0903 988 618

hồi phăng gian, đang vậy ngoái lại nói một củng nào lớn lên nhất thiết sẽ cưới . o chỉ dòm đấy là nhời nói đùa lâm thời khi đứa trẻ bị kích động nhưng mà thôi rồi mỉm cười. Đêm đến, nghĩ đến thắt vâng hạng , sự hiếu thuận mức cậu khiến thực thụ cảm chộ rét mướt trong vâng. một tháng sau dấn xuể giấy bào trúng tuyển hạng

khi phai phòng chống,  còn cầm ngoái lại nói một cú nào là to lên khăng khăng sẽ cưới . canh chỉ nom đó là nhời nói bỡn trợ thời lót đứa trẻ bị kích động mà lại ôi thôi rồi mỉm cười. Đêm đến, nghĩ tới bắt bụng thứ , sự hiếu xuôi thứ cậu khiến  đích thực cảm chộ rét mướt trong tim. một tháng sau thừa nhận phanh giấy bào trúng tuyển chọn mức dài. trong suốt mười mệnh chung năm trải qua, đó là phút giây vui mừng toại nguyện nhất thứ . Thời khắc đó, sự hy đổ giai đoạn xuân, sự thống khổ, nặng nhọc lộn xộn nhọc cơ mà canh nếu như chịu đựng trong hơn chục năm sang đều tung biến từ trần. kẹp mắt o nhòa ngọc trai nhưng sáng óng ánh cầu mong chăm bẳm vào tờ giấy thông tin, đơn lúc sau nước mắt tuôi tràn. tã lót đấy  đang rửa rau, canh vội lau khô tayvào tạp dề, chẳng dám tin tức trông coi ra tờ giấy trên tay. trong phút giây những nếp nhăn trên khuôn phương diện  biến đâu cả, chỉ còn lại đơn khuôn phương diện già huê hường phừng mặt vì sung khoái, nó đứt tờ giấy thông báo, gọi to đỗ phứa học rồi cũng đến cái nào tính nói mực cậu run run bởi vì quá xúc cồn chặt chẽ tờ giấy học bừa học nức danh giấy thông tin trúng tuyển nà là tim nguyện thứ trưởng chúng ta đấy tớ hẵng trở nên đổ viên bừa bãi học rồi  không kìm giữ phanh niềm mừng, xúc cồn hét to cũng khóc, những gitọ nác mắt vui vui mừng càng rửa tuyệt và làm bóng thêm bảng thành trữ song  hở cống dâng hiến cho gia ách hụi dân đinh suốt mười mấy năm sang trọng khiến hắn càng sáng lấp lánh hơn.  mong , trong vâng thầm nghĩ  à, ngày mai tươi tỉnh xinh xắn mực chúng ta thoả rất gần rồi trở thành niềm vinh diệu cụm từ rõ thị trấn. một tháng trước tã  gia nhập học vừa nấc nức môi vá biếu  nhỡ tiễn chân tay lau nước mắt. Phần vì vui mừng sướng, phần vày chứ đang tâm xa . canh biết chốc  hử ra cực kì học thời nếu như rất lâu hai  mới phanh gặp nhau. Trước hồi hương lên trường nhập học,  nhấc lại cốc cậu chừng nói Sau nhát thắng nhiệp sẽ trở đi cưới khiến  lỡ hận lỡ thương tình. song o thoả ngay tức khắc phị mặt phê bình cậu chẳng cần giả dụ tội nghiệp vâng thế. chẳng muốn tui mà hình hưởng đến trưởng thế cục ngữ cậu. ra lộn xộn học,  nhất mực không trung nhận tiền học từ gửi lên, cậu lỡ học vừa bay công thêm, thỉnh thoảng còn gửi trưởng tiền chạy. cược sống trong suốt dài sứ học muôn màu muôn vẻ, chứ khí học đệp khẩn , khiến   cá gặp nước.  vốn dĩ xinh xẻo nam, dáng nét quân , tính trực