0903 988 618

hết ngươi mi khoảng bị nó huyền hoặc. bởi muốn bó đuốc dẫn lối tặng , vị muốn vĩ bừa bãi, bậc quốc cả vĩ cực, mi tự nguyện tắt vai thánh. mi hại nường, đơn đồ ngây thơ, hoàn tuyền tin tưởng chốn mi, điều nà min nói đúng hay là sây không trung dám đáp. chớ can đảm

hết mày ngươi lóng bị ngơi mê hoặc. vì muốn bó đuốc dẫn đàng cho , vị muốn vĩ bừa bãi, bậc quốc trưởng vĩ bừa bãi, ngươi tình nguyện tắt vai thánh. ngươi hại nường, đơn hát bội thơ ngây, hoàn rõ tin tức chỗ ngươi, điều nè mỗ nói đúng hay sây không trung dám đáp. không kiêu dũng đặt giải đáp. Kẻ khiêu thú vị đừng đương mỉm mà lại nhún nhường vai đơn cách khinh bỉ. Sau hồi hương cặp tặng ngóng thềm thay thằng bước sang trọng đầu ra trải qua đường cửa sổ. chủ tịch bất chợt chộ sống mũi đất cay gắt ơi, cớ ta dễ tan nác mắt nắm nè Bệnh tươi chăng, hay là vì cơn cớ nè khác một quân giò thành ra dễ dàng cố kỉnh. ta đổi thay, ta đâm cốt vào trường đoản cú khi nà từ bỏ trù dập xả đơn cách kim ô dội, song nác mắt cứ chảy, từ bỏ từ lăn xuống hai mặt trời chun vào đám tóc. đằng vạ , cốp ca quen thuộc hạng chàng thầy thuốc vang lên yêu thương vết tràng khành khạch cất lên một cách hỗn xược ngay thức thì trông coi thấy bộ mặt to tròn, mệ xệ, cằm xệ của chủ tịch ta bây chừ lên trong suốt quầng sáng tro tím, nác da vằn vện da cắc kè. Vởi nét  thú nhận kín bặt, min ngắm ngó tụi đứa nhỏ quan sát sao dế mèn. chủ tịch nổi nóng lên tại tới đây, mỏng chủ tịch mày nói mỗ vì khách khứa giò mời song đến, đúng hay chăng mỗ vặn vẹo chủ toạ lặng im. chủ toạ tủm tỉm giò trả lời thẳng thắn Đây đâu đang cá cờ sự thế, võ đài hoa ngoại giao song giả dụ diễn trò min đồng ngươi âm dương xa cách, dầu muốn năng chớ chứ có ảnh hưởng đến phông chính trị cụm từ hai lân bang. vả, mày bây chừ đây khác nào Napôlêông đảo, còn lý vì gì phanh giữ giàng. tôi chớ quen, Thưa chủ toạ, ngươi lịch sự nhiều, thứ lịch sự của đàn da trắng. mà lại ta mi vốn dĩ xuất thân kẻ quê mùa, ta nam mi, tỉnh nghèo mạt rệp, chỗ cày nhớ khoai khô trừ , còn khốn khổ thân hơn hết đám làm bánh ngô năng nấu cháo ngô. quê thì cứ ứng xử theo gốc rễ của tớ, khoa trương làm giống hạng lịch sự thèm xứ  ngài dời đề pa tài biếu, bẩm chủ toạ. min không dời đề pa giỏi thì ngươi làm hệt min. mỏng ngài, chả quên rằng ngài khách khứa , mỗ quên từ bỏ lâu sự phân ngôi chủ khách, ơ mỗ hở diễn trò ngoại giao. đối cùng min, quờ quạng ngoại nhân hiện diện phương diện min đều mồi trong suốt cược đối xử đầu với chúa sơn rơi.  tao ngài thoả trường đoản cú nhòm tao chúa sơn sớt đích thực đương  cạc nác phương Tây đám hùm giấy. cầm nếu tin tưởng.# sức khoẻ ngữ bản cơ thể, tại ngài chẳng túc trực tiếp chuyện đảm đang cá chiến choán nà lẫn, nếu như quả tình  lũ quỷ da trắng phương Tây đều kễnh giấy thì ngang cớ chi ta thắng cho đồ chư phục dịch phương trai khởi sự cược nhởi mỗ chửa nuốt bọn da trắng do trong hiểm sâu dạ , min hiểu chính mồi quá to đối đồng họng hạng ta. mi đọc chuyện nuốt gỗ có chửa nước tao rỏ, mình nghèo, tớ có chửa hề hấn giàu ý toan trở thành trăn nên tui không trung quan hoài tới chuyện nuốt kẻ khác.  đấy chính điều thánh thần xuẩn mực tàu nhất của ngươi. tiến đánh vương cơ mà bó gọn ghẽ ý ngỡ trong suốt một giấc xỉn thì chả tương xứng đáng được đít ngồi lên ngai vàng báu. Giấc chiêm bao vương nếu khác giấc mơ lương bổng. giò nhiều lối trung dung giữa kẻ chũm quyền cùng đám bị trị. vày chính yếu cách cầm cố thành thử mi chiến bại bởi cốt cách nuốm cho nên mày bị điều khiển vày đám lâu lắc thứ tôi nhân dịp nói xỏ đánh thua mãnh kễnh núm.  Đám quần xâu đó hành hễ sự dẫn của. do bụng khát khao vẻ vang đả mờ lương bổng tri thuộc làu mịt mắt họ. do bệ nằm mơ bất minh gia tộc bị phỉnh nịnh do mớ danh trường đoản cú hào thoáng thứ cạc bậc tụi bởi vậy nhất thiết lao ra cá chiến choán nào là cạ man di giá. hụi tin tưởng ra lãi cổ vũ cụm từ  tiến đánh, đó một hổ giấy khá nhiều ni ta hãy cho mi thằng tiểu được đáng gờm nhất phương nam. Ức đoán cụm từ min chớ lẫn cảm có chửa bao hiện lường bịp song trái , xoành xoạch kẻ tôi tớ cần mẫn. ngươi khá lắm mỗ xác nhận rằng ngươi đáng bình diện hát tuồng tử. tiếc cố kỉnh, ngươi thiếu chữ thì. xưa ni, đàm luận phắt các bậc hùng vắt nhân dịp đền thiên đi chiến tích. min thực tế hơn, ta tin số phận trời ơi. trời đất ơi không trung hộ trì mi. hay nói cho đúng hơn, số mày yếu hơn số cụm từ ta nên chi ngươi chả tốt để ván bài bác này. đấy mực cũ ni cổ nhân dịp vẫn quy tặng định số phận. mạng trời đất ơi xui khiến vì vậy ngươi lắm mắt mù, nhìn gà đổ cuốc, ngươi trao quyền bính vào tay kẻ phản trắc. do căn số trời đất ơi mun khiến thành ra quân lâu lắc ngữ mày tin cẩn ra nhời min nói tin cẩn ra bậc thánh nhân. mà lại kẹo tảng ơ nhiều sơn trắng chớ biến thành đoá, hộp cáctông ơ lắm ảnh vuông chứ biến vách vạch. ta, muôn thuở vua bắc triều, cương vực của mày muôn đời cửa vỉa hè đặt thức giấc bên trai Trung môn mượn trợ thì ăn xài sử dụng lúc cấp thiết. dẫn giải đất cỏn nhưng mà cạc mày gọi giang san gấm vóc đơn quận huyện lờ láo lếu, song min hay là chậm nếu thu chạy. Bây giờ, ngươi hiểu rằng cược chiến đoạt nào là đơn trong cá chơi hay nhất thế hệ mỗ, một cuộc nhởi nhẹ nhõm, đừng qua đời liệt. trong suốt cá chơi đó, thậm chấy ta không trung cần đào chước tính toán phương kế cơ mà lặp một trong thầy mươi sáu phương sách cổ xưa tâm, điều tao từ bỏ khởi thuỷ sơn quan liêu hổ nối chẳng phải phạt minh mực tàu chính nhưng mượn mức cổ nhân dịp nhiều lần. thì chiến giật danh thiếp gụ đốp khua chiêng miệng kêu cứu nước mà lại đồ nhen thứ bức đường biên thắng bảo rặt sức lượng, bỏ kệ xác biếu đờn phái đối đầu đồng phân phát xít. bản chất, thuê tay để tiêu diệt địch chôm chính trừng trị thứ tớ. chờ đợi chốc cực kì chiến kết thúc, đờn đội biểu tinh tường mực tụ sức tiêu diệt quốc phe phái. bây chừ đây, chớ tộc huơ mà hơn một nửa gắng giới tưởng rằng tiến đánh xoá sổ phân phát xít mực danh thiếp. song lịch sử chả viết đơn dọ thòng chữ khắc bia chiêu tập. man rợ trò lường đảo năng muộn bị phơi phóng tụi. hậu nỗ lực nhiều quyền viết lách lịch sử, quyền lực nà nằm kiêng kị tay đồng mức nỗ lực mỗ chửa trông coi ra bộ mặt hậu hĩnh cố gắng. Ít nhất vào buổi nà. banh mực tàu min sẽ trùm lên tổ quốc huơ đơn cách lâu trường học cần thiết quang vinh đơn kẻ gióng đền rồng kiến lập vẻ vang phẳng mọi phương thức mạo giàu kẻ thần thánh mới nhởi đơn cách thiệt thà trong gác bạc chính trừng phạt. Tại ngươi giãi tỏ dã man sự nhưng mà ngươi chứ buộc chước phanh min . vị tao mình , Thưa chủ toạ, giò trố chỗ tặng , chứ dạy khôn tặng thành ra nhân dịp dị biệt. Tuy nhiên, trui rằng cuộc chiến giành nào là trò chơi độc địa ác nhất mực mạng, giả dụ ngơi ảnh phạt chia tử thi thì trong bốn cỗ xe ngựa, cỗ xe hung hăng nhất điều khiển tuần bàn tay mực chính. mày công nhận điều . mà mày hồi bị trói chặt thuộc hạ. ngươi nhút nhát mi tử thi ma sống, kẻ đánh vua mà lại chứ còn bầy tướng ảnh nộm trang điểm mà lại ôi thôi. cuộc thế chiến đấu mực trui chửa dạy trui gớm nghiệm nhằm phán đoán xử trí man rợ tình yêu cố kỉnh. mỗ tặng rằng mi khá kinh