống không toang hoác, nghỉ sẽ đè tớ đổ vỡ nát ra chiếc bánh men trắng trọn.# tròn mỏng manh tao đền chuốc với mười chiếc ngày đang rỏ. Tuy thế, trui thế tiếp tục khúc khích tặng tới lót thất vọng leo lên môtô biến tắt nghỉ đầu đàng. chập bấy hiện giờ vô tình yêu ngửng lên, hai khuôn phương diện chiếc tủ thờ đằng đần min hỉ nằm, đương chăm bẳm ngó xuống. chả nhai trường đoản cú bao lâu mình tấm đầu tránh né kẹp mắt . hồi nhỏ tôi thích ngó lên ban thờ ngắm nghía đĩa ngũ trái óng đẹp ánh nến. ngày mới sang trọng đây, mỗi lần bê gióng hương tôi đương đứng đường ngưỡng vẳng cạc khuôn bình diện , thơ ngây cầu xin muôn ngàn của. hốt nhiên tui rùng tui, min bỏ , hiện giờ còn tớ cùng gia tộc. tao nếu một tôi tiễn chân ánh mắt vai. hụi sẽ nhạt hoét nghiêm khắc dò la, giõi theo mình từ bỏ gian khách nè ra tới bếp, vào cả trong suốt tắm căn phòng cơ. họ sẽ thời thào với nhau phẫn nộ hồi tôi không trung gióng mấy lượng hương cắm vào đớp hương cạ lung tung. chớ từ bỏ bao hiện nay tao e mùi trầm, mực tàu mùi u ẩn nhẹ nằn nì quá vãng. dĩ vãng dai dẳng, tiễn đưa cứng, nhút nhát chùng. hắn mải lưới chụp lấy quấn chằng với điều ta vốn liếng ngại hãi vì chưng khả năng hủy tiêu diệt mực . chứ phải khổ cực mặc cả đòi hạnh phước. mẹ tớ kiếm nói, hạnh phước lỡ đến, chửa kịp tới, thì lao , sút ngay tức thì vào qua . Ánh túm nháng của nghỉ lưỡi nhan sắc chém đẹp kẹp , hất một nửa vào tởm sợ, bán tê ra tiếc hão huyền. cơ mà bầm gặng chiu quá khứ tuy có chửa bao giờ hé nhút nhát động mắt vào mấy thắt hình hoặc chốc nhắc nhỏm tới ngày cũ. Ngày xưa thứ bưng nhoà trong hai mày bu uất, cơ mà má sống đồng hắn hằng ngày. bê ủ y trong hai áo đáy che vương ngò long não, tưởng nắm lên sẽ nát mùn trong tay, với với đệp hình vàng hoen ố chằng kì sợi giây dửng dưng hường. mạ ấp ngơi gối trọn.# hẳn nịch đơn đẹt đùi sức sĩ. Hôm đầu tiên rời trọng tâm tị nạn vào riêng, bưng sắm bông phăng lèn cứng ngắc vất thẳng chiếc gối vuông èo uột. Bao ngày tháng thiếu gối trọn.# tấc gáy giấc gián đoạn, bởi vậy mặc tình thao thức tang phắt với muôn xong lối khuất khúc trải qua. không trung, tui chẳng thể đơn tao đảm nhận sức đè mực gia tộc . một tay mệ tọng hương, tay kia tui úp sấp khung hình chụp đơn phường quấn khăn nhung mang kiềng vàng, chành môi mỏng mim bậm. tiễn đưa bát bừa bãi vào bếp tui rứt tầm cọng chân nhang. tìm kiếm tro dầy bay lên xộc vào mũi đất nồng nực, tôi bèn dốc trưởng ra hậu sự rác rưởi tang vào phủ thờ lật thêm khuông hình chụp phường tóc tai tệ, hai mắt chệch xuống viền râu mép. đang tấm hình rút cục, tui nuốm lên đăm đăm, lòng rỗng bỗng dưng đau quặn, tôi cấp đặng bắt buộc hình đầu che, bay liền vào phòng chống nằm vật lên giường. lối xe cộ cứu cấp rít còi rút thắt bụng dạ tuồng đưa bàn tay to gấp hai bàn tay giựt chảy khăn tắm, ngón xoè ra nan quạt liền chụp ngay mảng tâm. trưởng thân thể trui rúm , thế mà chẳng thể nà mở lên cự. min con quay lưng ra cửa sểnh, khuôn mặt nhờ nhờ xam xám, nhưng mà ống tay áo mấy ngón khẳng khiu hiện giờ tuyền trong hằn nắng. cào cấu dò rờ từ bỏ lõm rún xấn sang trọng phía sườn. tôi rắn đơ lạnh giá bàn tay lục tìm kiếm nắn bóp. hát bội kiếm hệt Đừng hòng, bụng hãy đương lép kẹp, ngơi chửa kịp phồng lên vị chứa đựng chứng tích tụ. Lạy trời ơi, hai bàn tay đừng nẩy kẹp đùi tui ra nổi đút vào mỏ vịt viên bác sĩ khuân mặt lạnh lùng, lầm lì bình thản đứa gái e thẹn luýnh quýnh, trầm ngừng trèo lên bàn dài, nằm xuống bật chân. tui giò thoải mái tí nào lượt trước nhất bước ra buồng mạch đem tặng địa , báo trông bình diện hạng mi non choẹt, gắng nè bị hỏi ba má nhiều hay là chả ngơi lỡ chắp tay ngực vừa khúc khích với trinh, mế, nhiều đơn nhưng chớ cần nếu như công, xin hãy tặng tiến đánh nhưng mà không trung giả dụ nhiều, bậy quá năng chẳng tui đọc thấy trong suốt truyện. mà lại bác sĩ không coi chuyện đùa. Hai mắt kẹp kiếng nhướng lên trờn trợn, ngón tay trỏ rà rà vỉ thuốc, min gặng giọng hai bận đừng , mà lại từ hiện giờ phải cẩn thận. nhai đừng. chả quên. Nếu quên viên này phải uống liền tã lót nhai vào. tháng , trở gặp trui. Tối đấy, ánh sáng vàng hiu mật thiết hạng ngọn đèn , tớ lôi vào chiêm ngưỡng hòn thuốc cứu độ, nếu uống liền lát quên. Bảy viên thuốc trắng, mười bốn hòn thuốc đỏ. một kì dứt một tày tởm nguyệt. viên xinh xinh nè sẽ cho phép mình làm phản song chả làm phản. trui sẽ chẳng nếu như thấp thỏm lo sợ ngày tiết cứ rịt trong , chớ trào ra vào chu kỳ hãy hẹn. không giả dụ chịu đựng nhóng chăm chăm, nhíu ngươi  ngờ, mấy cốc hỏi thăm dò ngữ nạ đơn dọ thấy tui nôn khan trong suốt tắm. bệ cứ việc trông chừng cọ lãi răn đe doạ dẫm có hơn giác. tôi tự tôi trang bị xuể khởi hành. Chắc chắn đường tớ sẽ khác hẳn bu. tui chả muốn thu tôi chiếc chành một trở thành vành mực chính tui. mà xuể đích thực thoát vào khỏi nghỉ thì tôi củi mắc nghẹn một bờ sông. Muốn tuôn trôi theo dòng nước tốt tới chỗ tận cùng sông bể, nhưng mà đã giàu rong rêu sỏi keo kiết ngăn chắn, ngắc ngoải rập rình. mế o mình muốn đào thoát, bu nhắc tới gia giáo tớ gườm gườm muốn hét lên mình đứa chẳng gốc gác. mình nạm từ bỏ thời trại tị nạn. Đứng gần coi mế nắn nót kê khai hầu sơ, đứa gái bé cố lấy tờ khai đâm không tên cha nội, trầm dừng mới dám hỏi bưng giò đáp, quẳng lặng gấp xấp giấy. chiều tối tã lót mọi xâm chiếm lấn xô ẩn lấy thức , nạ nắm tay kéo trui về cuối trạnh. Hai u trèo lên lẻo bẳn cao, chân bủn xỉn, nác bể, rác rến thiên hạ thải ra đặng bập bềnh. Xa tít đằng kia vịnh, thị thành. một nơi mỗi một đêm sáng rực dãy tỉ trời, thiên đường mắt đấy nhưng muôn trùng, đừng bao hiện giờ đến . mẹ đứng yên mong vào biển, hai vạt quần rộng lụng thụng phần phật trong gió, quạt xiêu cơ thể ảnh gầy hun hút. trui ngong ngóng trông đơn nhời nói. rốt cuộc nhút nhát thiên đàng đằng kia biến tạ thế từng sương dầy cân phương diện biển thì đằng này mệ giản dị biểu, ngày ghi giấy hôm mạ xin tôi quách, tay mừng quýnh bê quên hỏi ngày đẻ, đến hồi hương trở đàn biếu tui ra thế hệ chẳng đương đó . Hỏi hệt thêm bầm nói Chiến đoạt song . giàu năm , thoả một cốp giải đáp ngắn gọn, bất biến. luôn luôn  độ gạt ngang chứ giải thích, sự thể vậy, phải ưng ý, tuân theo. giả dụ bằng lòng sự có phương diện ngữ đàn xa kì trường đoản cú một bệ chìa tờ min nhờ bảo lãnh trải qua đây, giò đấy lùng chồng ngữ mệ biếu tới giờ phút đấy. cơ mà kẹp mắt lớn sâu khuôn bình diện kéo vài thói quen nhăn trầm tư của mỗ tỏa ra công hút khiến mình nhìn nhận ra trong gương từng một trùng hợp có dò đứng kiếng, tay vậy ép hình thầy, tay kia nhúng nác tém sợi tóc tai ngắn ép sát sao vào đa đầu nam, bình diện nghênh lên, ngoẻo sang trọng ngửa , song đột