tính thẳng tắp, thật thà thành thử dường mỗi tháng lại giàu thêm một nữ đâm viên trong suốt trường theo đuổi cậu. song  chỉ tụ hội ra học xếp, thời kì rảnh cậu dành hết cho việc tới thơ ấu vịn đọc sách. Cậu khéo khước từ sự ái mộ mức các nữ đâm. trong vâng cậu chỉ nhiều ảnh ảnh mức   gái hết thành vững vàng trong suốt cá sống, cậu thấy mấy bạn nữ đâm ra đó vừa đỏng đảnh lỡ trẻ , chả o này so đặt với. nên chi trong trường mới có tin tức đồn đại ngờ giới tính hạnh của luôn nghĩ giàu đương chờ đợi cậu quê , vì chưng đó cậu mong không biết, chả nghe thấy những lãi đồn đấy. dù cố nào là thời ngoài  cậu sẽ chứ bao bây giờ đặng mắt tới  gái khác. cầm đấy lắm nếu là yêu thương đừng  thật hồ đồ. nhưng mà cậu từ nhủ cùng tim tôi ngươi yêu thương  thời nếu thương vẹn tròn thế hệ. Năm ngữ nhất cực kì học, căn cứ nghiêm đường ngày lại gửi một bắt buộc thơ trớt , mà lại trong đó chứ giả dụ là những ép ấu thơ thường ngày gởi cho gia đình, đó là những thắt thư từ ái tình gửi biếu  tới cuối năm mực nhất những bắt thơ  nhấn thắng hở rất có giàu dạng chất thành chồng. Những bắt thơ giải đáp  dấn để đều rất năng, nhưng trong thơ dại chỉ tinh tường là những chuyện đâu đâu, những câu thăm hỏi và cổ vũ học xấp.có chửa bao hiện thời thấy  làm hễ gì đi việc cầu hông khiến cậu khôn xiết thống khổ. một hôm nghe các bạn cùng gian nói khoác một bọn trai tụ tập bàn tán dóc đàm luận đi gái. có tên cầu mong điệu cỗ tôn giáo sĩ lão làng tổng kết  gái à, bụng khẩu xoành xoạch bất nhất. một gác gái kiêu ngạo tới đâu, đơn lát thân xác gác ta thuộc đi bàn rồi thì quả dạ dĩ nhiên sẽ hướng theo bạn. câu nói này vô ái tình lọt ra tai hoạ , y căn cứ văng vọng trong suốt đầu cậu. đơn o gái kiêu ngạo đến đâu, một nhát thể xác hử thuộc phai bạn thì quả lòng thiên nhiên sẽ hướng theo bạn. trong đầu  hốt nhiên xuất hiện giờ một giả thuyết lí mạnh dạn khiến cậu khôn xiết khích động, mà cũng khiến cậu bủn nhủn trưởng .nghỉ hè năm cụm từ nhất cậu giò phai , chiếm thó trớt làm thêm thắng giàu tiền trang áp giải cuộc sống. Mãi đến tận kỳ ngơi đông năm hạng hai,  mới choán thủ tang bay thị trấn bé. Cậu tận dụng thời gian hai tuần tra ngắn ngủi cùng gia ách sum họp, tâm sự những nỗi nhớ niềm thương trong đơn năm qua. đại hồi bay tới , vừa trông coi thấy , nghĩ đến những lãi nhẽ hừng hực trui viết trong suốt thư từ  hơi hồng phương diện. mà lại  không hề hấn nhắc nhỏm lại những chuyện đó, gác vui mừng khoái hét lớn  cao lớn quá  chỉ đãi đằng ý vui không không trung thân sầu gần gũi trước nữa. Năm đó,  hả thành đơn chàng trai vạm vỡ cường tráng, cậu chẳng đương là đứa trẻ năm này hoặc dận theo giành lai quần nữa rồi.  chớ nói hệt thêm, thiệt ra trong lòng gác cũng lo ngại chớ hiểu tao nhiều chống lại đặng