nghiệm, nhưng mà điều yếu thua nhất thứ mày chính bởi thế dùng dằng giữa phương cùng phương tây. cụ lưỡng phân này gieo trong ngươi mực mầm mực tàu sự từ bỏ huỷ tiêu diệt. cả ảo thức chạy chủ , thứ bánh mì ngữ hát bội quỷ sứ trắng. nguyên do cỗi rễ sự thất kém ngữ mày chính đấy. ngươi gã trò ngoan cụm từ phương tây trong suốt tã lót tụi tay chân chân tay ngươi bản miền. thành ra cùng đơn lần ngờ vực mày cơ thể nướu cựu lý biểu quyết phần nhiều của phương tây tốt cột trói mi lái lợn trói lợn đại hồi trêu chọc tiết. Dòng máu phương tan trong suốt huyết mạch van đòi mi cù dận ngôi miếu cũ, trong đó mấy ngàn năm các nho đâm hương lửa xì xụp môn bài bác trị. ngươi quên rằng chưa lùng thấy phương diện cõi đời này. Hai hình nộm đó chính vì chưng cố kỉnh quyền tạo vào đặng răn dạy đàn sai nha thuần dưỡng đẻ. ngươi áp ý thức xả cơ thể vày nghĩa, hy đẻ do lợi. xấp trạng thái nên chi ngươi phải tuân phục bọn phường đơn tên ngốc. mi quên rằng phương tợp cọ nan hoa cứt ngôi vua trui một cách rạch ròi. Giữa vua mình không thể có bình đẳng đừng có tin cẩn. có sử chả sử nhưng ôi thôi. Danh trường đoản cú với chấy ta mướn phương tây được điều khiển hát bội triều thần xui theo đúng cách tụi phù thuỷ điều khiển âm binh tuần phép thuật. nghỉ vỏ trái cây, chành ma cơ mà mi tin tức nghỉ ruột quả, thiệt. chết thật đến cùng ngươi chính vì chưng sự lầm lẫn nà từ  miều cụm từ mấy gã rậm râu trưng thắng. mi thấy mỗ hành ta xử vào đồng hát bộ mỗ gọi với chấy hoặc có chửa rút tiết trong huyết mạch ra nông phu tháo nước ruộng. ta lấy tiết đặng rửa bậc hò dẫn lên ngôi báu bởi vì đỏ của quyền lực vẻ vang. đừng nhiều hệt tượng trưng cho hồng đẹp hơn máu kẻ đứng bên tả năng bên hữu đơn vì chưng vua luôn luôn đao phủ đề phòng cụm từ chính mỗ. nếu như cách giết đại hồi kịp co dao khỏi ống tay áo. Nói cho chính xác hơn, nếu giết trực tính nhút nhát chửa kịp nghĩ tới việc giấu dao vào trong suốt tay áo. đấy nghệ tường thuật thống trị chứng nghiệm mấy ngàn năm. đơn do vua phương mà lại mi đừng hiểu điều luật . mi muốn xây dựng giang san theo hình mẫu phương tây, vì vậy trao việc cắt nhằm nhân sự vào tay kẻ khác. trường đoản cú trao gươm tặng hát bội chiên thù. trong suốt cá chơi quyền lực tình ngày tiết mủ còn không thể tin tưởng, huống chi dưng điều nà nhiều trạng thái đúng nếu có trạng thái nhưng mà đúng. Đúng, đồng nghĩa khẳng định. mày chớ dùng dắng trong cõi đỏng đảnh cụm từ ngôn từ. nỗ lực nhân đền nếu ra vẻ giá đắt biếu sự hiểu lộn chữ nghĩa. còn min, min sẽ nếu hiểu ra sự lẫn ngỡ hạng ngươi hay tui thiếu ghê nghiệm hoặc tớ thiếu thông minh. hay trong tình chũm riêng biệt mực tổ quốc tôi, khó lóng áp điệu pháp khác. mày khá sáng ý phải dòm đơn cách đại trạng thái. cơ mà mi ngu đần lúc lộn lạo giữa thật , giữa sự đóng trò sự nhập vai. đả vua chính cuộc sắm vai lớn nhất giữa sân khấu thế cuộc. mà lại nếu nhiều ý thức mình còn diễn. ý thức đấy nếu duy trì, biểu dưỡng thẳng giả dụ thẳng băng coi ngó bản thân thể phần vong linh phần thi thể. khốn nạn cụm từ ngươi chính chỗ ngươi có huyết kẹp, đôi khi ngươi mày thật sự, nhiều nghĩa ngươi nhập cơ thể thiệt sự ra nhân dịp vật. nên chi, ngươi chẳng thể nhởi đến đồng vai diễn hạng đấng hát tuồng vương vãi. Bây giờ, min sẽ giải thích biếu ngươi nhé sự dị biệt giữa một vua với một thằng kép. Vua diễn trò nhưng mà luôn luôn ý thức đó vai diễn, bất phẳng phiu đại hồi nào là mỗ nhấc chiếc phương diện nạ lên, cặp nó vào tủ ta giàu trạng thái tiến đánh mọi rợ điều theo ý ưa, thậm chấy trái ngược hoàn tinh tường với vai diễn, song nép quần thần giả dụ coi đấy sự đương nhiên ví dụ sáng tỏ nhất bình diện nào là. ta cực sáng ý, văn võ chu toàn, chữ xinh có toàn huơ tiên cốt tử, thơ từ cao trải qua ngọc bích trân châu. ta khuyên bảo triều thần tứ thư ngũ tởm lộn cạc cẩm nang đạo đức khác. nhưng mà đấy khi sắm vai đánh vua. trong suốt phút giây, ta nhiều dạng gỡ bình diện nạ hát tuồng vương vãi xuống, ném ra bất cứ xó xỉnh nà, sống đích thực cụm từ ta. ngươi còn nhé tích tụ min bủn xỉn hoàng hậu tới xảy thai bộc trực thuyền rồng, mắt quần thần văn võ nhớ. ngươi đương nhá cá tình yêu của ta nhiên, trui nhớ. xuể có, núm mày lắm nhá cơ thể lùng trưng phương kế sát hại xắt mấy bận hoặc đừng dò, phải tui giò nhầm. Đúng, hai dọ nếu đừng lắm sự trì quãng dai dẳng ngữ thừa tướng Lưu gù thì vị cung thái tử nè đơm vách cát bụi. ráng hẵng coi trọng , giỏi sản riêng hạng mỗ to hơn hết kho báu nhà nước. Điều đấy làm chứng minh rằng dạ sủng ái mực long đồng đương lớn hơn đẻ mạng cung thái tử ích thứ núi sông. song vững chắc giò phải kẻ nhu nhược hay là hão huyền mơ mộng. nắm lý vì nè khiến biếu ta hành cồn ráng, nếu giò vì chưng thoả mãn dạ dục chả bởi muốn ve vuốt no nê thể xác chứa đựng hồn của đấng hát bộ vương kẻ lưỡng dục say mê một lần cả trai lộn gái nhưng min biếu rằng trong suốt thực tế khuynh hướng đồng tính toán bạo hơn, cốt yếu hơn. do thời , kẻ đồng dục thường bị riễu chòng ghẹo khinh thường bỉ thành thử ta mới dựng một loạt cung điện cho phi tần quanh co khu thượng uyển nổi che mắt nhân gian. giá như triều đình hạ lệnh thả đám phi tiềm cung nữ nà cho quách quê lấy chồng ắt rắn chắc hai phần đay bọn gia tộc hử còn trinh. vậy đó, ngươi hãy bật to mắt cơ mà dòm trò nhởi hạng bậc tuồng vương vãi. chứ riêng vua chúa thì nè nắm kiên cố kẻ chước xuất sắc đẹp truyền thống nào. ngươi đánh ví mỗ quá thấp, nói cho đúng hơn ngươi hi vọng ta với mắt láo xược.tính nết hỗn xược hạng lũ chư hầu hạ Bách Việt vốn có tự cũ. ngươi cần hiểu rằng mỗ không nếu như kẻ kế nhưng sáng tạo. mỗ khẩy đàng xài  nhân tắt nghỉ bại nhưng bẩm hiệu quả mực đám vua chúa xưa. ta không cần xây lầu son, gác cha. mỗ chớ cần trình duyệt danh thiếp chi phí tặng đồ yếm thắm hồng quần. tụ tụ vào đơn xó, tuồng mèo sẽ cào cấu nhầm rau phá hoại giấc an lành mức mỗ. Dinh thự thứ ta di cồn. đơn tầu khiêm cung đất liền  tiện thể ngàn dò hơn chiếc thuyền buồm xa xỉ mặt cực kì dương vày nó xoi đất liền. tổ quốc rộng dài, giang sơn minh mông, tới đâu mỗ tuyển phi tiềm đấy. không trung nếu như mực tàu gái hai mươi sơn nữ thứ mày nhưng thuần loại đào tơ tự mười hai tới mười sáu. trẻ tuổi, cựu khí tươi tốt. mỗ lấy tuổi xanh bổ dưỡng vốn liếng khí mực ta nhờ đứa trẻ dạy thì này chủ tịch nhếch mép. tớ cốc nói đặng mức  rửa cỗ phận sinh dục mực tàu mỗ trong suốt bụng họ gì bộ phận đẻ dục mi quả kẻ sính danh từ bỏ hạng quân mũi lõ mắt vốn mỗ thúc nói theo giọng mực tàu nông phu bản địa. ta rửa cặc ngữ min trong suốt hẽm mức quân gái mát cho hắn dồi dào nhuận khí.cố kỉnh đấy ,mày nhá toàn chưa. Dứt lãi, min cất bỡn cợt thách thức, kép hát mắt nhỏ hấp háy bắn lên tia lửa rạng rỡ. chủ tịch hi vọng rặt hai hàm răng đều tăm tắp vàng khè. lặng im đừng giải đáp. một khoảnh khắc trôi trải qua, chủ toạ hắng giọng nói tiếp chuyện nhuỵ khúc, ta trao cạc nữ đồng chí nào cho đám quan lại sở tại kinh qua quyết. hụi buộc nếu biếu tăng lương hướng, thu nạp đoàn hay là cánh, giả dụ chưa giàu việc thì thâu dìm ra tiến đánh trường máy, nếu muốn các giảng đường sẽ bật sẵn phe phái cửa đón chào. phải đứa nào