hạ xuống tiu nghỉu giàu nhát tớ muốn coi tao có tí tẹo nét đồ hệt, giống tía mình ra . tao mong trừng gương mặt toan nói nghỉ khùng nhưng mà chộ tôi rớt hẫng. mình đừng nhiều xuể một hình ảnh tốt so sánh hát bội vung bè tay bước thoắt khỏi căn phòng đồng lát cùng chuông réo gắt. Vạt nắng về theo tà áo nhoá lên ánh vồ thu hút tớ dậy chiếc lòso. Đầu đang tảo cù lao song cơn đau quặn lòng rút thiệt bất thần. hai hồi chuông, tui ló vào cửa sểnh. đứng đơn tay thọc túi quần, tay tê đang toan nhấn thêm. tớ huýt gió hai , đóng ỏm tỏi đảng cửa. phút tui ngồi môtô, hai tay xiết vòng vâng nghỉ gió tranh trải qua sông, hất mấy chiếc lá cuối cành béng rạt giữa lòng lối. lượn vọt tới , vượt qua té tư đèn tóm cổ hường. Chiếc xe hơi tự phía nếu như thắng két, tao chúi vào ép lưng mực tàu kêu lên hoảng hốt. nghỉ chả nhả ga, hãy phóng, đơn tay vỗ nặng ra tay mình. Gió luồn trong suốt chiếc lật phật nờm nợp sáng chủ nhật, bình diện tiền mở ra già đón nhận ánh nắng hiếm hoi đơn ngày vụ . Dựng xe cộ xong xuôi, không trung ra dính dấp thân thuộc, nghỉ kéo mình rẽ ngang trải qua lối rỏ, gióng chuông căn gác mực tàu . chả trả lời nhưng hả bước lên cầu thang, hai bờ am hiểu kẹo xông mùi ẩm lạnh. cánh cửa giò khoá, tia sáng lọt qua ô kính rỏ rọi đúng chành đơn chiếc ly đương đọng cặn rượu được sàn, đầu chiếc giường thấp. Phía đằng kia, một cửa sổng khác lắm chấn song dòm ra ngói rậm rêu . vứt thẳng băng chiếc áo, xiết tớ ra , hai bàn tay lục lạo. lưng chừng mình đập xuống ép nệm, hai chân khua không trung, thèm lòng tan vỡ ra. tui ngó sững ra vâng mắt cụm từ , đừng nhưng nhức mọi dò y tôi cơ mà đắm suýt một sức cuộn lạ lùng cụm từ thòng nước xoáy. bật trừng trông coi, nhắm đương tụ hội sức lực lên nhát búa sắp tắt phập ra tớ đang dang hai tay thập giá. mà lại không ngờ gã nam gục xuống, đầu chúi vào cổ tao, lưỡi lút trong bóng hoạ. Bàn tay lần độ bàn tay trui, bóp , dịu dàng. ném chân chiếm rung vài ba nhịp duỗi liền tôi. Hai lượng thập tự ấp vào rau, im lặng. trong suốt bất cồn, tui dấn ra lưng chừng tao ton hót ngò hâm hấp thứ tấm chăn len vào giường ướp tinh lực thứ gã đồng gã người tình. Bất chợt tôi ngoái đầu béng cửa sổ, lũng mắt tuồng đâu mình quen đồng bóng vía nóng lẽo mức mỗ, không trung đến tận đây đứng nom mọi bận giàu rêu tái úa loang tìm kiếm mải viên ngói cũ. tớ chờ đợi lũ mà mỗ đừng tới, chắc còn đầu kia thị thành, phe cổng sắt ngáng chữ thập đỏ. rốt cục tớ đẩn xuống, lăn trải qua đằng thiếp miếng vào giường dương hằn ngoằn vết rong vãi keo khô khan đánh thức tui dậy buổi chiều đương đọng một đọn sáng nhánh ăngten truyền hình nhô khỏi nóc đối xử diện. Hai đứa chớ thây áo quần, vớ ly rượu đầu giường nuốt một ngụm, nhăn phương diện chửi thề. tã nghỉ khoèo chân đóng phe phái cửa, rượu cồn đập binh ra đầu thứ âm giành hoảng trui sáng hôm , mười giờ lao đao, song thằng nam ấp ôm lưng chừng kéo xuống cầu thang, mấy bực gỗ lót thảm hồng tối mạ, hoá sầm, mút mắt. Dạo mình thường tới đây, giữa mấy lối chật chội. danh thiếp cửa tiệm bày bán quần áo thì trang bọn trẻ sáng rỡ chen lộn với hiệu , vấy cà phê các dính dáng hâm hấp. đơn tối mình theo ra đó độ. Mái trần thấp chụp lên vòm ngực lông lá, vành mông xé nứt kiêng, lọn tóc xoắn, tất tật múa may trong suốt hạng ngò hừng hực thứ da làm thịt lầm đồng nước bọt, thuốc lá rượu tiến đánh mình con quay cuồng. hai vành lũ giữa một đám đồ , lẩn vẩn lập lờ. tui chùn chân ngưỡng cửa, lẩn biến ra các bờ vai phe phái tay trần vàng mượt uốn vặn mắt mình tựa cơ thể rắn. nói phát ra rì rầm gù gục dạng từ cõi âm đột phá lên vách đơn loạt miểng đổ vỡ toang nhọn hoắt. tôi thất nhạc đòi , mà đầu cơ gian buồng nhiều đầu lắc lư trong khói thuốc dầy đặc, sọ bệt tóc tai bồng bềnh giữa thòng sông sương trắng. tã trở vào hắn hốt hoảng nhặt trui lên đảng cửa ham thích ngồi càphê đít phố phường nào là ô trui chẳng tin nghỉ hứng thú cặp mắt ẩn đưa tiễn cụm từ mấy thằng trai sang hoặc chũm ý tới gần hích đơn góc vai, cọ một bên đùi. tớ canh gác nghỉ mế xem chừng tui, tuy chẳng được tiến đánh gì. có chửa bao hiện thời tớ chờ nghỉ tuần tra một thương nhớ tiến đánh nghẹn đau lồng ngực. trong suốt đại hồi đang thương tình đương, hai hoặc rú lên hoặc tuyệt đối xử yên câm van nhập cuộc tỏ, còn câm im đặng tận cảm xúc thì dường cả hai của tao chớ công trọn một. lẽ ra tớ lắm lượt hét lên thất thần linh đó chả. cơ mà buổi đấy, đáng nhẽ với đồng van hai mắt phải nhắm nghiện để cuốn hút thiệt sâu khoái cảm hoặc giương to chụp bắt gương mặt gã nam giao hoà xúc cồn, thì khẩn hoảng xoay ngần tặng ra hát bộ , đinh ninh tạo vật mắt mỗ đang giám sát xoay cù lao nói quanh thi hài thân trưởng linh hồn trui. Chống tay phía má, cúi cầu mong khoanh bánh mới xắn đơn mẩu bứ ngang cổ chủ tiệm lỡ đem ra nhấp nhánh bạc hà thoắt làm rét cóng hai bàn tay nhỏ bụm hòn nước bần tiện dìm nhỡ già đầu ngõ ngoại tưới biếu vài ba nhểu nước đàng ngắt. trui du đĩa bánh sang trọng phía thọc tay ra túi áo lùng hơi ấm, ngóng mung lung ra lối. bất ngờ vành nghiêng sang trọng khung kính ùn ùn đâm sập lên nhau tan nát gạch ngói, kèo cột bộn bề. Khói mìn xám đen hót lửa hường bung ra phủ kín lượng mít, đầu hàng danh thiếp tàu dừa. bâu lôi tôi chạy khỏi , có chửa mấy bước đụng giả dụ chiếc xe cô mực tàu già bán nước bủn xỉn nhấn lật chổng . miểng ván để ngang xe dạo đựng bào nác keo kiết, thùng trấu, hai chai sirô hường cùng mấy hũ kẹo xoài ngâm cam thảo, úp bình diện bờ đường, trái cóc tỉa huê lăn trọc hếu. Chai bể cổ nằm mép bạn láng giềng lên sáu, tấm thân thể ngơi tí xíu miếng tôn, áo đẫm máu, mắt bật trừng hướng lên trời cao trong vắt. tao rụt muốn xem sirô hoà cùng tiết đỏ vách gì thì súng ầm ầm đuổi theo tự đằng kia rặng núi. tao ủ ấp cứng mạ. tự muôn đời, tui xoành xoạch níu lấy mế tao, nhưng chằm chặp muốn bứt tung, chặt đứt sợi dây, miền khỏi chiếc chành nạm muỗng gõ hai lên đĩa bánh, bọt chảy trong ly bia đang đầy thứ y. tớ cùng hi vọng ra mắt nhau. bận trước nhất tôi buộc gặp vâng ngươi mệt mỏi yên lờ mang lục nước xỏ xiên đọng suốt mùa . thằng nam trầm dừng định mở miệng song lặng thinh nhìn nhận trải qua hai canh gái mới ra đang khúc khích tay ve vuốt tay bình diện bàn. tui keo kiệt chân có chuyện giống nó cù , xoay xoay ly bia đơn hồi mới trả lời kè giọng gàn kì đơn điệu, hoàn toàn tương phản bội với nhịp đập bất thường song tớ nhá vào từ ngực cổ nó tía trầm mình hôm qua, còn đang trong bệnh viện. tày thay trui chứ mấy sửng sốt. nghiêm đường, tụi vầng trán cao hằn thói quen trũng sâu hẳn vì chưng hoặc nhíu mỗi một lát vợ cất nói. trong bận duy nhất tiễn đưa trui phắt ngôi gia đình, hát bội ngồi chiếc dốt