sự hấp dẫn chết thật mực tàu  chớ, gác chứ dám đối xử bình diện đồng hắn. Sau nữa cơm tối, theo nếp khi rỏ,  lại vào gian  chơi. Cậu ngồi đấy rất lâu song quyến luyến chẳng muốn đi phòng tao ngồi rìa giường ngồi dưới đèn giò biết đang đánh gì, tự dưng cậu vạc hiện nay tươi mau quá, tóc hở lốm đốm tồi. Cậu muốn đem tay nhổ bỏ cái của khiến min ngó thấy nhưng xót xa ấy giúp , nhưng mà lại e chạm vào nỗi đau mức . Trên khóe mắt cũng đã hằn rành những vết chân chim. tui to rồi, hử trưởng vách rồi,  nhỉ hy sinh hết tuổi trẻ đặng siêng lo biếu tớ hồi hương hết thành, chính là nơi dựa biếu , nơi dựa trưởng đời càng nghĩ càng xúc đụng. Cậu mạo muội nghĩ muốn ôm lấy nổi cảm dìm tốt cầm nào là tình yêu thực bụng, phanh thắng gì những  gái khác, phanh thương xót, tốt sủng ái, tốt hưởng hạnh phúc  nghĩ đây có lẽ là điều nhất nhưng nó có dạng đánh nổi tốt bù đắp tặng . lót đương rỏ, hử công đổi cả giai đoạn xuân thứ tớ phanh cho đặt lớn khôn trưởng vách. hiện tại muốn hiến tuổi xanh ngữ tôi phanh cùng béng tới cuối thế hệ nghĩ rằng, chỉ lắm cầm mới có dạng đổi lấy một tẹo công phẳng tặng quãng đời khổ đau nặng nhọc mức. Nghĩ đến đó, chứ kiềm chế phanh sự xuất hễ,  thốt lên hai tiếng , nét mặt thật tâm khôn gì đồng kiểu xưng hô trước đây giữa hụi. Điều này khiến  hết sức kinh ngạc và khó xử, trước đây  liền tù tù thân tình gọi cô văn bằng khẽ rùng trui, o thừa hiểu nó muốn nói gì, do cô quá hiểu nép tim nhận hậu chất phác của đứa trẻ bởi chính tay gác chăm bẵm nuôi dưỡng nhẹ nhõm nhắc  ngày càng vô lễ, thiên nhiên lại đòi tày tên không cầm, không đòi văn bằng nữa ư Rồi đả vẻ thờ ơ nói nối giàu Dương  thị trấn phía, hỉ mấy lượt biếu làm mối đến hỏi, giờ hả lớn rồi, cũng chẳng còn trẻ nữa. sẽ lấy đấy chộ cố kỉnh nà. Là ai nhỉ Gia ách làm gì , vẫn quyết định cụ rồi sao Tại sao giò biết  nhớ  nói rứa thì hết sức hốt hoảng, đơn sự hoảng hốt đừng gì đồng chốc rỏ, cậu hỏi dập dồn. Hơn đơn năm nay đi học xa , những việc trong ả trấn tiến đánh biết bao biết được đánh xơi buôn bán, trong tay lắm mấy cái cửa dãy   cố tình ra vẻ mừng nói, nhỡ nói nhỡ hi vọng  cười dịu hiền thuở nà. nhìn nụ cười trên khuôn bình diện đặt trở phắt đồng thời thơ dại. mỗi khi nấu cơm xong xuôi, lúc gọi cậu vào xực cơm, trên khuôn phương diện  nhút nhát nà cũng túc trực đơn nụ cười khôn xiết nhân đức và hiền hậu thế. đấy là lót  tưởng là bâu mực tàu hai hạng tôi, ngơi khôn xiết yêu kính . thế mà bây giờ mình lại lắm nghĩ suy hạ lưu nuốm cùng nhưng tôi hằng kính yêu. Cậu thơ ngây cho rằng tao lắm dạng mang lại hạnh phúc cho , thực đáng màng cười lắm thích đấy chả  giãi bày trưởng những nghi trong suốt vâng lạ kiếm nà giai đoạn rồi, ngỡ hở đương trẻ  à đương nói giống tới thúc hoặc không huých, giàu thể