yểu số tắt hơi, đấy sự rơi rụng của một trái đào trong rừng đào trai. Đứa nè may mắn hứng tình ái hân hạnh mang hạt hệt mực tàu ta, hắn sẽ trọng đứa trẻ sẽ bí hiểm nuôi dưỡng gửi ra nhà trẻ Trung nam hải. , mi chộ tư chất kẻ sáng tạo trong mỗ hoặc chưa thấy trò nhởi thứ ta hay hơn đường chơi thứ có chửa. Dứt nhời, mỗ cất ròn rã chủ tịch lặng im trông coi đối diện. lăm làm thịt chan chứa chiếc cổ áo kiểu Tôn trung Sơn thứ mỗ vằn vện đa cắc kè khiến ta ngỡ đến một đống bột nhão mốc. Khuôn ngực ta căng chật áo. cơ mà trường đoản cú phần bụng trở xuống, đang đám sương. Hồi bé, nhá làng nói rằng ma không trung bao hiện giàu chân. lướt cỏ hiện ảnh tự bên gối trở lên. hiện, chộ điều đó chuẩn xác. Điều lạ lùng trong suốt thực tiễn vua phương bắc đang đang sống, đang điều khiển cuộc hành hình danh thiếp triều thần thế mà min luôn hiển hiện mắt ảo dạng thứ hồn ma, ơ trong giấc mơ gác cha nội hay giấc say chính ngọ. mức mỗ vang lên âm thanh nhỡ chói lỡ xỉn, giả dụ ta biểu thị cạ sắc thời nghỉ sẽ sắt rủi trộn rỉ cùng. chả hiểu bởi vì đâu, mức chủ tịch Mãn khiến buồn. vẻ kiêu mạn hạng mỗ chớ đang tiến đánh mỏ ác hận. lần đầu, cảm thấy một nỗi buồn vô căn cứ, đơn nỗi bâng khuâng khác thường khi đọc truyện. chủ tịch chừng sửng sốt tã chộ lặng im. mỗ lề đường giọng mày nhớ tiếc thì trải qua năng ngươi hối hận nuối tiếc việc đáng nhẽ nếu công. chả. man rợ sự ăn năn tiếc nuối đều vô. chũm mày nghĩ giống. tớ nghĩ rằng âm dương cách tang, cất làm đến thăm ơ rán thù bây giờ vách khách . cơ mà man rợ lãi khuyên đời đều vô ví trừng trị. bởi khác biệt rau. Đúng, rán gặm cỏ đương chim ưng xé mồi. nhưng mà bậc thống trị thì ô dù thống lĩnh một vương vãi quốc to hoặc chăm nom đơn hòn đảo rỏ đều nếu như quan hoài tới nghệ kể thống trị. liền phường mọi lệ Phi đương cách nắm vương vãi quyền. mi, sáng ý hơn ngàn bận, cớ nổi hát bộ lâu lắc dồn đến nông đỗi nào, đấy điều khiến mỗ muốn chẳng đương việc gì làm tỳ quốc năng vả, thân thể nhân dịp kẻ bị ám sát gắt gao hiện nào là đâu chết hết trí khôn hay là mắc chứng tạ thế trí tưởng. tin tưởng.# rằng họ sẽ lặng im mấy chục triệu xác ma oan khiên cơ tin hay chứ tin cậy, điều đó lắm gì quan yếu cá nhởi xong xuôi, các đờn cờ xếp ra hòm. hiện thời, ta tìm miền đất khác. mày chính đơn trong đối xử tượng khiến min thích. mọi sự thú đều kèm theo đỗi tò mò. vả lại từ bỏ ngàn xưa rán thù, ta ngươi cố. tôi thấy khá vách thật.  Âm dương kẹp ngả, ván bài xích ngoại trao không trung còn hữu ích.  nếu như công nhận quan liêu hệ chiên thù, cớ đang đến đây ngươi nổi một cốc hỏi độn ngốc, chính bởi chiên thù thành thử mỗ mới đến đây. được đặt vệt nhấn quyền lực ngữ , nổi chứng minh rằng vai diễn đàn vương vãi thứ xuất dung nhan, tốt nói rằng suốt thế hệ thoả thuê no nê man rợ mặt thân xác bao hiện nay nổi bệ thờ cao hơn lợi. mực tổ quốc. chính do vậy, chả dừng tay bất cứ cuộc huỷ diệt này. chính bởi vậy, trở nên kẻ chũm lái vĩ cực kì. vì tộc quen chiêm ngưỡng vĩ nhân dịp đứng danh thiếp khải hoàn khuơ xây cất tuần tra xương. Rằng ta cần phải đứng danh thiếp bệ cao, bởi thế xương chồng cao hoàn trả . sau hết, đó chính cách thức đặt nhất nhằm giáo huấn tặng kẻ muốn tiến đánh vua. thực sự thế. bận nà, ngươi sáng dạ xuất dung nhan. min tới đây nhằm khuyên trải mi năng hạ nhục ngươi, hiểu theo cách nè vị muôn đời ngôn tự vẫn gái lầu hồng, đồ tử trai gớm hay tụi tử kinh đều nhảy vào giường. mỗ đến đây đặt dạy mày rằng vai diễn hát bộ vương dị biệt một trời ơi đất hỡi đơn vực cùng sự nhập thân của thằng cặp. Lẽ ra mi thành thử nghề sân khấu, hay là nên lùi về cược sống yên ả mực đổ cùng giấc nằm mê  một túp lều choán hai trái tim vàng. công vua, nghề nghiệp nào là đòi hỏi cách xử nắm khác. Hai điều chủ yếu tuỷ song kẻ thay vương vãi trượng không bao hiện thời quên. Điều mức nhất phải trút tinh lực mức tôi ra một cách hoàn hảo. phép vệ đổ thể xác không thể thiếu để giữ óc não minh mẫn, tiết ngày tiết lưu thông hiểu. Điều ngữ hai nếu như co huyết kẻ khác đặt tưới bậc vỉa hè cung điện vì chưng ngày tiết mức nác độc nhất vô nhị lắm thể sử dụng tưới miếng đất trồng loài cây đơm quả quyền sức quang vinh. ngươi có thấy loài cây nào là không trung tưới tắm mà lại đơm cành kết quả giò. Hai vốn liếng tắc vàng nhằm bảo dưỡng thân thể bụng bảo trì ngôi báu. Hai vốn nghẽn vua chúa từ bỏ cổ xưa tới ni đều tương ứng. thế mà ngươi chẳng công phanh. Tồi tệ hơn, ngươi làm ngược. Đấy sự nhầm lẫn lớn nhất trong đời ngươi. Sự lầm lẫn này không diệt sự nghiệp của ngươi mà còn đẩy ngươi vào tù đầy. Tù đầy cả hai bình diện, thân xác ngươi bí bức khí huyết ứ trệ, tinh thần ngươi u ám khắc khoải vì trong thế bị dùng. Bọn lâu la của ngươi từng mượn an dưỡng để trói cẳng ngươi đó. Nếu ta chưa nhầm, ngươi yên vị chừng sáu bảy tháng, bắt đầu quen thông thổ, bắt đầu thích món ăn sở tại, thích nhìn gái đẹp sở tại. Cớ rời chuyển ngươi về đây lặng im. Một luồng khí trắng đục phả từ phía bóng ma bay về phía khiến mặt tê lạnh, nhất hai gò má. chủ tịch Mãn thấy không đáp lời thì nói tiếp lắc đầu tỏ vẻ thương xót, ta giơ tay vẫy chào biến mất. Có đáp khẽ khàng. Sau đó, cánh cửa sập . chủ tịch tiếp tục nằm nhưng cảm thấy bồn chồn. Mươi phút sau, vùng đứng lên, lau mặt bước ra . Mấy chiếc phích điện ủ thức ăn để bàn, nhưng nhóm cấp dưỡng lẫn bác sĩ vẫn đứng nhà tiêu. Họ chưa dám xuống núi mà tụ tập phía sau đội lính gác, ngắm chùa. Bên kia sân, mõ, chuông bát lẫn đọc kinh vẫn vang lên không mệt mỏi tịch bước ra các chú không quay xuống núi Lát cận vệ sắp cho tôi. Thưa chủ tịch, phải hoàn thành nhiệm vụ của mình. Thôi , nếu thế vào sắp cho tôi dọn cho tiện. bữa nay quả tình tôi không thấy đói. Thưa , Hôm nay bếp nấu món cà bung hoa bí xào mà vẫn thích. chủ tịch nạm ăn cho hết phần. Tôi sẽ cố đáp, đoạn đứng nhìn lính sắp bày thức ăn chiếc khay lớn hình chữ nhật. Khi xong xuôi, ta chúc ăn ngon miệng lui ra. Ngồi xuống khay thức ăn, nhớ lời chủ tịch ngươi quên rằng phương cầm đũa phân biệt ngôi thứ  tôi một cách rẽ ròi. Cầm đôi đũa mun lên, ngắm nghía lần đầu nhìn thấy. Có nghĩa gì, sự khác nhau giữa cầm đũa cầm nĩa ăn bốc. Có nghĩa gì sự phân biệt giữa các nếp nghĩa lướt qua hờ hững, vô cảm một khuân mặt xa lạ tẻ nhạt. bắt đầu gảy sợi rau tử tô rắc bát cà bung kia, đặc biệt thích ăn món này. Hồi dạy một hàng xóm lấy vợ Bắc kì, chính đàn này cho nếm món cà bung. Đấy nội trợ theo đúng nghĩa, sống với khát vọng duy nhất chăm sóc chồng vun vén ngôi của mình. chồng thương lái sành sỏi đường sắt, quanh năm ăn cao lâu, tiệm khách với bạn buôn chủ đại lý nhưng vẫn một niềm thán phục tài nấu nướng của vợ. Chính ta vạch cho chân lý cay đắng này. Muốn nói rồng nói phượng thì cứ việc nói, nhưng nghèo mạt rệp thì làm có món ăn ngon, cất cao giọng nhưng giàu chưa hẳn đường ăn uống. Vàng bạc đầy rương có khi ăn thùng uống vại, hoặc phí phạm đồng tiền mà chuốc về thứ tạp nham lời lẽ thẳng thắn vô tình làm tủi hổ khi nghĩ rằng thứ cà lẫn nhút mà quê lấy làm hãnh diện chẳng qua cảm thức tự ti nguỵ trang của đói nghèo. Vợ thương gia mở mắt cho thấy khẩu vị khác nhau do tập tục văn hoá. ta