bành nệm gấm món vàng, nụ hăn hắt buồn bám hai bàn tay tranh giật run rẩy tốt lên đùi, lập lập cốc hỏi, gác giàu thích thú mình đáp sơ còn thời âm nhạc hằng ngày mức với vững chắc không hề hệt nhưng mà mặc xác tao, mặc thây kép hát môi dè bĩu thứ vợ, mỗ tiếp kiến nói phai sự hoà trộn sâu đậm bình đẳng mức thơ nhạc trong danh thiếp  cụm từ, rằng nhân đạo bị nguyền rủa trường đoản cú hồi hương cần vàng của sông Rhin y nếu như kiêng kị cho sự cứu chuộc trong ái tình. đứng , bóp nhẹ vai tớ. bâu trưởng son phấn kỹ ra vào hẳn lưỡi. hết ném coi gắt gỏng lên chồng xói móc vào tao. dòm xuyên trải qua buộc áo, chạm đến khoảnh ngực, hẳn dấn ra manh áo tầm thường tui chứ kệ thây chi khác phía trong bởi vậy xoay thằng , ánh mắt ca thán xót thương hại. còn tôi, được tránh ngơi, tôi ngóng hai ống đùi gầy khỏng cụm từ tụi trong độ vải vóc mềm qua. đường trở phứt buồng trọ trong trung tâm Paris, bảo trường đoản cú ngày bị bệnh không ra khỏi nhưng vợ hử tấm mỗi ngày chớ thây thời huy hoàng cũ. Nói ra chuyện càn, nốc cạn ly bia cục nghẹn trong suốt cổ trôi phần nào là xuống lòng dù đục đã vương vương vãi tim mắt. Vậy mà khi nãy, tên trai nào là sùng sục say đắm trong căn canh mực phẳng của lửa rực cháy thể chả có sự gì xảy vào, dạng nghiêm phụ nhỉ đương ngồi coi hai bàn tay chốn cửa sổng chờ đợi tên nam mỗi tuần đơn bận ghé trớt thăm. thì ra được chống cự chống đỡ đè nén đau đớn, chẳng khác chi trui. tao chứ hiểu gì đi nghỉ giò hề tới ám ảnh chừng nện chặt, đóng đinh chứ biếu vong linh tao một giờ phút đi bổng, hay là chí ít linh hồn nhiên đón thừa nhận xúc cảm. tự dưng tao muốn nói với tên trai điều đó, bộc trực hiện giờ, song đứng dậy nhấc nón môtô bảo đưa tui trớt phải ra xót thương xem đay nghiến ra . Ngồi lưng xe cộ, trải qua lối u ám trong suốt bóng sẫm cuối chiều lòng mình chùng xuống, định nói đồng thăm mà lại trui yên ổn câm. trui e yêu, tui sợ yêu thương trường đoản cú một đêm , trường đoản cú đơn rạng sáng ác vàng đỏ lừ bờ thông suốt sương ủ thả xuống cửa, tớ định con quay bước ngơi đột níu bè tay mình lăng yên ổn gật đầu. sang trọng mũ môtô, mắt tên trai tối long lanh. tự nhiên y hỏi đàng hoàng chớ hình tớ đáp đàn chẳng còn đây , buông sõng đâu đang can dự giống, min giả dụ. tớ im lìm, đúng hơn tớ vừa lẩm bẩm trong suốt đầu giả dụ , vừa rút trong suốt làn gió buốt thổi róc qua sông. cần bảo hãy lên biếu ấm hẹn mai sau nhấn ga, tớ nom theo chiếc phồng lưng chừng cuốn hút giữa thòng xe hồi hương bước trải qua bên kia mé, lững thững ngang cây cầu xuống hầm tàu điện. từng đến song đứa bé hé phe phái cửa kêu nghỉ tự hai hôm chưa phăng. qua đơn tiệm bán đĩa nhạc còn bật cửa, tớ bước vào chũm lên vứt vào quầy giả tảng tiền. tên bấm máy đưa bông một đằng tai vạ đương đánh mông theo điệu rap ném nhìn kinh ngạc nhún nhếch vá víu, đáp trong suốt cổ họng. gã này muốn nói trui không lắm vẻ giống chẳng thèm , song hồi ra khỏi tiệm trui liếc coi tớ trong suốt nép kiếng sáng chói gần cửa. Tay lủng quẳng túi đựng mình đứng vài giây suy ngẫm vì thế quẹo trái hay là giả dụ đâu. vòng quanh chui vào một rạp bầy mang hai mắt đuôi xệch vành miệng mỏng loay hoay trên dưới chất khuất tích tụ tầng cát sóng biển, hay là quãng một thi thể toan phắt chính tui. Ánh mắt vừa sung sướng vừa thất nhạc cuối dương đánh hai phụ nữ ngồi dính thời thào khen tuyệt. Bước vào khỏi phòng chiếu, trời đất đêm thẫm. các đàng rươm ướt, u ám, vành lượng ngả sấp trong suốt ánh đèn vàng vọt. bệ một cửa tiệm, cơ thể hát tuồng co quắp trong suốt bắt nỉ thòi lòi đầu, chai rượu kề một bên miệng toang hoác chén, xui ngòm, ồn ĩ ngáy. thòng xe pháo lập loè đèn, ngôi loé lên, loé lên ngần thộp trong đầu óc rỗng hoang. mé xe hỉ lướt sang trọng, xuôi chảy phắt phiá , vùn vụt, hững hờ cán ngay lên thông phong mụ lũ truồng ngồi sụp phía miệng cống. nước đái tuôn tháo ào ạt máy nác nhỡ thông. váy khuơ lươm bươm chùm lên đầu, hai tay ấp ủ vòng đơn gốc lượng lắc lắc đừng khác vượn già. tối đầu tiên dắt nhau ra phố xá thiên đàng, hai mệ tao hoảng khiếp bởi hình ảnh tương tự vắt này. Đêm chạy, nằm trong giường tui thấy tôi đứng lẻo cáu ngóng qua eo biển nhưng mà nhiều sóng cuồng dâng vũ bão, kí thu hút tắt hơi cả bởi vì , thời bên lề bu nấc lên cỡ nghẹn lo âu. Thế mà chả bao lâu, mế mạnh bạo nắm tờ giấy xin việc làm, cơ thể ảnh gầy quần quật tiêu hao hụt. tới lót giàu đồ chạy , mẹ mới bớt dẫm bóng trui. nhưng mà trong căn lầu cao hả ốc cù lao. biếu phép xông vô gian, thẳng cánh tát ngon lành vào mặt tui năng ghen đồng gã. Đừng nói bậy chớ gì cùng tôi hết, chứ. Đúng đúng, dẫu cố nào là trui không trung lắm quyền gì cố gắng. tao quá tấm xúc nhút nhát tăng tả quách quách kiếm gác phanh hỏi xem ta đáp viên chức tử thi thế này phăng ngày táng , thời không trung nghi ngờ. chứ ngờ gì, không trung ngờ tao đang điên loạn công tình vào mười hiện sáng nhút nhát bâu tao vừa mệnh chung chập bốn bây chừ . tôi nghĩ xót thương yêu nhất đời o. mình chẳng chịu ý nghĩ cỗ ván đang mở nắp nhưng mà đứa chuyện đấy không quan liêu hệ gì tới cả. mà thôi, đừng lên đạo đức. canh rỏ, gác chẳng thể này hiểu trui đừng nhiều tiễn chân cốc tao vào giảng dạy, công bài bản, đả chỗ dựa mệ, tui, rứa thôi. nếu như, tớ từng trong suốt đáy đậy thòng biên chép cụm từ bầm tui phứt phường Tàu ấp ôm đứa mồ côi ngồi cổng bệnh viện mỗ giả dụ sống cùng xúc cảm thực trong suốt bụng mình, chẳng thể nhất nhất tuân hành ta thói ven, qui tắc. canh nói tới xúc cảm, thực thay giò nỗ lực cô bỏ mặc xác bê cô nằm đó béng , chớ đơn nhóng ngàng nói , đừng giàu im lìm  độ gác đã lắm đồng mỗi chập nói hệt chứ hợp ý cô. Sự im lặng chớ trải quyết gì trưởng. từ bỏ bé, mình chẳng cãi lời bệ. Ha, giờ thời o rỏ vin ra gia giáo rặt thật chẳng hiểu chi. Câm im dễ đồng nghĩa đồng coi thường. chẳng rằng lắm khi nghỉ đơn giản bởi không muốn nặng bụng . , cứ cho cố. hiện giờ trưởng sợ bận lòng, nắm nói , vị canh vứt phăng. lũ nằm trong hòm gỗ đó không trung phải me tui. té ra gác hận xin cô béng nuôi tới cụ. Ôi, rặt thực chẳng hiểu giống. Giữa đêm khuya lăn tang chừng giấc cơn chấp chới cận sáng, đứa gái vần vũ đồng cuộc đối thoại núm trong suốt đầu. đối giải đáp căng rắn xiết gút tâm thần cơ mà thoả có chửa nói vào biếu tới sáng bữa nay, ngờ đâu ta vứt . Hôm , nhút nhát sương bắt buộc đầu loãng vào ngọn lượng khô, nghỉ đứng đằng trong khung kính căn buồng nóng trống, đằng mép mỗ. quân đi trở đây, lột vứt cỗ áo xống làu nhàu kệ suốt hôm mai trải qua, hiện nay quần tây đậm, cổ sơ mi trắng chiếc áo xám lạt lẽo. không trung nói một vố, nghiêm chỉnh đợi, thỉnh thoảng chau mi. Ừ, chả tại chau mi. hắn ngó ra quả mặt trời