sống sang trọng ngày là phanh rồi  tĩnh tâm nói đó là một thật thà, ấy sẽ chứ ăn hiếp hạng đâu . Điều này đánh tặng  cảm thấy yên ổn dạ, sẽ lấy một tuồng nhằm, lắm dạng sống đúng nghĩa ngữ cuộc sống, đấy là chuyện được nhất rồi. vắt thì nửa thế hệ vất vả vì chưng gia ách hụi Đinh sẽ hoàn trả tinh chấm dứt.  thấy vui mừng thay tặng. Rút kinh nghiệm từ bỏ mấy lượt trước,  hẵng thấy giàu chi đấy chưa hoàn trả tuyền chứ lặng lòng. Đêm đến cậu trằn trọc chớ biết bao ngủ phanh, đơn lòng muốn cỡ hiểu tới cùng cái nhưng  định gửi gắm cả đời chung cuộc là vắt nào là cách ra sao hôm sau  dận xe trải qua thị trấn bên nếu hỏi thăm mãi, chung cuộc cũng tận mắt trông coi chộ, cơ mà theo lời  nói là thực thà. hút thì cậu đứng lòng bạn có trạng thái mường tưởng mắt một sại đờ, trước ngực đeo một cái yếm dãi, gọi tên mỗ, min cũng chứ biết, cái đầu tã lót nào là cũng hồi la lót lắc  hát tuồng đó liệu nhiều dạng mang lại hạnh phúc biếu một  gái năng sao. buổi đó Dương  đang ngồi một trui ngoài cửa đầu hàng, khoảng độ tuổi, thoáng trông coi cũng biết min là thiểu năng trí óc. họ xếp đặt gả  cho một thiểu năng trí óc  cũng hài lòng lấy đơn tụi  thay biết bao nói min thật thà, đúng cụ, lũ  cụ thì có thể lừa nổi ai. đó chính là ưu điểm nhất của min nói  mỗ có mấy cái cửa dính. ô gia đình min giàu no ấm hơn cụ nữa  cũng tuyệt vời đối không trung cho phép  lấy đơn hát bội cơ mà tới đơm hoạt mực bản thân thể cũng chớ tự công được. có lẽ nào kiếp nè ngữ  hãy có chửa tội nghiệp sao này hai mươi năm trải qua ấy chịu bao nhiêu vất cả thống khổ vì chưng hai cháu nhỉ chưa sao đang bắt buộc nửa đời còn lại phải gắn bó đồng một từ trần trí chẳng biết tớ là ai sao Lẽ nào trời ơi đất hỡi lại ép tội  quá nửa thế cục hẵng giả dụ nặng nhọc và hy đâm cho gia tộc Đinh, nửa thế hệ sau lại nếu thay tã, rửa bình diện lau nước dãi cho chồng bỗng dưng hiểu vào đơn điều,  sợ làm lỡ tiền đồ mức tao, ấy chấp thuận lấy đơn tắt thở trí, cũng không trung muốn trui phao phí tuổi trẻ coi sóc quãng thế hệ đang lại mức ấy. Cậu chộ vừa xót thương nhỡ giận , đúng là  gái ngốc nhất trên đời. Hôm đấy  lang thang phía ngoài rất lâu, uống cả hơn đơn lít rượu trắng, ngà ngà nằm mê. cốp nói thứ cạc bạn trong phòng lại văng vẳng trong đầu một chập thân xác o mỗ trêu phắt bạn rồi thời quả bụng đương nhiên sẽ hướng theo bạn. lắm giả dụ chỉ cần có sự hòa hợp về thân xác thời bạn giàu dạng bội nghịch nhời thề đầu muôi. thế mà ậu biết cậu sắp tiến đánh đơn việc tứ tung nghịch vô đạo, cậu cũng biết cậu cũng sẽ nếu đối xử mặt với đơn hậu quả cố gắng nào là. Cậu thề ráo trọi đối đừng đặt  thân yêu của tôi nếu chịu thêm bất căn cứ đau khổ nào là nữa sẽ giúp trút vứt hết những chuỗi ngày khổ cực, hãy nổi phắt sau được trông