dạy cách nhận một món ăn ngon. Một cá xẻ đôi đưa cho hai đầu bếp khác nhau, chế biến khác nhau, gia vị khác nhau có thể đưa tới hai hiệu quả dị biệt. Kỉ niệm về món cà bung một trong kỉ niệm vĩnh định thời trai tráng, gắn liền với mảnh đất Phan thiết, với sườn đồi rậm rì cây cỏ tháp cô liêu cồn cát đỏ rực ánh dương. Một chiều, hết giờ dạy trở về cùng lượt với vị nhà buôn khả kính. Chưa kịp tới xóm trời bất thần đổ mưa. Cả hai buộc phải tạt vào chuồng chồ một ngôi nguyện. Họ vốn hàng xóm nhưng chưa bao giờ cùng ngồi một nơi, cùng nói một chuyện. Quan hệ khuôn định trong lời chào hỏi lịch sự bên hàng rào. Cơn mưa chính cơ hội để họ trò chuyện với nhau. Vị thương lái kia tỏ ý quyến luyến. Khi mưa tạnh, trời xẩm tối, ta cất có thể tôi quá sỗ sàng, nhưng nếu xin mời sang dùng tối. Một thân trai loay hoay đun nấu xem ra bất tiện. Cảm ơn .Tôi vốn quen cuộc sống độc thân không ta nằn nì. Tôi từng sống khi lấy vợ. Nhưng ta hàng xóm. một nghề, tôi một nghề, không có gì luỵ đến nhau, không tranh mối hàng của tôi, tôi không nhằm cướp việc của. Nếu ta trở nên thân tình thì hay lắm thầm vì chưa từng thấy buôn mà nói năng một cách thẳng gậy tre theo kiểu đó. Nhưng chính vì vậy mà có cảm tình với láng giềng nhận lời. Trở về , cất dọn đồ đạc, thay quần áo sang bên vị thương nhân. ta đứng chực cổng, gái đang cho đứa nhỏ nhất của ta ăn trong sân. Chủ nhân mời vào họ ngồi vào bàn tức tốc. Đây bữa thường. Vì tin rằng dễ tính nên tôi mới dám mạo muội mời sang. Có gì sơ xuất, xin thứ lỗi láng giềng nói. Đoạn gọi vợ ra nó không cần phải lo lắng quá. Hôm nay bữa nhạt kết giao. Vài bữa ta sẽ làm tiệc thết khách chưa muộn lặng thinh nhưng nghĩ thầm nhạt mà thế này hơn hẳn mâm cỗ ngày tết quê ta. Chiếc bàn mặt đá của vị thương buôn hình rộng, nhưng có ba thực khách. chiếc ghế trống còn , chủ nhân đặt một bình hoa xum xuê cắm cúc đại đoá trắng kèm cây lưu ly. Bình hoa vĩ đại đó cao non một thước có vẻ trang trọng hơn sự hiện diện của một quan khách. Nó khiến cho gian phòng qua đem cảm giác thoải mái cho mọi mặt bàn, chủ đặt liễn sứ trắng ủ trong dành vào một góc, góc đối diện bình rượu thập toàn đại bổ của đức lang quân. món ăn bày chính giữa bàn. Vừa nhìn tức thì nước bọt trào ra tục. xấu hổ nuốt nước miếng một cách thầm lén nhưng không có cách nào cưỡng chế thứ dịch vị phản thùng này. Nó không ngừng tuôn tràn, bởi hương vị sắc món ăn không ngừng kích thích. Thoạt tiên, một gà giò hầm quỳ trong thẫu, thứ gà ri nhỏ nhưng da mỏng tang, vàng ươm mỡ bốc mùi thơm của nấm hương tươi. Nấm hương để nguyên xếp xung quanh gà cánh hoa cúc, tầng tầng lớp lớp chen chúc nhau. tiếp đấy món cá cam, đặt trong chiếc đĩa mênh mông, sâu lòng. Cá để nguyên , nhìn vào thấy cả biển khơi lẫn các vàng lưới vì cá tươi nguyên, mắt còn đen nhánh, da óng ánh sắc cam. Lũ cá đang bơi giữa nước sốt trong suốt, lấm tấm điểm ớt đỏ lẫn rau mùi thái vụn. chưa thấy làm món cá cam vậy bởi khi ăn, hương vị cam thấm vào khứu giác lẫn vị giác. Vừa nhận thấy chất thịt ngọt lừ của loài cá biển, vừa nhận thấy vị vỏ cam nước vắt của trái cam. Mọi thứ mùi vị đều rõ rệt, rẽ ròi, nhưng hoà quyện vào nhau mà ớt đỏ với rau mùi chất gia cố khiến các hương vị kia thêm nổi trội. nhớ rằng tối hôm đó, tuy hết sức cầm cố tự kìm giữ, nhưng ăn món cá cam nhanh húp cháo. Tuy trong lòng có đôi phần hổ thẹn nhưng sau cùng tự an ủi mình. Nữ thực miu, nam thực hổ. Ta đang tuổi tráng niên. Món thứ hai ăn một cách vội vàng hào hển món cà bung tỏi. quê , ta quen ăn cà muối xổi hoặc muối chườm. Cà muối xổi thay rau bởi vùng đất rau hiếm. Nếu không muối xổi thì họ sẽ luộc dở sống dở chín để chấm nước mắm ớt hay mắm ruốc, thứ nước chấm mặn se lưỡi cay trào nước mắt. Cà muối chườm thứ gia bảo của ắt loại cầy nghèo khổ, không miền mà còn cả xứ. Có câu ca dao riễu cợt đám phú tiện tằn bóc lột chàng rể tương lai. Năm năm làm rể chưa qua. Mẹ tốn hết ba vại cà giếng đâu thì dắt ra Kẻo chết khát vì cà bữa hôm đó dạy rằng ta có thể chế biến thứ rau này một cách hoàn toàn khác, không còn một chút vị hắc đậm của món cà nơi quê . Món cà bung hôm thứ hỗn hợp tuyệt vời gồm miếng đậu mềm nõn rán vàng, thịt rọi rán cháy cạnh thái khẩu, cà chua bột chín đỏ son cho nước sốt sóng sánh nổi đầy mỡ, còn cà chắc chắn ngâm kĩ theo công thức nào đó khiến cho miếng cà trở thành trắng thấm đầy mùi vị của các loại rau thơm khác nhau tử tô, lá lốt, hành tăm. Thêm vào đấy tỏi, cả tỏi chiên lẫn tỏi sống. Tỏi chiên kiên cố để xào cà từ khởi thuỷ, còn tỏi sống dành nêm vào phút chót khi múc món ăn đặt lên bàn. Sau này, đường của mệnh, từng dự nhiều đại tiệc với món ăn của các tộc từ đến tây nhưng chưa đâu tìm thấy loại thức ăn đứng giữa món canh với món xào, không thể liệt kê vào loại nào nhưng cho hương vị ngon lành món cà bung tỏi của đàn tỉnh.Thưa chủ toạ, mời dùng kẻo nguội  giật mình. Nhóm lính làm bếp đứng cửa sổ vẫn theo rõi tôi ăn đây đáp gắp một đũa cà bung máy. ngửi thấy mùi tỏi, mùi lá lốt lẫn tử tô. ngửi thấy mùi đậu rán, mùi thịt cháy cạnh, mùi cà tím xào mỡ. Nhưng tất thảy mùi vị không còn giống mùi vị từng thuở xưa. còn bóng mờ nhạt của mùi vị. nước miếng không tiết ra, miếng ăn trở nên nhạt nhẽo. Hương vị thơm tho hấp dẫn không còn . Không còn tuổi trai tráng. Không còn chân trời mời mọc. Không còn niềm tin. thế món cà bung không còn tồn tại. còn mặt , trong chiếc đĩa viền vàng sang này bóng ma của nó. Bóng ma của bữa ăn tối năm xưa.  Thưa chủ tịch, món cà nấu có vừa hay nhạt .Vừa, vừa lắm. Cả độ mỡ xào vừa vặn, không nhiều không ít hấp tấp đáp lời, vội vã nuốt, vội vã gắp tiếp gắp cà thứ hai, cố tình chọn mấy nhân tỏi trắng rau thơm để đầu bếp yên lòng. Thức ăn mắc trong họng nên phải dùng nước canh chiêu cho nó trôi xuống. đầu bếp vẫn theo rõi qua khuôn cửa sổ một cách chăm chú thành kính. nạm kết thúc bát , chọc đũa sang đĩa thứ hai, lượm mấy nụ hoa bí đỏ xào nhấm nháp để hoàn thành thủ tục của một cuộc trình diễn buông đũa. Các chú dọn cho tôi. bữa nay ngon nhưng tôi không khoẻ. Có lẽ do nhức đầu. Nhiệm vụ của các chú hoàn thành xuất sắc. có phần tôi kém thôi. Nhưng tuổi già thứ không tránh khỏi. Suốt đời ta hy sinh vì giấc mơ lớn, giấc mơ ta thường gọi lý tưởng, mục đích cao thượng. Suốt đời ta quay mặt về phía thánh đường nơi dâng hiến tuổi xanh sinh mệnh một cách vô tư. Nhưng sau rốt, ta mới nhận ra rằng lý tưởng ảo vọng. Nó giống lâu đài huyền bí đứng trong sương mù bên kia bờ sông hấp dẫn kẻ đứng bên này. ta xuống thuyền để bơi sang. Nhưng khi cập bến, thuyền nát ván rơi mà chẳng thấy lâu đài không gặp châu báu. đơn thuần một bãi đất hoang đó, đống đổ nát trăm nghìn mảnh thuỷ tinh vỡ phản chiếu ánh cầu vồng nghĩ khiến tay chân bủn rủn còn tâm hồn vật vờ đám xác phù du bập bềnh sóng đánh. tức thời, một cơn giận bùng lên, cao giọng tự xỉ vả mình, chớ nên bị lung lạc bởi ý tưởng bi quan vậy. Chớ nên dẫm lên vết chân của đám hư vô chủ nghĩa. Ngươi có muốn quay thứ chủ nghĩa đó hay không hay ngươi muốn theo dòng tu loã thể, sống cuộc sống của cỏ cây muông thú với ngần thời gian, cách mạng tiến một đoạn đường dài. Chấp nhận hay không