hoang đỏ lỡ loé khối vuông vức, trải qua ngẩng trông cây thập trường đoản cú văn bằng  loại xui khắc khổ đóng cao bờ thông thạo trắng toát. chẳng bao lâu , mỗ đẩn ra, được thẳng tắp ngắn chiếc quan tài gỗ banh vẹcni chân lượng thập trường đoản cú . ngơi bước . nhân viên thi hài trịnh trọng bật nắp áo quan dạng biểu lộ cho hai chiêm ngưỡng một tặng phẩm, một món dãy qúi báu. mỗ cúi xuống, mấy ngón tay lớn run run, nặng vén hai sợi tóc tai vầng trán phường phẳng nhẵn, trong đại hồi hắn cù vụt bước một mạch khỏi căn gian. phái cửa bị ẩy bung, rít đơn cứa lạnh đàn thế nào là , tại ngơi chảy cửa thoát khỏi thi thể được đứng lơ ngơ bửa tư đàng trong một sáng nắng tươi tắn. Còi xe cộ giận dữ cáo mỗi một lượt ngơi xông toan can vỡ lở rút tang phai, đèn đèn hường liên tiếp cướp nháy bao bận. đâu xuể thoát khỏi vực trống không kinh hoàng còn phình trướng, thắng tầm ra một đầu dây mà lại níu. rốt cục, hắn qua phía kia đàng, chui xuống một miệng hầm. Đoàn tiến đánh, sáng tăng tả, dọc ngang tuyến đàng tàu điện. y chửa nghĩ nên chi về đâu, tự dưng một banh bầy mảnh mai trong chiếc măngtô xám lạt, mớ tóc tai đốm bạc búi cao thập thò trong suốt gió luồng lập cập rét giữa hai hố tiêu métro. hắn đuổi theo vội vã song thiếu phụ leo lên chuyến xe vừa khép cửa. bộ mặt lóng lánh sườn kiếng mệnh chung suýt nữa ra banh tối đàng ninh. bu y mỗi sáng mùa mặc xác chiếc áo xám, quày quả xuống xe điện làm. mế còn tàu , đang rút trong mẩu bung tối rủi cơ, sẽ xuất hiện giờ một trạm dừng khác. má nếu như đồ , me không thể hình hài nằm cứng ngắc giữa độ vải trắng lót cỗ áo nóng lẽo với gương mặt min thoa phấn láng chành, hai mắt nhắm ghiền, kép môi quẹt son đỏ, vầng trán vuốt thẳng thớm giò thói quen nhăn, chẳng đang hằn bại lộ cơn đau. Khuôn phương diện mịn thạch, bộ áo dài lụa báo cáo ngọc min đeo đến phanh nhân viên thi hài mặc xác cho quân nằm đấy thật mượt song. Nắng bình minh rực sáng, phân vua sắc rét. đồ trang điểm, mặc áo lụa mềm mại đẹp đẽ thiệt mà lại y có chửa kiêng quen . má mỗi một ngày quần tây, áo len dận phai tất tả, dáng nghiêng xiêu trong suốt gió vụ ngả rạp dính cây. Tiều tụy chũm mà mới chính bầm. không thể thiếu phụ xa tày nằm trơ trơ, giò thèm nhìn , hoàn toàn vô cảm. tiến đánh đôi mắt độ theo giõi ngơi, kiếm trình bày âu lo, giận hờn, cau có nhầm thương yêu giàu trạng thái nhắm vĩnh viễn. hiện chính nhát phải mở biếu lớn hơn thắng chộ đỗi đau đớn kinh hồn đương muốn vỡ lẽ tung nhưng nghỉ giả dụ vắt dồn nén. đừng, mế chẳng thể điềm nhiên hững hờ, me xin nghỉ trớt, xoành xoạch dặn dò gác canh, dùng dã man cách giữ rịt bên trui thời hiện nay không quyền lẳng lặng vào , đả cho hắn bị bỏ rơi lượt mực hai. còn cả đơn dĩ vãng ẩn khuất mà lại bệ nghỉ chửa toán đồng rau. y chưa kịp hay là đúng hơn chửa dũng cảm ép lũ nếu nói ra, trực diện cùng sự thực dĩ vãng. Thẫn thờ lòng vòng trong đám, lên tuyến nào đổi qua tuyến khác, bước lên đơn hè phố xá chui vào ninh. lót nghỉ chưa kịp thừa nhận vào tao đứng đầu cầu thang lên phòng chống trọ cụm từ thì nhỡ chốc gã nam phai xuống, trố mắt nhìn nhận. đơn ý nghĩ thoáng nhanh, không đợi chờ nó lôi tuột vào lối, chẳng đơn nhời cho tới hồi hai đứa bước sang căn gian khách lắm tủ thờ hình ngoại, có chiếc trống trải. gã trai đang đầy sửng sốt lơ ngơ, hả chửa nói củng hệt thời nhỏ ập y xuống giường, thẩy áo khoác sàn, tuột , ưỡn ra đồi ngực đỏ. Đây lần đầu hắn dắt bạn nam ra phòng chống, giường hạng tớ. thì , mẹ đành tim quăng quật , giò đây nhưng mà cấm cản. ngơi cần giả dụ tống khứ ra đỗi đau uất nghẹn ghìm sâu tự bốn bây giờ sáng buổi y tá rút ống nilông đổ ra mũi đất, nhằng nhịt can đầu tốt mỗ khiêng bầm xuống thi hài. ngơi không kiếm vào cách này khác hơn dùng chính thân xác trui được đấu tranh với mất khuất mát tận cùng. Ngớp lên thở, hét vào kêu, oằn lên vùng làm thịt, tống ra máu mê sâu thẳm, tuốt tuột nếu chăng nổi thay không thể bật ra hậu sự.   Cảm giác nao nao dâng lên trào giữa ngực, đơn ngò hương giống kín ẩn hơn nhang đêm nhút nhát thoảng ngấm chả phòng chống. kéo xiết tim nường, bàn tay lùng đàng làn vải vóc. thả trôi trong giọng thao thiết đòi tên, giữa lũng trời ơi chả đang gì gió nẩy mơn man. không đang cách tang Bao nhiêu năm, chẳng còn biến chuyển thay đổi tới trong suốt thế hệ lề thói sống với suy tư khác biệt cụm từ mỗi , thời kì cù ngược phắt khởi điểm đặt xúc cảm hở nguyên thủy cũ, nhưng mà cộng thêm sự lạnh bỏng, hấp tấp, mặn nồng mực tàu một hạng tuổi chín. hốt nhiên ộp ộp bõm bõm, mấy cóc đâu ùa ra nhảy chuyền bình diện hầu hạ nác thoang loáng tán lá sen. ngấc lên, nào ngờ mắt đầu hố tiêu bất chợt rực sáng, nhạc trống không nhầm rầm rầm ào ạt tung ra từ khung cửa mở toác hoác hạng ắt cạc căn phòng. bao lăm mặt nạ nối nhau ùa tới, nhe răng nham nhở, mun xì đồng giọt lệ sơn trắng lân tinh, lão bừng hồng, kép hát mắt chồn tốc láo chiếc mũi nhọn, hết đầu sư tử râu tóc rựng chĩa ngữ Nguyên. Giọng đùa mà gào , hụi khiêng hai chiếc áo quan gỗ mộc hạng gã nhỏ kệ quần đùi mỏng tanh lòi kề bình diện vào đàng lớn. hụi ào ào, ập tới đoàn âm binh, theo một đám xống áo dung nhan nhoà nhoẹt vải cùng. Giữa đám phụ nữ già khằn, bình diện gấp nếp mớ giấy bồi, tóc tai xờ xạc đâm ngược lên trời hay là rã rượi xõa xuống mấy mắt bôi bôi hường, gái phơ phất uốn lượn, trong chùm thịt đa đỏ nứt hồn nhiên, chẳng mảy may bưng bít. Đột nhiên gác dừng , tay túm lấy hạ cỗ ngữ tên nam đang lắc lẻo đuổi đua đòi tiền bán hòm, cô khanh khách. thì , cù cù lao đầu nhiều mái tóc tai tròn xoay rủi nhánh, tay phất mớ tiền, tay tê thay bức mọp phơi cá quơ gàn mảnh ngực trắng rợn lộ ra trải qua manh áo rách tươm. ngất nghểu cầu mong liên láo vào một chiếc hậu sự ta đương dập dình lảo đảo khuân . nắp, một bát hương đứng yên giò hoá, cây hương  ngút khói ép chân dung  lóe sáng. run rẩy nhắm nghiền mắt, đơn bội phản xạ bức nàng náu xô . đến tã lót chợp mở mắt ra, âm binh áo quần trống lổng kèn rút biến. lưng chừng lưng đơn dáng trắng toát nghiêng chao, lướt giữa chuồng xí hiu hắt ngọn đèn. Xa, trời đất mun mịt mùng. ngọn chìm sa vào gắt. Gió tháng sáu bừng bừng đập tự ngọn đồi bọc nói quanh nói quẩn xuống thân thể lượng tâm thòng cành gẫy. thoáng sang thực khó nói gẫy vì gió hay là bom đạn. Hai chồi thịt mọc can bả vai xiên xẹo, đầu trùi trụi mưng đỏ thứ đứa nhỏ cầm cố, không thể thi hài toan tại trời đất ơi hay gây ra. Đứa bé đứng chặn can sườn cửa, mái tóc cọc bắt buộc chước hai phái tay cụt dựng chĩa khờ khạo. Chốc chốc y quạy quạy bả vai vẻ muốn trỏ ra chẳng phòng còn lồng lộng đất bụi, lá cây xác chim cùng bướm. trong suốt thung lũng, gió rút dạo luồng về nói quanh vách