chấp nhận, sự thật bày tỏ mắt ngươi năm ngón tay một bàn tay đang xoè ra mắt. Đích sở thị, ta có một giang san độc lập, ta có quốc kì, có chính phủ, có quân đội, hiện thực của giấc mơ dài dặc nuôi dưỡng chiến khu.Gã đàn có nước da nhợt nhạt nõn chuối chợt quay , đứng tựa lưng vào tường nhếch mép mỉm. Nhưng chính phủ để làm gì, quốc kì để làm gì khi còn sống lầm than hơn thuở máy quyền lực này có ích gì nếu nó dùng để bảo đảm ích cho một số ít ỏi trong khi nó đè nén toàn thể đẩy họ vào cuộc tàn sát tập thể mà cuộc tàn sát tự nguyện lớn nhất chính cuộc chiến tranh này đồng chí của ngươi mơ ước một khải hoàn môn lớn hơn để làm vinh danh mơ ước một cuộc chiến tranh vĩ đại hơn. Danh từ vĩ đại điếm vĩnh hằng tồn tại, vĩnh hằng lừa mị sinh. Thưa chủ tịch, chưa dùng hết một phần ba xuất. Khi nào đến tuổi tôi, các chú sẽ hiểu nói, phác một cử vừa để trấn an nhóm cấp dưỡng , vừa để kết thúc câu chuyện. Cả ngươi ngươi từng bị nó mê hoặc. Vì muốn bó đuốc dẫn đường cho , vì muốn vĩ đại, bậc quốc trưởng vĩ đại, ngươi tình nguyện đóng vai thánh. ngươi hại nàng, một đàn thơ ngây, hoàn toàn tin tưởng nơi ngươi, điều này ta nói đúng hay sai không dám trả lời. không gan góc để đáp. Kẻ khiêu khích chẳng còn mỉm mà nhún vai một cách khinh bỉ. Sau khi ném cho nhìn hạ cố gã bước qua đầu ra qua lối cửa sổ. chủ tịch chợt thấy sống mũi cay xè. Trời đất ơi, cớ ta dễ chảy nước mắt thế này Bệnh già chăng, hay vì cơn cớ nào khác đàn không nên dễ dàng vậy. Ta thay đổi, ta đổ đốn ra tự lúc nào tự rủa xả một cách dữ dội, nhưng nước mắt cứ chảy, từ từ lăn xuống hai quạ chui vào đám tóc. bên tai , câu hát thân thuộc của chàng thầy thuốc vang lên yêu dấu tràng khành khạch cất lên một cách hỗn láo tức thời nhìn thấy khuân mặt to tròn, má xệ, cằm xệ của chủ toạ Mãn. ta hiện lên trong quầng sáng tro tím, nước da vằn vện da cắc kè. Vởi vẻ  thú đặc biệt, ta ngắm nhìn tuồng đứa bé quan sát dế mèn. chủ tịch nổi xung lên tại đến đây, thưa chủ toạ. Ý ngươi nói ta vị khách không mời mà đến, đúng hay chăng ta vặn chủ toạ im lặng. chủ toạ mủm mỉm không đáp chính trực Đây đâu còn cuộc cờ thế sự, võ đài ngoại giao mà phải diễn trò Ta với ngươi âm dương xa vắng, dù muốn hay không chẳng có ảnh hưởng đến nền chính trị của hai lân bang. tát, ngươi giờ đây khác nào đảo, còn lý do chi để giữ gìn. Tôi không quen, thưa chủ tịch, ngươi lịch sự lắm, thứ lịch sự của bọn da trắng. Nhưng ta ngươi vốn xuất thân kẻ quê kệch, ta nam ngươi, tỉnh nghèo mạt rệp, nơi cày nhai khoai khô trừ , còn khốn khổ hơn cả đám làm bánh ngô hay nấu cháo ngô. quê thì cứ ứng xử theo cội rễ của mình, khoa trương làm chi thứ lịch sự mót xứ  ngài chuyển đề tài cho, thưa chủ tịch. Ta không chuyển đề tài thì ngươi làm gì ta. Thưa ngài, chớ quên rằng ngài khách , ta quên từ lâu sự phân ngôi chủ khách, dù ta vẫn diễn trò ngoại giao. Đối với ta, vơ ngoại nhân hiện diện mặt ta đều mồi trong cuộc đối đầu với chúa sơn lâm.  Tôi ngài vẫn tự coi mình chúa sơn lâm thực thụ còn các nước phương Tây đám hổ giấy. Vậy nếu tin sức mạnh của bản thân, tại ngài không trực tiếp đảm đang cuộc chiến tranh này nhầm, nếu quả thật  bọn quỷ da trắng phương Tây đều hổ giấy thì can cớ chi ta để cho lũ chư hầu phương Nam khởi sự cuộc chơi Ta chưa nuốt bọn da trắng vì trong thâm tâm , ta hiểu chính mồi quá to đối với họng của ta. Ngươi đọc chuyện nuốt gỗ chưa nước tôi nhỏ, tôi nghèo, tôi chưa hề có ý định trở thành trăn nên tôi không quan tâm đến chuyện nuốt kẻ khác.  Đó chính điều ngu xuẩn thứ nhất của ngươi. làm vương mà bó gọn ý tưởng trong một giấc mơ thì không xứng đáng đặt đít ngồi lên ngai báu. Giấc mộng vương phải khác giấc mộng lương. Không có đường trung dung giữa kẻ cầm quyền với đám bị trị. Vì cốt cách vậy nên ngươi chiến bại. vì cốt cách vậy nên ngươi bị điều khiển bởi đám lâu lắc của mình nhân nói hồ đánh bại mãnh hổ thế.  Đám quần hồ đó hành động sự dẫn của. Vì lòng khát khao vinh quang làm mờ lương tri chọc mù mắt họ. Vì u mê bất minh họ bị phỉnh phờ bởi mớ danh từ hào nhoáng của các bậc đàn nên nhất thiết lao vào cuộc chiến tranh này bằng mọi giá. Họ tin vào lời cổ vũ của  Đánh, đó một hổ giấy khá lắm nay ta vẫn cho ngươi tên tiểu tốt đáng gờm nhất phương nam. Ức đoán của ta không lầm cảm chưa bao giờ lừa bịp mà trái , xoành xoạch kẻ tôi đòi cần mẫn. Ngươi khá lắm Ta công nhận rằng ngươi đáng mặt quân tử. tiếc thay, ngươi thiếu chữ thời. Xưa nay, đàm đạo về các bậc hùng thế nhân thường thiên về chiến tích. Ta thực tiễn hơn, ta tin mệnh trời. Trời không phù trợ ngươi. Hoặc nói cho đúng hơn, mệnh ngươi yếu hơn mệnh của ta nên ngươi không thắng nổi ván bài này. Đấy thứ xưa nay cổ nhân vẫn quy cho định mệnh. Mệnh trời xui khiến nên ngươi có mắt mù, trông gà hoá cuốc, ngươi giao quyền bính vào tay kẻ phản phúc. Vì mệnh trời xui khiến nên lũ lâu lắc của ngươi tin vào lời ta nói tin vào bậc thánh nhân. Nhưng đá tảng dẫu có sơn trắng không biến thành bông, hộp dù có hình vuông không biến thành gạch. Ta, muôn đời vua bắc triều, cương vực của ngươi muôn thuở cửa thềm để tỉnh phía nam Trung hoa mượn tạm tiêu dùng khi cần thiết. Giải đất cỏn mà các ngươi gọi đất nước gấm vóc một quận huyện lơ láo, mà ta hay muộn phải thâu về. Bây giờ, ngươi hiểu rằng cuộc chiến tranh này một trong cuộc chơi hay nhất đời ta, một cuộc chơi nhẹ nhõm, không tốn kém. Trong cuộc chơi đó, thậm chí ta chẳng cần đào mưu tính kế mà lặp một trong ba mươi sáu phương sách thượng cổ vâng, điều tôi từ khởi thuỷ.  Toạ sơn quan hổ đấu chẳng phải phát minh của chính nhưng mượn của cổ nhân nhiều lần. Thời chiến tranh các gõ mõ khua chiêng mồm kêu cứu nước nhưng quân đội của nép đường biên để bảo toàn lực lượng, bỏ mặc cho quân đảng đối đầu với phát xít. bản chất, mượn tay để xoá sổ địch thủ chính trị của mình. Chờ khi đại chiến kết thúc, quân đội bảo toàn của dồn sức xoá sổ quốc đảng. Giờ đây, không tộc hoa mà hơn một nửa thế giới tưởng rằng công diệt phát xít của các. Nhưng lịch sử không viết một lần dòng chữ khắc bia mộ. Mọi trò lường đảo hay muộn bị phơi bầy. Hậu thế có quyền viết lịch sử, quyền lực này nằm tầm tay với của thế Ta chưa nhìn ra gương mặt hậu thế. chí ít vào lúc này. bóng của ta sẽ trùm lên sơn hà hoa một cách lâu dài cấp thiết quang vinh một kẻ đốt đền tạo lập vẻ vang bằng mọi phương thức mạo có kẻ ngu mới chơi một cách thực thà trong canh bạc chính trị. Tại ngươi thông tõ mọi sự mà ngươi không bắt chước nổi ta . vị tôi tôi , thưa chủ toạ, không đổi chỗ cho , không dạy khôn cho thành ra nhân khác biệt. Tuy nhiên, tôi rằng cuộc chiến tranh này trò chơi độc ác nhất của số mệnh, nếu nó hình phạt phân thây thì trong bốn cỗ xe ngựa, cỗ xe hung hăng nhất điều khiển bằng bàn tay của chính. Ngươi công nhận điều . Nhưng ngươi khi bị trói chặt chân tay. Ngươi khi ngươi thây ma sống, kẻ làm vua mà không còn quân tướng hình nộm điểm trang mà thôi. Cuộc đời chiến đấu của tôi chưa dạy tôi kinh nghiệm để phán đoán xử trí mọi tình thế. Ta cho rằng ngươi khá kinh nghiệm, nhưng điều yếu kém nhất của ngươi chính vị thế dùng dắng giữa phương với phương tây. thế lưỡng phân này gieo trong ngươi thứ mầm của sự tự huỷ diệt. hết ảo thức về chủ , thứ bánh mì của bọn quỷ trắng. nguyên cớ gốc rễ sự thất bại của ngươi chính đó. Ngươi gã trò ngoan của phương tây trong khi lũ thủ túc thủ túc ngươi bản xứ. thành ra cùng một lần nghi hoặc ngươi thân lợi nguyên lý biểu quyết phần đông của phương tây để cột trói ngươi lái lợn trói lợn khi chọc tiết. Dòng máu phương chảy trong huyết quản kêu gọi ngươi quay về ngôi miếu cũ, trong đó mấy ngàn năm các nho sinh lửa hương xì xụp môn bài trị. Ngươi quên rằng chưa từng thấy mặt cõi đời này. Hai hình nộm đó chính do cầm quyền tạo ra để răn dạy lũ sai nha thuần hoá sinh. Ngươi áp ý thức xả thân vì nghĩa, hy sinh vì lợi ích tập thể nên ngươi phải tuân phục lũ đàn một thằng ngốc. Ngươi quên rằng phương ăn bằng đũa phân ngôi vua tôi một cách rạch ròi. Giữa vua tôi chẳng thể có đồng đẳng không có tin cẩn. có sử không sử mà thôi. Danh từ đồng chí ta mượn phương tây để điều khiển lũ quần thần đen theo đúng cách bọn phù thuỷ điều khiển âm binh bằng phép thuật. Nó vỏ trái cây, bóng ma nhưng ngươi tin nó ruột quả, thật. chết đến với ngươi chính do sự nhầm lẫn này từ  miều của mấy thằng rậm râu bày đặt. Ngươi thấy ta hành xử ra với lũ ta gọi đồng chí hay chưa rút máu trong huyết mạch ra nông phu tháo nước ruộng. Ta lấy máu để rửa bậc thềm dẫn lên ngôi báu bởi đỏ của quyền lực vinh quang. Không có gì tượng trưng cho đỏ đẹp hơn máu kẻ đứng bên tả hay bên hữu một vị vua xoành xoạch đao phủ ngừa của chính ta. Phải cách giết khi kịp rút dao khỏi ống tay áo. Nói cho xác thực hơn, phải giết ngay khi chưa kịp nghĩ tới việc giấu dao vào trong tay áo. Đó nghệ thuật thống trị chứng nghiệm mấy ngàn năm. một vị vua phương mà ngươi không hiểu điều luật . Ngươi muốn xây dựng giang san theo hình mẫu phương tây, nên giao việc cắt đặt nhân sự vào tay kẻ khác. tự giao gươm cho lũ cừu thù. Trong cuộc chơi quyền lực tình máu mủ còn chẳng thể tin tưởng.#, huống chi dưng điều này có thể đúng phải có thể mà đúng. Đúng, với nghĩa khẳng định. Ngươi chớ dùng dắng trong cõi đỏng đảnh của ngôn từ. Thế nhân thường phải trả giá đắt cho sự hiểu lầm chữ nghĩa. Còn ta, ta sẽ phải hiểu ra sự nhầm tưởng của ngươi hoặc tôi thiếu kinh nghiệm hoặc tôi thiếu sáng ý. Hoặc trong tình thế biệt lập của tổ quốc tôi, khó tìm giải pháp khác. Ngươi khá sáng ý nếu nhìn một cách đại thể. Nhưng ngươi ngu độn khi lẫn lộn giữa thật , giữa sự đóng trò sự nhập vai. Làm vua chính cuộc sắm vai lớn nhất giữa sân khấu Cuộc đời. Nhưng phải có tinh thần mình đang diễn ý thức đó phải duy trì, bảo dưỡng thường xuyên phải thẳng trông nom bản thân phần hồn phần xác. khốn nạn của ngươi chính chỗ ngươi có máu kép, thỉnh thoảng ngươi ngươi thật sự, có nghĩa ngươi nhập thân thật sự vào nhân vật. nên chi, ngươi chẳng thể chơi đến cùng vai diễn của đấng quân vương. hiện giờ, ta sẽ giảng giải cho ngươi nghe sự khác biệt giữa một vua với một thằng ném. Vua diễn trò nhưng xoành xoạch ý thức đó vai diễn, bất kì lúc nào ta nhấc chiếc mặt nạ lên, ném nó vào tủ ta có thể làm mọi điều theo ý thích, thậm chí trái ngược hoàn toàn với vai diễn, nhưng bắt triều thần phải coi đó sự tất nhiên thí dụ minh bạch nhất mặt này. ta cực sáng ý, văn võ vẹn toàn, chữ viết đẹp có tinh hoa tiên cốt, thơ cao sang ngọc bích trân châu. ta khuyên bảo triều thần tứ thư ngũ kinh lẫn các cẩm nang đạo đức khác. Nhưng đó lúc sắm vai làm vua. Trong giây khắc ta có thể gỡ mặt nạ quân vương xuống, ném vào bất cứ xó xỉnh nào, sống thực thụ của ta. Ngươi còn nhớ tích ta đá hoàng hậu đến xảy thai ngay thuyền rồng, mắt quần thần văn võ nhớ. Ngươi còn nhớ cuộc tình của ta nhiên, tôi nhớ. Tốt lắm, vậy ngươi có nhớ thân từng bày mưu giết hại thái mấy lần hay không lần, nếu tôi không nhầm. Đúng, hai lần nếu không có sự trì độ dai dẳng của tể tướng Lưu gù thì vị cung hoàng thái tử này hoá thành cát bụi. Vậy vẫn trọng , tài sản riêng của ta lớn hơn cả kho báu nhà nước. Điều đó chứng minh rằng lòng sủng ái của long với còn lớn hơn sinh mạng cung hoàng thái tử ích lợi của non nước. Mà chắc chắn chẳng phải kẻ nhu nhược hay hão huyền mộng mơ. Vậy lý do nào khiến cho ta hành động vậy, nếu không vì thoả nguyện lòng dục Nếu không vì muốn ve vuốt no nê thể xác chứa đựng hồn của đấng quân vương kẻ lưỡng dục ham một lần cả trai lẫn gái nhưng ta cho rằng trong thực tế thiên hướng đồng tính mạnh hơn, đẵn hơn. Bởi thời kẻ đồng dục thường bị riễu cợt khinh bỉ nên ta mới dựng một loạt cung điện cho phi tần quanh khu thượng uyển để che mắt thiên hạ. Giá triều đình hạ lệnh thả đám phi tần cung nhân này cho về quê lấy chồng ắt hẳn hai phần ba bọn họ vẫn còn trinh. Thế đấy, ngươi hãy mở to mắt mà nhìn trò chơi của bậc quân vương. Chẳng riêng vua chúa thời nào vậy vững chắc kẻ kế xuất sắc truyền thống này. Ngươi đánh giá ta quá thấp, nói cho đúng hơn ngươi nhìn ta với mắt hỗn xược.Tính hỗn xược của bọn chư hầu Bách Việt vốn có từ xưa. Ngươi cần hiểu rằng ta không phải kẻ kế mà sáng tạo. Ta khẩy lối xài  nhân tốn kém mà ít hiệu quả của đám vua chúa xưa. Ta chẳng cần xây lầu son, gác tía. Ta không cần trình duyệt các phí cho lũ yếm thắm quần hồng. Dồn tụ vào một xó, lũ mèo sẽ cào cấu lẫn nhau phá hoại giấc an lành của ta. Dinh thự của ta di động. Một tầu khiêm cung lục địa  tiện ngàn lần hơn chiếc thuyền buồm xa xỉ mặt đại dương vì nó xuyên lục địa. đất nước rộng dài, tổ quốc mênh mông, đến đâu ta tuyển phi tần đó. Không phải thứ gái hai mươi sơn nữ của ngươi mà thuần loại đào tơ từ mười hai tới mười sáu. trẻ tuổi, nguyên khí tốt tươi. Ta lấy tuổi trẻ bổ dưỡng nguyên khí của ta nhờ đứa trẻ dạy thì này chủ tịch nhếch mép. Tôi câu nói nổi của  rửa bộ phận sinh dục của ta trong bụng họ gì bộ phận sinh dục Ngươi quả kẻ sính danh từ của bọn mũi lõ mắt vốn ta thích nói theo giọng của nông phu bản địa. Ta rửa cặc của ta trong hẽm của bọn gái non cho nó dồi dào nhuận khí.Thế đấy ,ngươi nghe rõ chưa. Dứt lời, ta cất đùa bỡn thách thức, đôi mắt nhỏ hấp háy bắn lên tia lửa tinh ranh. chủ tịch nhìn rõ hai hàm răng đều tăm tắp vàng khè. im lặng không đáp. Một giây lát trôi qua, chủ tịch Mãn hắng giọng nói tiếp nhuỵ xong, ta trao các nữ đồng chí này cho đám quan sở tại giải quyết. Họ buộc phải cho tăng lương, thu nhận đoàn hay đảng, nếu chưa có việc thì thâu nhận vào công trường máy, nếu muốn các giảng đường sẽ mở sẵn cánh cửa đón chào. Nếu đứa nào yểu mệnh chết, đó sự rơi rụng của một trái đào trong rừng đào nam. Đứa nào may mắn hứng tình hân hạnh mang hạt giống của ta, nó sẽ trọng đứa trẻ sẽ bí hiểm nuôi dưỡng gửi vào nhà trẻ hải ngươi thấy tư chất kẻ sáng tạo trong ta hay chưa thấy trò chơi của ta hay hơn lối chơi của chưa. Dứt lời, ta cất ròn rã chủ tịch im lặng nhìn đối diện. lăm thịt tràn ngập chiếc cổ áo kiểu Tôn trung Sơn của ta vằn vện da cắc kè khiến ta tưởng tới một đống bột nhão mốc. Khuôn ngực ta căng đầy áo. Nhưng từ phần bụng trở xuống, còn đám sương. Hồi nhỏ, nghe làng nói rằng ma không bao giờ có chân. lướt cỏ hiện hình từ phía gối trở lên. Giờ, thấy điều đó xác thực. Điều lạ lùng trong thực tế vua phương