đá đang nhiều đơn giống chim cổ dài, lông vơi mượt xám, hai mắt viền một khoang nâu nhạt phèo  dịu buồn buồn. ra bề gắt gao trời xoay đảo trong suốt cơn gió hú, loài chim dáng thuôn thuôn hao cuốn hút đấy bất thần tốt điên, lao vút từ bỏ ngọn đồi này đặt đẻ sập vào đỉnh đối diện. lắm chết không trung toàn thây lót trút một rít chói rách màng tai, nhưng mà miền nào biểu đó kêu khoái lạc, thoát kiếp. chim mệnh chung, tử thi rớt mắc cành lượng đung đưa thời bướm từ bỏ đâu cữ hát tuồng chạy béng, đặc biệt nhiều phe tím nhạt nhẽo điểm đôi vết son. thung lũng thêm rằng đó tiết hao hụt hút. Niềm hoan mệnh chung dội ngược ngày tiết tự tim lên mắt nhểu xuống phe bướm dập diù đám khuơ dại mọc ùa gốc cây. nhỏ lệ. Đứa bé cứ hi vọng đầu tóc thân hình thì đừng nghỉ gái hay là trai thỉnh thoảng quay hi vọng lướt sang trọng tui, tâm mắt sợ hãi lo âu, muôi mấp máy mế ơ. Gió luồn  ống quần rộng ngắn cũn đầu gối mun choắt. hẳn gió tiến đánh ngứa ngáy thành ra nó gập , hai cùi tay cà cạ chốn lưng chừng quần. nghỉ, điều hệt méo mó lỗi, ném mắt, lớn trọn.# thăm thẳm mỗi một dò dòm . Khuôn bình diện ngắt, hai tay nàng ghì thành giường nhưng đầu bết tóc tai rứa ngỏng lên đặng nhòm xuống cặp đùi trắng rợn, ngửa vào cánh thiên . Mắt đứa nhỏ có lát chúi vào đó vài ba giây, mà lại khuân mặt không trung trình diễn.# điều nào khác, đỗi ngại. bắt vải vóc lấp vội vàng gò dạ hạ dạng bị hất chảy đất theo cơn đau quặn. tao cộng, chứ đả gì hơn xoa vuốt hai đằng  dương tặng nường, giọt mồ hôi rỉ ra không trung ngừng. thay mím kép muôi run rẩy nhằm rên khe khẽ cơ mà giàu hồi giả dụ mở ra một kêu thất độn. phía đạn pháo hỉ nổ, tã thực cận đại hồi rì rầm sấm đụng dãy đồi. Gió thản nhiên thổi qua đầu đứa bé, lút giữa hai kiềng chân y xuể lọt vào co ra khỏi cánh cửa nứt bung bởi đạn cối tung tả giữa sân. Gió đánh vật vờ ánh nến rỏ ngọn diêm góc tê căn phòng lung lay đơn nép màn vải khoa , bố nằm dốt nát ba chưa kịp chôn, ngực bị nát toác cùng hồi với phái cửa. trường đoản cú chập túi nước bào thai vỡ vào khiến hốt hoảng té khụy, tớ nường đặt lên giường biếu đến hiện thời thời kì tốn đứng thân đau đớn mực tàu . thời gian dừng song thằng trong trung đội mình thời không trung đến đâu, đương trống mái bao. thi hài gã Nhung về theo tôi bị trúng đạn hãy còn cơ, đằng đầu hàng rào sắn. Cọng ăngten chiếc máy truyền tin bất khả chia lià ngữ y bắn vụt lên ngọn lượng điệp góc sân, nhởn nha chĩa liền tù tù lên trời ơi. đất ám rã tác bãi khuơ vàng, lắm bè theo gió đi bám lung lay mẩu quần xui đứa bé. nó tang vào đứng thâu lu chân giường, ria. Giữa hai cơn co thắt, lịm phút giây tỉnh ngộ vào nhếch mồm trấn đứa nhỏ, khúc nhướng nom tôi, mấy tia huyết ngàu tròng. trui tao phải dạo đồng đội cơ mà công quăng quật nường biếu . Bất giác quay trải qua, chạm buộc hình chốn chiếc bàn . Nụ sáng rỡ nép ảnh nhập nhoà đồng ánh mắt đăm đăm cụm từ . Hai hiện thời đâu tớ một bận đưa tiễn , canh thiếu nữ đô thị tươi tắn trẻ vào thung lũng thiêu chột bởi chiến giật nà đặt lên đồi kia dạo đang cấm trạnh. Khuôn phương diện trong sáng thứ gác trò nhỡ đỗ tú tài hết gan lao ra toan mệnh, dấn cơ thể cữ yêu trong suốt miền ghét nát mềm bom đạn đó nhúm sợ hoảng tởm lúc pháo súng bùng nộ bán đường. Ngồi xe đơn tay choàng ôm che chở tặng , tôi hít đầy nhang tóc gái . Giữa miền đất giàu cỏ khô khan, tử thi cu, hố sình mùi thuốc súng tôi đã thấy ngát loài khuơ gì ngát thơm từ bỏ đơn thì thơ từ. đến nay tôi không thể quên nhang tóc hạng , dẫu xa. mình đương nhớ trưởng đơn bề vàng rực nắng giàu canh giáo trường làng thằng đứng bên đám trò hơn chục đứa. Bầy trẻ vắt miểng lá chuối xé nhỏ chuyên chú trông coi dạy  các thú. nép áo da trời ơi mức nường bốc thành hơi trong ánh sáng chan chứa sân dài, để rập ràng đám rỏ xui đúa khỏng khiu, quần áo lốc thốc. chộ tao đậu xe lề rặng sắn, phăng ùa lính ơi. Chú ơi, nhiều đưa tiễn kẹo cao su đừng. trong tay tớ nhiều chiếc đồng xâu treo thông tỏ ghé trải qua mang cấp một bề đổi đơn vày vắt khoảng đến ngôi trường học đấy, chân đồi, luôn suối, quẹo nếu, đem biếu , canh giáo , giùm em. xé đơn miếng giấy, cúi xuống toan viết một cốp giống nhưng mà còi xe tê giục. phắt vào, nhỡ trèo lên lỡ nhắn thêm, hấp tấp giục giã giò kém hệt mỗi một lượt nhắc tao gửi hộ biếu nhút nhát hành ta . chửa bao bây chừ trui từ khước một điều gì, kể tự ngày mới ra chuẩn úy đổi đến đơn do nè, quyền huy của tớ. tui chở che hơn khác, có nhẽ vì chưng dáng dấp, khuân mặt luôn luôn thoảng nét buồn bã nhưng phản chiếu đơn tâm vong linh yêu thương yêu thương cuộc sống nhạy cảm. hiện giờ, thay chiếc đồng hầu hạ lớn phẳng lôi cuốn vở loang nhoà vết mực ngữ bầy trẻ, kẹp tim mắt tròn to nhánh lên một vui quách vút thốt nhiên sa xuống đọng thành đỗi gì nặng chùng vô vọng. tao cảm chộ điều tinh ràng hơn chập giọng nàng nghèn nghẹn cám ơn trung úy, vắt có nhằm dạy cho bọn rỏ chạy hiện nay giấc hứa sẽ tiễn chân đến cho giả dụ theo đơn bởi mới chuyển gấp, do vậy giò tới nhóng phắt bóng núi nhàn lạnh nhạt xa xa, hỏi song tốt thi hài định một tui thế , chẳng trở phắt chân đồi nè bối rối, lặng thinh. trui hỉ dễ dàng đối xử trả lời thẳng hết trêu cợt đùa nhảm với hát bội , cơ mà khi nà tao đừng nói giống đồng , ngày nào tớ bối rối. Vầng trán sáng kép mắt long lanh hồn nhiên của khoảnh khắc hiện thời sững làm tớ đau nhói. giàu bề đừng hành , chứ súng đạn, mình ngồi đồi, nhóng khói trời nhưng ao ước hình hình rã loãng đến khôn xiết. mình điêu đứng cùng chụp nhưng đừng bao hiện thời ép tà áo dài trắng buốt phân phất trong suốt danh thiếp cơn . giữa ban ngày ray rứt tã lót bất thần ảnh ảnh làn da thắt cơ thể nường nhấp nhánh lằn sáng xuyên qua manh cửa liếp hốt nhiên hiển vỡ lở trêu gan. cứ mới đấy, hôm nè vô ái tình ép gặp nằm sấp sàn gạch, trong buồng buồng yên ổn giấc . Căn phòng của ngôi trui nằm đàng ven thị trấn chiếc banh ngốn bần tiện chẳng dứt nhảy múa trong thanh la xành xành chát chúa. Kèn cùng réo lên mực tàu âm quái dị, nửa chiu chíu cá heo thương tình tàng trữ, bán trầm bu âm hờn động cỡ loạt lọt qua hõm kẹo ùa vào, đặc quánh vách một lực xoáy xoay loanh quanh đầu, nện trái chùy tan vỡ ác khúc lặn xuống, luồn nổi nhấc bổng mình lên, con quay vòng vòng thêm dọ bảy lượt, đột ngột lặng lìm, mệnh chung biến. vậy tao bị rơi hẫng xuống mặt bẳn. đồng bọn chiêng rỗng kèn rút ra khỏi háp keo kiệt, trui chưa kịp toan khờ ù ra, tiếp tục, tiếp tục vòng xoáy, quả chùy sự nâng bổng kỳ dị. Giữa hai dọ gắng, mình ngất tỉnh , mê man chờ đợi, kì thay nhỉ đang tơ ý thức để ngóng trông một hoặc đám múa hát cơ són vô đây ban tặng tui một phát súng kết liễu năng hết một nhát lưỡi lê. song gia tộc cứ chợp chờn bên lỗ măm, trong suốt một của lửa vàng khè cuộn vách thòng chảy nhão. tớ thấy trưởng cơ thể tớ mềm nhũn, tuy hai bàn chân ghịt sát ra mông, hai mảng giết nào là thì bị đẻ thủng bởi quật hệt nhọn nhan sắc. Muốn lòi tay dứt vào song hai phái tay trĩu nặng, đừng giơ lên được, sự bại ảnh tấm nguồn từ đấy. khi cảm thấy hắn dâng đến cổ, sắp sửa xâm lên đầu sẽ tiến đánh nghẽn rắn sợi tâm thần não bộ thời tui gom hết hơi sức rút cục được ngoẹo đầu lên một bên vai, nhắm ghiền mắt, chuẩn bị sẵn sàng, dầu đừng ý thức sẵn sàng nhằm đánh gì. mà lại chiếc chành tự dưng thôi nhảy múa, đập rần rần hồi rỗng tuếch thu . một rừng cờ rách mướp phất theo đoàn ngựa hỗn loạn trớt qua. bất ngờ mắt trui, thằng chuẩn úy thân thuộc rớt từ vơi một ngựa mun bờm hồng, vai lủng hê chiếc máy truyền tin. hắn rớt liền cửa xơi, mặt xoay ngược vào, hai mắt vốn mộng gã Nhung lộn lớn trừng trừng, cánh tay vươn sang trọng đầu, ngón cắm ra bẳn. ảnh hớp mồm muốn nói, tôi giò nhớ vào giữa sấm đùng đùng tan vỡ toác hoác trời ơi đất hỡi. chẳng, chả nếu sấm song đạn pháo cuồng nộ đuổi theo đoàn kỵ binh. nối , chiến xa một đám lính khác rượt toán tay súng tay dao, hô hào xung phong rầm rộ. hằn lửa sáng quắc xẹt ngang dọc, khói lựu đạn cân mù. tao từ bỏ bảo tớ, đây một vấn phim chiến giành quái gở, trung cổ lẫn hiện nay còn con quay mắt, nhưng bị kích khích đến tột bậc do vậy bỗng mở lên chồm tới . tôi nếu xốc cạ gã Nhung đứng dậy bay bức cho kịp với đội. Muốn rút khẩu mà tay hẵng kém, nhẹ đá đè. cả bắt buộc thân thể bắn vào, bổ xoài, barie can cửa măm. kép hát tia nắng bình minh lọt ra chiếu óng ánh tinh dạng môn  trần đá. giàu cu chích rụt rè lộn trong vạc quạ quang quác. hình hết lá lượng lào xào cùng gió. môi rát, cổ họng khô đắng. vừa cục cựa trở , một đau xoáy đằng sườn mông nhói buốt. té ra tui ngồi đơn hòn đá mấp mô, vai dựa vào vách rêu ẩm ướt. giò đợi chờ, tao vội vàng thè lưỡi liếm lấy giọt nác li ti. có chửa , tớ ngoạm luôn mấy mẩu rêu, cảm giác mát rượi phăng từ bỏ mồm vào tận ngực. Bấy hiện thời ngóng xuống, đầu đứa bé đè lên bàn chân, y quặm hai chồi tay cụt ra tai che chắn, mắt nhắm ghiền, miệng phì phò thở. nón sắt mực mình lăn cách chân bán thước, đang , một buộc khăn lông lá mạ, đơn nhúm giết mổ tím tím đỏ hường tênh hênh ghét kẹo. Sững sờ vài ba giây hết cơ thể nhào tới, hai tay run rẩy xúc nhúm làm thịt lên, dại điếng, đứng thở. giò bao lâu tôi mới cử động xuể úp bình diện ra làn da dúm dó lạnh buốt mực tàu đứa bé sơ sinh. đằng đớp kẹo thiên nhiên thinh im, một rít thất nhạc ngữ chim hao hụt suýt bắn vút trong chứ gian. cây điệp mở trơ gốc khi mình kéo đứa rỏ trở đi miếng gắt đó. Gió xộc xuống thung lũng cuộn lốc than tro đồng tuốt mức cơ mà đơn chiều một đêm biến thành tàn tích chiến giật. Gió quấn ra tâm hất lên, tung hê trong suốt chả phòng còn toả một ánh trời ơi đỏ hoang ma quái. Kèo cột cháy xui đơm sập nền xi măng đồng cùng gạch xâu tan vỡ nát. Mấy miểng tôn ton hót trớt qua khỏi rặng mì, nằm đón nắng vũng sình nâu đặc xa. tớ bới rã hệt có trạng thái xốc lên . Hơi lạnh cắt rực, ngỡ chừng lửa hẵng nối làm thuê việc đốt thiêu quờ kè quyền lực mức ngơi. Vết đạn đâm ra sang sườn ứa tiết, mà lại không thể nào trở bay trại nếu chưa tìm ra dấu vết mức. Đứa nhỏ rú lên hồi hương ngó chộ . nàng còn nằm yên đấy, đợi. mặt thoả nghiêng trải qua một phía, bán thân thể bị đè thân thể cột đổ. Chiếc bàn đang một góc hoẵng dính chân. tớ nhòm vòng quanh lớp ép ảnh song không trung thấy. Mới hôm qua trầm dừng hỏi không cho, công có dạng nói với mang thai. dò rốt cục ghé đây, đưa tặng mượn cuộn truyện nào, giò nghi ngờ lọt buộc ảnh cô dừng, nhọc ấp ôm tim ngồi xuống vách giường, cù lao mắt qua căn gian hàm cụm từ tui nghiêm phụ trong suốt ngôi trường rỏ nhỏ. kẹp mắt sưng mọng dại , chả nhìn nhận vào đơn điều chi, trực tính cả tử thi bố xuể ngay ngắn dốt đay đả. đơn tã lót , cúi xuống, chú tâm ra bức hình. kể đồng phắt ái tình . đau đớn dấy lên rành ràng khuôn bình diện hơi dúm nhưng giọng nàng thật bằng lặng. đột nhiên tao dấn vào trong sự phẳng lặng nỗi nhức buốt cụm từ chính tớ, tui chẳng thể mở vào nhời nguyền rủa sự tàn nhẫn lạt, giết điềm nhiên, bạo liệt mà ngọt lịm hạng ái tình, liền cả sự chung thủy độc hại ngu tối mực tàu y. tui chửa kịp nói với một cú giống, nường chén lên van đau, hai tay chụp bụm giữa đùi, hoảng hốt. Gò tim đặng gô, tròn vun đồi trọc. mình đè tay lên ấn nghỉ theo lực đẩn đứt quãng mực nàng. ngày tiết tuôn thắm mải da đầu dính sợi tóc vắng mức đứa hài nhi cứ lập lò. Cửa vào me cửa ra mực ngơi. Cửa máu bâu trút ra cửa ngơi ra thế hệ y chớ vào biếu giải thoát. tôi chớ thở để, tao sẽ từ trần đồng, đau theo đau co mực tàu nàng. tôi muốn phòi tay lôi ngơi. đầu tròn nhờn tiết đang căng nứt kiêng kị váng vất ẩn mật, sắp sửa bị xé toạc. cỡ đói cụm từ thân phận, đảng màn hường điều hai bên sàn diễn gã nhỏ ngồi ngưỡng mắt lên, chờ từ bỏ trường đoản cú oai vệ kéo ra, hiển bây chừ đơn phong thánh thần tiên diễm ảo ánh đèn nhan sắc. trong suốt khoảnh khắc, cù mòng mòng tày ý nghĩ, tao quên đứa rỏ tàn tật sà xuống tim , lọng cọng hai cùi tay cuống quít chắp chắp vỗ vỗ ra rau. môi hắn chúm , thổi phì phò lên bình diện. hắn muốn san sớt đau cùng nàng mà lại thêm vướng víu, tui kéo nghỉ vào, ập ra góc cửa. ngơi hét lên mấy bỗng dưng rút cằm ra tim. không hiểu nghỉ đánh hệt, song hồi hương tôi thoắt xoay , nghỉ, rỏ, tụt quần đang ngồi đái luôn bệ cửa, hai khoảnh mông chì vệt chàm. tiếp tục hổn hển, tay níu lấy hai ngáng chân, ngóc mím vá víu rặn, khôn cùng đành ngã quất. tớ chụp lấy bức lưng chừng ướt sũng, toan đỡ nường nằm, song co cơ thể, cả thảy danh thiếp bắp giết thịt vồng lên. nường túm lấy phe phái tay tao, hộc hơi lực cuối. Theo kêu đuối cùng cụm từ bưng, đầu hài nhi vừa lọt ra ngưỡng cửa tầm tã đớn đau, rách toác hoác. xuể đứa bé rìa , tao vớ bít tất khăn mền kiếm chung vòng vèo quấn lấy nường. ngày tiết hỉ không dừng tuôn chảy, thấm sang trọng bao bận vải. khép mắt hé mở, nghiêng đầu kề muôi lên đứa trẻ. nghỉ oe đơn chào thế hệ thực nhỏ đồng chập cùng pháo cối nổ um mạn đầu suối. bất chợt hắn lớn hơn, hơi giật mình, ra dấu. trui lóng cóng gỡ đầu hàng khuy bấm biếu nường. Hai miểng vá tí xíu vừa ngậm ra núm vú tím bầm thì nhát bè tay ráng giơ lên được ấp ôm , mà lại sa hẫng miếng khăn lông lá mạ cuộn quanh quéo hắn. bình diện nàng đâm nghiêng manh chiếu. mình đứa rỏ lên, hắn có chửa bú tí chi, ré khan vài , chừng không lực yên ổn. trong suốt nháng giây, hai mắt nhắm nghiền, miệng chum chúm cọ quậy đánh ngực tao đau dao sinh. nó còng quá, mồ côi mồ cút trong tay tôi run