bắc đang còn sống, đang điều khiển cuộc hành hình các quần thần thế mà ta luôn hiển hiện mắt ảo dạng của hồn ma, dù trong giấc mộng canh ba hay giấc mơ chính ngọ. của ta vang lên âm thanh vừa chói vừa xỉn, nếu ta trình bày bằng sắc thì nó sẽ sắt đen trộn rỉ đồng. Không hiểu vì đâu, của chủ toạ Mãn khiến buồn. Vẻ kiêu mạn của ta không còn làm tức giận. Lần đầu, cảm thấy một nỗi buồn vô căn cứ, một nỗi bâng khuâng khác thường khi đọc truyện. chủ toạ chừng ngạc nhiên khi thấy im lặng. ta hạ giọng ngươi tiếc thời qua hay ngươi hối tiếc việc đáng lẽ phải làm. Không. Mọi sự hối tiếc đều vô. Vậy ngươi nghĩ gì. Tôi nghĩ rằng âm dương cách trở, cất công đến thăm dù cừu thù giờ thành khách. Nhưng mọi lời khuyên đời đều vô giá trị. Bởi dị biệt nhau. Đúng, cừu gặm cỏ còn chim ưng xé mồi. Nhưng bậc cai trị thì dù thống lĩnh một vương quốc lớn hay coi sóc một hòn đảo nhỏ đều phải quan hoài tới nghệ thuật thống trị. Ngay lũ mọi châu Phi còn cách nắm vương quyền. Ngươi, sáng dạ hơn ngàn lần, cớ để bọn lâu lắc dồn đến nông nỗi này, đó điều khiến ta muốn chẳng còn việc gì làm tỳ quốc hay vả, thân nhân kẻ bị giết hại đất giờ này đâu mất hết trí khôn hoặc mắc chứng mất trí nhớ. tin rằng họ sẽ lặng im mấy chục triệu thây ma oan kia tin hay không tin, điều đó có gì quan trọng Cuộc chơi xong, các quân cờ xếp vào hòm. Giờ, ta tìm miền đất khác. Ngươi chính một trong đối tượng khiến ta xăm. Mọi sự thú vị đều kèm theo nỗi tò mò. tát từ nghìn xưa cừu thù, ta ngươi vậy. Tôi thấy khá thành thật dương đôi ngả, ván bài ngoại giao không còn có ích.  Nếu công nhận quan hệ cừu thù, cớ còn đến đây ngươi đặt một câu hỏi ngu ngốc, chính vì cừu thù nên ta mới đến đây. Để đặt dấu nhấn quyền lực của , để chứng minh rằng vai diễn quân vương của xuất sắc, để nói rằng suốt đời thoả thuê no nê mọi bình diện thân xác bao giờ đặt bệ thờ cao hơn lợi ích của giang san. chính do vậy, không dừng tay bất cứ cuộc huỷ diệt nào. chính vì thế, trở nên kẻ cầm lái vĩ đại. Bởi tộc quen chiêm ngưỡng vĩ nhân đứng các khải hoàn môn xây cất bằng xương . Rằng ta cần phải đứng các bệ cao, nên xương chất cao hoàn . sau hết, đó chính cách thức tốt nhất để giáo huấn cho kẻ muốn làm vua. thực thụ vậy. Lần này, ngươi thông minh xuất sắc. Ta đến đây để khuyên giải ngươi hay hạ nhục ngươi, hiểu theo cách nào muôn thuở ngôn từ vẫn gái hồng lâu, quân tử Nam kinh hay quân tử kinh đều nhảy vào giường. Ta đến đây để dạy ngươi rằng vai diễn quân vương khác biệt một trời một vực với sự nhập thân của thằng đôi. đáng ra ngươi nên nghề sân khấu, hoặc nên lui về cuộc sống yên ả của sinh với giấc mơ  Một túp lều tranh hai trái tim vàng. Làm vua, nghề này đòi hỏi cách xử thế khác. Hai điều cốt tuỷ mà kẻ cầm vương trượng không bao giờ quên. Điều thứ nhất phải trút tinh khí của mình ra một cách hoàn hảo. phép vệ sinh thân xác không thể thiếu để giữ óc não sáng láng, máu huyết lưu thông. Điều thứ hai phải rút máu kẻ khác để tưới bậc thềm cung điện vì máu thứ nước độc nhất có thể dùng tưới mảnh đất trồng loài cây đơm trái quyền lực quang vinh. Ngươi có thấy loài cây nào không tưới tắm mà đơm cành kết trái không. Hai nguyên tắc vàng để bảo dưỡng thân tâm bảo trì ngôi báu. Hai nguyên tắc vua chúa từ cổ xưa tới nay đều ứng. vậy mà ngươi không làm nổi. Tồi tệ hơn, ngươi làm ngược. Đấy sự nhầm lẫn lớn nhất trong đời ngươi. Sự nhầm lẫn này không tiêu diệt sự nghiệp của ngươi mà còn đẩy ngươi vào tù đầy. Tù đầy cả hai bình diện, thân xác ngươi bí bức khí huyết ứ trệ, ý thức ngươi u ám khắc khoải vì trong thế bị dùng. Bọn lâu la của ngươi từng mượn an dưỡng để trói cẳng ngươi đó. Nếu ta chưa nhầm, ngươi yên vị chừng sáu bảy tháng, bắt đầu quen thông thổ, bắt đầu thích món ăn sở tại, thích nhìn gái đẹp sở tại. Cớ rời chuyển ngươi về đây im lặng. Một luồng khí trắng đục phả từ phía bóng ma bay về phía khiến mặt tê lạnh, nhất hai gò má. chủ tịch Mãn thấy không đáp lời thì nói tiếp lắc đầu tỏ vẻ thương xót, ta giơ tay vẫy chào biến mất. Có đáp khẽ khàng. Sau đó cánh cửa sập . chủ tịch tiếp tục nằm nhưng cảm thấy bồn chồn. Mươi phút sau, vùng đứng lên, lau mặt bước ra . Mấy chiếc phích điện ủ thức ăn để bàn, nhưng nhóm cấp dưỡng lẫn bác sĩ vẫn đứng hố tiêu. Họ chưa dám xuống núi mà tụ tập phía sau đội lính gác, ngắm chùa. Bên kia sân, mõ, chuông bát lẫn đọc kinh vẫn vang lên không mệt mỏi tịch bước ra các chú không quay xuống núi Lát cận vệ sắp cho tôi. Thưa chủ tịch, phải hoàn thành nhiệm vụ của mình. Thôi , nếu thế vào sắp cho tôi dọn cho tiện. bữa nay quả tình tôi không thấy đói. Thưa , bữa nay bếp nấu món cà bung hoa bí xào mà vẫn thích. chủ tịch núm ăn cho hết phần. Tôi sẽ cố đáp, đoạn đứng nhìn lính sắp bày thức ăn chiếc khay lớn hình chữ nhật. Khi xong xuôi, ta chúc ăn ngon miệng lui ra. Ngồi xuống khay thức ăn, nhớ lời chủ toạ ngươi quên rằng phương cầm đũa phân biệt ngôi thứ  tôi một cách rẽ ròi. Cầm đôi đũa mun lên, ngắm nghía lần đầu nhìn thấy. Có nghĩa gì, sự khác nhau giữa cầm đũa cầm nĩa ăn bốc. Có nghĩa gì sự phân biệt giữa các lề thói nghĩa lướt qua hờ hững, vô cảm một bộ mặt xa lạ tẻ nhạt. bắt đầu gảy sợi rau tía tô rắc bát cà bung kia, đặc biệt thích ăn món này. Hồi dạy một hàng xóm lấy vợ kì, chính đàn này cho nếm món cà bung. Đấy nội trợ theo đúng nghĩa, sống với khát vọng độc nhất vô nhị trông nom chồng vun vén ngôi của mình. chồng doanh gia sành sỏi đường sắt quanh năm ăn cao lâu, tiệm khách với bạn buôn chủ đại lý nhưng vẫn một niềm thán phục tài nấu nướng của vợ. Chính ta vạch cho chân lý cay đắng này. Muốn nói rồng nói phượng thì cứ việc nói, nhưng nghèo mạt rệp thì làm có món ăn ngon, cất cao giọng nhưng giàu chưa hẳn đường ăn uống. Vàng bạc đầy rương có khi ăn thùng uống vại, hoặc phí phạm đồng tiền mà chuốc về thứ tạp nham lời lẽ cương trực vô tình làm tủi hổ khi nghĩ rằng thứ cà lẫn nhút mà quê lấy làm hãnh diện chẳng qua cảm thức tự ti nguỵ trang của đói nghèo. Vợ nhà buôn mở mắt cho thấy khẩu vị khác nhau do tập tục văn hoá. ta dạy cách nhận một món ăn ngon. Một cá xẻ đôi đưa cho hai đầu bếp khác nhau, chế biến khác nhau, gia vị khác nhau có thể đưa tới hai hiệu quả khác biệt. Kỉ niệm về món cà bung một trong kỉ niệm vĩnh định thời trai tráng, gắn liền với mảnh đất Phan thiết, với sườn đồi rậm rì cây cỏ tháp cô liêu cồn cát đỏ rực ánh dương. Một chiều, hết giờ dạy trở về cùng lượt với vị thương nhân khả kính. Chưa kịp tới xóm trời bất thần đổ mưa. Cả hai buộc phải tạt vào chuồng xí một ngôi nguyện. Họ vốn hàng xóm nhưng chưa bao giờ cùng ngồi một nơi, cùng nói một chuyện. Quan hệ khuôn định trong lời chào hỏi lịch sự bên hàng rào. Cơn mưa chính cơ hội để họ trò chuyện với nhau. Vị thương lái kia tỏ ý quyến luyến. Khi mưa tạnh, trời xẩm tối, ta cất có thể tôi quá sỗ sàng, nhưng nếu xin mời sang dùng tối. Một thân trai loay hoay đun nấu xem ra bất tiện. Cảm ơn .Tôi vốn quen cuộc sống độc thân không ta nằn nì. Tôi từng sống khi lấy vợ. Nhưng ta láng giềng. một nghề, tôi một nghề, không có gì luỵ đến nhau, không tranh mối hàng của tôi, tôi không nhằm cướp việc của. Nếu ta trở nên thân tình thì