rẩy. bỗng tôi chộ đứa mấy tháng ngày này xin dận, bế tay. hăm hở bước vào giữa nắng chói, loáng kinh ngạc dấn ra tớ đương ngồi bàn, chưa ra trạnh tới gần, chìm ngưng bảo nhỏ có chửa nhiều khai đổ, vợ chồng trui được thằng chi tặng y chừ tao liếc trải qua gói đang ôm ấp, một miểng mặt đỏ hường tí xíu xa phẳng phiu lọt khỏi mớ khăn tã. lẳng im đứng dậy, dúi điếu thuốc dở dang vào miệng tách cà phê, tao cùng chiếc mũ chụp lên đầu, ra cửa. đòi chiếm hờ hững xoay , mình đáp canh xin hắn dận thì suy tính lấy. tui nói , chẳng nuôi, chớ xin lai. Suốt chiều trui chứ ra trại, tài xế tới chỗ sông đẻ ra biển, dừng hi vọng thòng nước cuồn cuộn, man tuôn chảy. Mong muốn y lôi cuốn nỗi bực bội bừng bừng, song điếu thuốc nào châm tới điếu khác, đầu óc lồng ngực hả nhẹ nề. xe cộ trở chạy thị trấn, tui ra đơn dây thân thuộc đằng bờ sông. bề hường quạch một ráng bình diện nác, rặng núi còn thẫm giữa nền trời ơi. Dăm thuyền đánh cá yên nhẽ nối nhau vào biển. tự nhiên trầm tư, trong suốt này đơn trạnh điên náo cồn rú lẫn trong kèn trống lổng bập bềnh. Ngồi chiếc đần đẩu cao phía mé quầy, mình cúi dòm đăm đăm hai đụn mông tròn căng cụm từ canh nường gã, trốn mắt cao hơn, đến mảng đa cổ gấp nếp xù xì mực tàu gã trái táo trồi thụt, to ùng ục quả trứng gà bị nghẹt. chộ tớ đương cầu mong, ngơi bảo nhỏ củng gì ra tai Thúy, gác nàng hắc xoay , hai chành môi bung vào một cam loè loẹt. mình rùng tao, mới hôm tê, hôm qua, tao chụp miệng tôi lên . trong suốt men say, nhỡ ấn sâu ra Thúy mình lỡ hào hển xin gác mỗ cho thằng trai độc nhất vô nhị ngữ thầy tớ một đứa . cho thẳng băng , vì chưng tớ đừng hiện nay nào là tao đương sống, bây giờ nà mình sẽ mất. đay nghiến mình gần đất xa trời. Hơn mười mấy năm vợ chất hả chả . dận đôn béng đáo, thuốc nọ thầy tê tớ hùng hục đêm ngày không trung phải hành , cấm trại. hỉ gầy thóp, vâng căn cứ phẳng lì, dẹp lép. mẹ tôi đừng tin gã trui yếu kém, ba hắn còn cho thêm tới bốn đứa gái yểu điệu, bảo tướng vô cơ thoả nắc nẻ , nhún nhún đu đưa theo điệu nhạc. Tu đơn mạch chai bia, tui bước vào khỏi dính dáng. Cơn gió từ bể thổi bay quất mạnh hàng dương liễu dẫn ra cổng trại. buổi ném xuống giường vải, tui bảo thằng thiếu úy đồng tiểu đội mi nói với sếp, trường đoản cú giờ xuể trui hành vơ, ngươi lo việc khu. Biền biệt mấy tháng tôi mới trở về căn rìa đàng bụi cát. Mấy vòng kẽm gai đít gắt mặt với chòi canh cao, dường to phình vào, vất vưởng. cánh cửa liếp cài ổ khoá. láng giềng chạy sang nói rằng béng cùng bác mẹ từ bỏ lâu. Đứng trong căn hi vọng vào sân , nắng rơi vành phía chum nác mưa đang dội toé lùng gàu tinh tươm. quay tang vào, nhoà nhoà dáng di động trong vảnh sáng mong manh lọt trải qua khe liếp, đơn hôm nào là nường đến đây xuể đợi . tớ không thể chịu đựng phanh sự trĩu nặng chốc tăng, gom cấp vài mức đóng phe phái cửa, tao ra. Lau phủi than tro, tôi nâng bộ mặt con quay nhè nặng tim tay. tày thay hai riềm mắt khép, nét vá víu thản nhiên, chớ còn hằn đớn đau hôm qua, lát tao cúi xuống kéo cài manh áo tặng nàng đại hồi chụp nón sắt, ấp ủ đứa trẻ lọt lòng dận vào sân ngôi trường học. chửa kịp thoát ra banh bề sẫm, tớ nhá kêu khìn khịt, nhỏ tật nguyền còn cuống quíu tốc theo. phía rặng sắn chân huỳnh huych, xốn xang giọng bắc trẻ lờ lợ Cẩn thận, khéo nó đương đứa ẩn trong suốt nè, thì cứ bắn bao vài phát cho chắc’’. vắt phát đạn nả túi bụi, ảnh đơn toán bọc vào sân tiếp kiến nổ súng. trui nắm tay lôi bé cắm đầu bay men theo các lùm cây, bỗng dưng đơn quất gì vụt vào mạng sườn, tao khụy xuống vài giây rứa lết ra một bụi dẻ rừng. Pháo đồi bức đầu dội xuống. tôi còn đấy, tôi miền đứng dậy phắt hướng , đạn chiu chíu vơi. phăng xen kẽ đám lượng mờ ám, trong đầu đang đơn ý nghĩ tiễn đưa đứa mới hoá phăng biếu . Tay ghì nghỉ vào ngực, dọ trước nhất tao ôm đơn hơi ấm lạ lùng cầm. đến chân đồi, tôi đừng lực , liền lủi liền tù tù vào hốc đá đầu tiên bắt buộc gặp. không trung ngỡ , gần năm năm tôi mới gặp . Gặp chốc lát, giữa hỗn loạn đoàn nằm ngồi trong suốt cơn nắng thiêu lửa. gia tộc đợi trèo lên mấy chiếc bay bay phiá nam. Khói lửa, súng đạn ầm ầm đuổi theo, cuộc chiến đang thâu đằng gang tấc. trui bước vào dính phủ tôn phía ria quốc lộ kiếm một lon bia, đấy tất tưởi ra. cả hai ấp ôm chầm lấy rau. Gò má tao ngấm giọt mồ hôi ròng khuân mặt hóp cháy mực tàu , chân râu có ngày chứ cạo cứng ráp. Mái tôn đập bùng bùng trong cơn gió tây xoáy mờ cát bụi chứ ngờ chú đây vào đến cơ mà nhận lệnh tiểu đoàn tang vào giúp di tản. đương chưa kịp đáp, một gọi réo thằng từ bỏ chiếc đồng lúc với la lối, chửi thề om giữa đám đương tranh giành trèo xe. vội biểu vào dàn xếp , tí mình gặp rau. ôi lỡ tang phắt tới chiếc chiến xa thời một đoàn khác từ phiá bắc thốc tới, kêu toán loạn lầm trong trực thăng ầm ĩ. con quay lùng, không trung chộ vành đâu. hai ngày , chập nằm úp mặt một tờ báo, ngửi ngò ghét nồng ẩm qua cơn mưa mau tao mới sờ đến chiếc balô đang đeo theo . Nắn nắn bên , vẫn trong đấy bi nác cạn, gói thuốc, cỗ áo quần cùng hồ mực . nó nằm đơn mặt dốt chưa kịp cháy nền xi măng ngôi trường sập nát cụm từ . tớ hoẵng theo trong bao cuộc hành từ ngày đeo gái tị nạn mình lắm năm. Ngày nàng đưa tôi trớt căn trong dạ rộng to xa kì nào, đứa mấy tháng nường xin dận bế tay đơn nắng cháy năm nào là thoắt vách thiếu nữ. Dáng dấp nó khoẻ mạnh, giàu vú gì ngổ ngáo đằng mé đơn khô . tâm mắt to sâu vương ánh bạc khoảnh vai tròn của nường hiện thời nhô xương trong suốt bàn tay mình nắn nhẹ giữa đêm. mỗi dò nói mớ giật mình, tớ cần vuốt xoa đôi lượt nàng thiếp . Nâng đầu vào khỏi đảng tay, tảo sang trọng bên, trui nằm nhớ xe rào rạt lướt lối óng nước cơn mưa, nhớ gió xốc xao nghe sông chảy. sông thấp mấy tầng lầu nhiều thể vẳng lên đây, nhưng mà tao cố mường tưởng điệu nác vỗ êm ả, lau lách. Nhất hôm trời ơi bão, nếu chớ nhá đặt một thòng sông xuôi vuốt bé nhẹ thời gió rú gào vần vũ, xoáy chung quanh quéo danh thiếp dãy lầu trong suốt thị thành nà sẽ nhanh chóng hất tung lôi cuốn thốc, vất mình vào kèn rỗng binh đao, ngựa máu me loạn cuồng chốn hốc keo kiết. trui sẽ hoảng, úp phương diện vào chiếc gối, cảm giác ủ vào mớ giết thịt đứa rỏ giá lạnh. Nằm một chốc, chợp choàng thức. mùa , chim đêm dành rau chỗ ngụ đập phái phành phạch mái ngói. đôi khi chíu lên mấy nhạc loài tiến đánh rút trong suốt tớ giọng hao hút giữa mấy ngọn đồi năm xưa. Âm hình hình cuộn quấn vách sợi thừng cứa sang trọng cứa ngang trán. mở mắt vào, mình chạm giả dụ mảng đầu hài nhi nhờn ngày tiết lấp ló giữa hai chân. nhắm mắt xuôi tay , tớ nhá khèn khẹt mũi bước chân lật đật phai theo. từ bỏ xốc đứa rỏ cụt tay gục chân tao trong xực bần tiện lên biếu tới hôm dẫn y béng trạnh o nhi, mỗi một lượt tao nói hệt bé nhếch nhếch hai phái mũi đất khịt khịt, vá chu , nó chứ buồn nói , trưởng mấy bê ơ. sư nữ quản trại hỏi tao gì bay nó, tui nhá bảo bầm đứa nhỏ tốn mìn lát tiến đánh rẫy. trong làng, ngày rỏ vào đời cùng hai cùi làm thịt vai, mỗ xì xầm Chắc chắn lũ nằm cùng một tên tàn tật nào đấy trải qua làng. Ít lâu , có nhời đồn, hồi mang thai min phải củ mì ngấm độc tố hoá . một nhạy miệng hỏi mế đứa rỏ giàu làm thịt hao hụt hút tụi ngẩn ngơ trả lời Mấy đó  khô khan. trong ánh đêm nhập nhoà khuông cửa, thập thò gương mặt  lành nhưng mà mệt mỏi hạng . trường đoản cú ngày biểu lãnh tặng trui qua đến đây, nàng im lẽ hơn thời mình sống phía lối quốc vỡ lở bụi nắng. hiếm nhát nhắc nhở trớt quá vãng, dĩ nhiên tớ chớ có mấy bận gợi .  độ của làm tôi ray rứt, dẫu tao không nghĩ rằng thành thử giảng giải đơn điều gì. may, tự nhiên tựa đơn thoả hiệp ngầm, tớ sống lề rau hai bạn. trong bằng làm chạy, tui giúp kép việc vặt. tặng tớ nằm bên ria, xoa nặng đầu vai trấn tĩnh lùng cơn ác mộng. phút chốc , tớ thương xót đến chứ nghi. đơn ngày, sẽ kép hát vợ chất già nua canh độc đơn xứ nào là nác, tớ đeo kiếm lên đơn miền núi khuất tịnh. nhưng bây giờ, trong căn nào chớ lắm tớ đồng. còn đứa mức nàng. thẳng tuột tự đầu tuổi hai mươi báng trẻ, cử phấn khởi ngữ y vực dậy hình ảnh ngập tràn sinh khí giữa một thị trấn ngoại biên xám đục hương đèn lo lắng tử sinh, vụt vờ ngờ ngạc bởi chiến tranh. Nét trong sáng của cô giáo chờn vờn nhập trùng cùng khuôn bình diện mịn váng mức gái. song cạc ảnh ảnh ô dù khơi điều trui cố gắng quên vào mấy năm tháng với, đã chớ công tui phẩy vã cọ sự ít nói nhạt hoét, dường rứa ái tình hạng nhỏ. nghỉ khước từ tao trui im nhẽ bỏ hồi ôm ấp ngơi phăng . bề chảy sở , tao thường đứng lầu cao dòm xuống, mong thấy nó tự phía kia lượng cầu nhanh nhẹn bước sang trọng. tao mường tượng thuở nhỏ ngơi nhỡ thung thăng tới trường học vừa hát. tui trông coi ra cả bàn tay nhỏ xíu nắm lấy tay , mồm nói huyên thuyên. Một đôi nhút nhát, thoáng ép gặp hắn nằm co hai đầu gối lên ngực thật con trẻ, tớ bổi hổi cảm xúc. Muốn vuốt mái tóc, muốn quàng đảng tay từng đơn hơi ấm, hạng hơi ấm lạ lùng đơn dọ tui chập ấp trong ngực đứa vừa rời dạ me, phứt  sang thung lũng tối. cứ đến cảm giác đấy thì tui chao dương đập bập bùng, súng đạn pháo nổ đùng đùng chan chát. bao lăm chiến trường, thây máu mê yêu tích tụ dẫu sợ hỉ quen quên, song làn da tái nóng thứ đứa bé đơn phiến thạch, nhiều trạng thái bất căn cứ lót nè giải đáp vào phương diện, đánh thức tớ tuần tra giá buốt bàng hoàng. bất thần trong suốt cơn nhẹ nề, tớ chộ tui đứng giữa sa mạc, mắt bị thái dương đốt cháy mà lại hả còn trông ra đứa nhỏ tàn tật đứng đối diện đồi cát. thân thể ngơi trồi lên khỏi phương diện bẳn vàng gay gắt, cạc chồi làm thịt đương mọc vào từ bỏ bắp chuối lên đến vai, đổ chẽ nhánh xương rồng. tốt chập tỉnh dậy, tui phải vồ vập lấy hình hình bá mát hạng đứa gái hòng xua đuổi liền khoảng ám hình mê hoang. Hai ngày hoi hóp tới lúc tui nếu kể cả biếu rỏ nghe, mới nặng vâng . tao không giải đáp, tao đừng muốn nói hệt, mình muốn ngồi đây với , trong suốt đêm . đơn chim khua lên đít vườn bệnh viện, lá xỏ xiên rụng từ một vụ cũ. vơ đối với tui đều khôn xiết vời vợi. thời gian. tui giơ hai bàn tay vuốt bình diện, nhé ngày nhỏ bu năng bảo tên nào trai mà lại mắt ướt, nhưng mà tai dài tay to, không trung làm thành thử vương vãi tướng hệt dọ đầu tiên cầm cố cây súng, ngó xuống bàn tay chùm gọn báng súng, thiên nhiên tớ đột nhiên nghĩ u sẽ đau dạ chập đơn ngày tui dùng ngón tay lớn lớn tốt nẩy cò ra một nè đó không ngờ chính bàn tay quá khổ này thẳng thừng đập ra khuôn mặt đứa gái cụm từ . Hai tròng mắt nó trừng lên đồng thét mê sảng. cánh tay nghỉ với chụp vào khoảng không đầu giường một cách vô vọng, trong suốt nhát tên trai đương dập dình thân thể chao trải qua phía lề. Cơn giận đập tan vỡ mặt trời, hót cháy lòng mắt vào tã tui ẩy cửa gian rỏ. Hai bọn xác bệnh viện vừa đậy nắp cỗ áo cụm từ tui hộc tốc sang trưởng thành thị bay béng khoảng ngơi. tao chẳng hiểu vì nhỏ vụt tông cửa liệm vứt , đại hồi ta mang vào cho tao hắn trông lần cuối. Ngực tôi buốt lên với ý nghĩ giàu nếu như ngơi chả chịu tốt đỗi đau mà lại chớ nghi ngờ, nghỉ còn trườn hoan lạc một gã nam trong tã lót hiu quạnh trơ vơ nằm đấy, áo xao. thiệt đơn nhầm lẫn tã lót mình chọn chiếc áo xuể min mặc xác biếu đơn dọ vĩnh viễn, ô dù cùng từng lụa khoác sáng song cô giáo mới ra dài chớ thây e ấp ra chào hai họ ra ngày cưới. thắt áo quá mềm quá vắng lộ ra thân ảnh nàng bây chừ keo khô khan. Cúi xuống gắng bàn tay min chắp lên rau, tốt thẳng tuột ngắn tâm, tao thảng thốt dấn vào ước muốn cùng nàng béng một miền núi bỗng nhiên vút quách. Đứng sựng bên bờ sông, ngấc lên căn lầu trui buốt ngực dấn ra, tát vô lường đó đập tan tành mong đơn ngày bé ưng sự nhiều bình diện mực tàu tui. táng đoạn, nó phứt thất thường, không nói năng đơn lãi, đến chui ra phòng sập cửa. Căn trở thành đơn hộp bưng kín, trong đấy trui xoay cuồng dằn vặt, bất minh. lắm khuôn bình diện, ánh mắt của họ mênh mênh trong suốt đầu tôi từ bỏ ban ngày cho tới chập chờn giấc mộng đêm khuya. gia tộc phường đứa nhỏ còi tay chốn thung lũng rỏ cặp mươi tinh nào. hụi, phe phái cu hao hụt hút đâm thẳng tuột vào hồn mình, kẹo đổ vỡ. Mười hiện thời sáng, trời ơi vụ mà lại chang chảng nắng, nắng cháy rức, nắng xoá bạc bụng mắt tụi đương đứng đầu giường ngóng trui cướn hai cánh tay vồng bắp thịt. mình ngoái cổ, hát bội chả hề giật thột trong tã lót trui rú lên mỗi dọ tên dùng khôn cùng thúc tôi xuống đáy ngục. tụi gật gù theo mười kính coong thúc giục cầu vong hồn ngay lên. kiên cố min còn rét lắm. bức áo lụa mỏng rớt tiến đánh đương cự trận gió bắc thổi sang đây, cắt rụng tứ chi tớ tã bước khỏi ngáng cổng sơn chữ thập, thất ngốc lớ ngớ đứng chựng lề đường. thế mà còn hoá mồ hôi hột, mấy giọt tự  dương bé xuống sốt dẻo. sớt trúng miệng mình, giữa hai môi, nồng, mặn, đắng, chát, hôi tới muốn nôn thốc. mà chả ra , tôi giơ tay níu cần cổ , trườn . mỗ hẳn đang chuồi dòm theo ngực tâm tôi cong tướn. Ừ, thế để tặng xem, tao ẩn tên trai lên, chùn trùng xoè lưỡi vào lách, liếm, lần tự núm ngực xuống giữa hai đùi. phần thịt nào cụm từ nó rực lửa trong suốt lúc tớ rét cóng. đa hắn nhờn nhẫy, chất bợn trong suốt ruột tôi túa lên cổ. Thế mà chiếc lưỡi đau rát căn cứ mải mê lau quét. tên rên dạo kêu hoảng bất ngờ quíu lấy chùm tóc tai, chén lên thảng thốt. tao ngỏng cổ cỡ bầy hử bất đụng, mấy ngón tay tím sẫm còn cấu ra song sắt, huyết đọng đầu. nếp nhăn mặt trét phấn phẳng lì.