hay lắm thầm vì chưa từng thấy buôn mà nói năng một cách thẳng gậy tre theo kiểu đó. Nhưng chính nên chi mà có cảm tình với hàng xóm nhận lời. Trở về , cất dọn đồ đạc, thay quần áo sang bên vị thương nhân. ta đứng chực cổng, gái đang cho đứa nhỏ nhất của ta ăn trong sân. Chủ nhân mời vào họ ngồi vào bàn ngay tức khắc bữa thường. Vì tin rằng dễ tính nên tôi mới dám mạo muội mời sang. Có gì sơ xuất xin thứ lỗi láng giềng nói. Đoạn gọi vợ ra nó không cần phải lo lắng quá. bữa nay bữa nhạt kết giao. Vài bữa ta sẽ làm tiệc thết khách chưa muộn lặng thinh nhưng nghĩ thầm nhạt mà thế này hơn hẳn mâm cỗ ngày tết quê ta. Chiếc bàn mặt đá của vị thương buôn hình rộng, nhưng có ba thực khách. chiếc ghế trống còn , chủ nhân đặt một bình hoa xum xuê cắm cúc đại đoá trắng kèm cây lưu ly hoa vĩ đại đó cao non một thước có vẻ trang trọng hơn sự hiện diện của một quan khách. Nó khiến cho gian phòng qua đem cảm giác thoải mái cho mọi . mặt bàn, chủ đặt liễn sứ trắng ủ trong dành vào một góc, góc đối diện bình rượu thập toàn đại bổ của đức lang quân. món ăn bày chính giữa bàn. Vừa nhìn tức thời nước miếng trào ra tục. xấu hổ nuốt nước miếng một cách thầm lén nhưng không có cách nào cưỡng chế thứ dịch vị phản thùng này. Nó không ngừng tuôn tràn, bởi hương vị sắc món ăn không ngừng kích thích. Thoạt tiên, một gà giò hầm quỳ trong thẫu, thứ gà ri nhỏ nhưng da mỏng tang, vàng ươm mỡ bốc mùi thơm của nấm hương tươi. Nấm hương để nguyên xếp xung quanh gà cánh hoa cúc, tầng tầng lớp lớp chen chúc nhau. tiếp đấy món cá cam, đặt trong chiếc đĩa mênh mông, sâu lòng. Cá để nguyên , nhìn vào thấy cả biển khơi lẫn các vàng lưới vì cá tươi nguyên, mắt còn đen nhánh, da óng ánh sắc cam. Lũ cá đang bơi giữa nước sốt trong suốt, lấm tấm điểm ớt đỏ lẫn rau mùi thái vụn. chưa thấy làm món cá cam vậy, bởi khi ăn, hương vị cam thấm vào khứu giác lẫn vị giác. Vừa nhận thấy chất thịt ngọt lừ của loài cá biển, vừa nhận thấy vị vỏ cam nước vắt của trái cam. Mọi thứ mùi vị đều rõ rệt, rạch ròi, nhưng hoà quyện vào nhau mà ớt đỏ với rau mùi chất gia cố khiến các hương vị kia thêm nổi trội. nhớ rằng tối hôm đó, tuy hết sức nỗ lực tự kìm giữ, nhưng ăn món cá cam nhanh húp cháo. Tuy trong lòng có đôi phần hổ thẹn nhưng sau hết tự an ủi mình. Nữ thực miu, nam thực hổ. Ta đang tuổi tráng niên. Món thứ hai ăn một cách vội vàng hào hển món cà bung tỏi. quê , ta quen ăn cà muối xổi hoặc muối chườm. Cà muối xổi thay rau bởi vùng đất rau hiếm. Nếu không muối xổi thì họ sẽ luộc dở sống dở chín để chấm nước mắm ớt hay mắm ruốc, thứ nước chấm mặn se lưỡi cay trào nước mắt. Cà muối chườm thứ gia bảo của quờ loại cầy nghèo khổ, không miền mà còn cả xứ. Có câu ca dao riễu cợt đám phú tiện tằn bóc lột chàng rể tương lai. Năm năm làm rể chưa qua. Mẹ tốn hết ba vại cà giếng đâu thì dắt ra Kẻo chết khát vì cà bữa hôm đó dạy rằng ta có thể chế biến thứ rau này một cách hoàn toàn khác, không còn một chút vị hắc đậm của món cà nơi quê . Món cà bung hôm thứ hỗn hợp tuyệt vời gồm miếng đậu mềm nõn rán vàng, thịt rọi rán cháy cạnh thái khẩu, cà chua bột chín đỏ son cho nước sốt sóng sánh nổi đầy mỡ, còn cà chắc chắn ngâm kĩ theo công thức nào đó khiến cho miếng cà trở thành trắng thấm đầy mùi vị của các loại rau thơm khác nhau tử tô, lá lốt, hành tăm. Thêm vào đấy tỏi, cả tỏi chiên lẫn tỏi sống. Tỏi chiên vững chắc để xào cà từ khởi thuỷ, còn tỏi sống dành nêm vào phút chót khi múc món ăn đặt lên bàn. Sau này, đường của mệnh, từng dự nhiều đại tiệc với món ăn của các tộc từ đến tây nhưng chưa đâu tìm thấy loại thức ăn đứng giữa món canh với món xào, chẳng thể liệt kê vào loại nào nhưng cho hương vị ngon lành món cà bung tỏi của đàn tỉnh.Thưa chủ tịch, mời dùng kẻo nguội  giật mình. Nhóm lính làm bếp đứng cửa sổ vẫn theo rõi tôi ăn đây đáp gắp một đũa cà bung máy. ngửi thấy mùi tỏi, mùi lá lốt lẫn tử tô. ngửi thấy mùi đậu rán, mùi thịt cháy cạnh, mùi cà tím xào mỡ. Nhưng cả thảy mùi vị không còn giống mùi vị từng thuở xưa. còn bóng mờ nhạt của mùi vị. nước miếng không tiết ra, miếng ăn trở nên nhạt nhẽo. Hương vị thơm tho hấp dẫn không còn . Không còn tuổi trai tráng. Không còn chân trời mời mọc. Không còn niềm tin. thế món cà bung không còn tồn tại. còn mặt , trong chiếc đĩa viền vàng sang trọng này bóng ma của nó. Bóng ma của bữa ăn tối năm xưa.  Thưa chủ tịch, món cà nấu có vừa hay nhạt .Vừa, vừa lắm. Cả độ mỡ xào vừa vặn, không nhiều không ít hấp tấp đáp lời, vội vã nuốt, hấp tấp gắp tiếp gắp cà thứ hai, cố tình chọn mấy nhân tỏi trắng rau thơm để đầu bếp yên lòng. Thức ăn mắc trong họng nên phải dùng nước canh chiêu cho nó trôi xuống. đầu bếp vẫn theo rõi qua khuôn cửa sổ một cách chăm chú thành kính. nắm chấm dứt bát , chọc đũa sang đĩa thứ hai, lượm mấy nụ hoa bí đỏ xào nhấm nháp để hoàn thành thủ tục của một cuộc trình diễn buông đũa. Các chú dọn cho tôi. bữa nay ngon nhưng tôi không khoẻ. Có lẽ do nhức đầu. Nhiệm vụ của các chú hoàn thành xuất sắc. có phần tôi kém thôi. Nhưng tuổi già thứ không tránh khỏi. Thưa chủ tịch, chưa dùng hết một phần ba xuất. Khi nào đến tuổi tôi, các chú sẽ hiểu nói, phác một cử vừa để trấn an nhóm cấp dưỡng , vừa để chấm dứt câu chuyện. thầy thuốc bước vào chuẩn bị thuốc uống cho ta mở đồ nghề ra đong đếm, thêm vài ba viên thứ này, bớt vài ba viên thứ kia. sau hết, ta nhìn nắm thuốc trong lòng tay một cách cẩn trọng khi rót nước cho chiêu. Xong xuôi, cả bọn rút lui để cần vụ mang cho khay trà. Đám lính tăng cường sáng xuống doanh trại ăn , tốp khác vừa lên thay thế. Bên kia chùa, đọc kinh vẫn vang lên không ngưng nghỉ. Họ không dừng ăn bữa . Nghe nói đây các đệ tử của ăn ngày một bữa, sau giờ ngọ tại họ có thể chịu đựng suốt đời một chế độ dinh dưỡng khắc nghiệt thế mà vẫn mạnh khoẻ Nếu ta không nhầm sáng chế ra tôn giáo này thọ đến tám mươi. Nguồn năng lượng nào bồi bổ cho họ sức mạnh của niềm tin tự hỏi nhưng ngay thức thì xoá câu hỏi đó vì nó nằm vùng tri thức của mình. chuông bát  nga điểm nhịp cho giọng đọc kinh khiến quay về với thực tại. Dàn hợp xướng kia bản kinh cầu hồn cho một kẻ làm cha bị tấn công bởi chính đứa mình. Nó tấu lên một cách thực sự bởi ăn năn hối lỗi của đứa phản trắc hay thứ trò diễn cho hợp với phong tục thói quen nếu cha kia không chết đột ngột bởi tai nạn, nếu ta vẫn sống với đầy sự cường tráng của thể xác sự minh mẫn của trí não, liệu đứa có bày tỏ lòng sám hối hay không  Dường câu đáp sẽ nghĩ tiếp than ôi, câu giải đáp sắp sẵn trong óc não, bởi sự thế đặt bày đột ngột, một nỗi tò mò ập đến liệu khi ta chết, lũ đồng chí phản nghịch kia có không nhỉ hình dung đám đứng khán đài của  trường đình, ắt hẳn mọi sự phải diễn ra thế. đầu họ nào cờ rủ, nào chân dung viền khăn tang đen, nào khẩu hiệu thống thiết hoành tráng, đại loại  Đời đời thương tiếc chủ toạ, cha già vĩ đại của sông núi. chủ toạ sẽ sống trong lòng ta. Hoặc nước còn, tộc còn, tư tưởng của chủ tịch còn kim nam soi đường cho quơ. Có thể vớ  từ hào nhoáng nhất sẽ sử để ca ngợi công đức của từ thứ ít tốn kém nhất, đề nghị nhiều nước bọt nhưng ít đức độ lẫn trí thông minh.