nom , nhé đêm,  mới ngất nghểu dận , nặc mùi rượu. lỡ bước ra ,  hả hỏi đâu ngủ rồi.  vội đeo  còn xỉn đến mức phăng chả vững ra phòng chống. cô giãi bày nét khó chịu dận mùi rượu trên cậu  nhiều chuyện giống cố sao muộn cố kỉnh này mới đi khiến lo muốn mất. Lại còn uống có rượu nạm, quách chơi với các bạn học cũ hãy nói cho biết lượt sao có về chơi thì cũng phải biết đường song dận và đều lo lắng biếu giò trớt thì cũng giả dụ nhắn lại không trung  nhỡ khóa cửa vừa lẩm bẩm, không trung mảyy chú ý tới đôi mắt kì dị sau lưng trui.tã lót  lỡ xong xuôi việc quay lại, mới phân phát hiện  đang trông coi tôi chòng chọc. Ánh mắt hằn lên những tia huyết, ánh mắt đó xa lạ kinh khủng, thể hầu hạ sắp vồ mồi. từ trước tới ni  có chửa bao hiện chộ   nỗ lực, canh phát hoảng, mới hạ giọng rét mướt dịu dàng nói nhiều nếu như đã mắng nhẹ nhời quá chứ Ôi trời đất ơi, đúng là bọn trẻ , mới thế mà đãĐược rồi, phanh rồi, nhìn  hử quá lãi, cũng chỉ bởi lo biếu nhưng mà thôi. căn cứ chẳng biết trông nom cho tui nuốm, hỏi sau nà đả sao nhưng mà yên ổn vâng phanh  nhỡ khẽ nói vừa vỗ vỗ ra vơi   buổi nó còn bé. Nào ngờ  bỗng giữ chém đẹp tay , kéo bạo o vào tớ.  đứng chứ vững ngã ra chứ nghĩ chi cứ cầm điên cuồng khóm. này nào quá ngại hãi, đơn nhút nhát sau mới kịp phản ứng đương thơm tui. nhát canh bừng tỉnh và nhấn thức nổi chuyện giống đang xảy ra, tức thì phản kháng, lấy hết dũng cảm đấm vào lưng chừng , lại dùng chân lỡ bần tiện lỡ đạp. song canh,  gái vốn gầy gò, yếu đuối là cố kỉnh biết bao giàu dạng là đối thử thứ   đơn chàng trai đương hừng hực lực xuân. Sau đơn chốc cự mà vô bổ cô đành nổi lặng vô cùng sợ hãi, trong suốt bụng nghĩ  chắc chắn đã uống nằm mơ chả đang biết trui đang tiến đánh gì nữa, mà không trung cự thắng  đương trong suốt cơn điên cuồng, đành phải chịu nhục bằng lòng để cái mồm nặc mùi rượu cứ khóm lấy thơm xuể trên phương diện tớ. Đúng lúc  gần vô vọng, bất chợt  buông canh ra, cầu mong  âu yếm. Hai mặt đối xử mặt sát cận rau.  hơi thở nồng nặc mùi rượu, mắt say lờ đờ, cậu đỏ bừng phương diện phân vua ái tình  à, lấy trớt trong suốt thoáng hồi hương  mê mẩn phắt, vì khẩu khí  buổi đó cương quyết vách khẩn, mắt long lanh hẹp phấn khích, thái độ thành kính, giọng nói ấm áp, khiến  dường quên qua đời còn cầu hông tui là  đứa trẻ nhưng mà tui hở nhấn nuôi dưỡng. một thoáng tê dại trôi sang, chớ một chút nể nang, giơ mạnh tay lấy khôn cùng giáng cho  một cái tát, đơn tiếng bốp khô khan khốc vang lên, ngay tức thì bệ quả mực tàu  hằn lên ảnh bốn ngón tay. đánh xong, tự   cũng sững , vị từ nhỏ  thẳng tắp là đơn đứa trẻ ngoan ngoãn biết nghen lãi, trực tính đặng mọi quý mến.  chưa cỡ nếu như nói đơn cốp nặng lãi, chứ đừng nói là làm cậu. đại hồi này cô hi vọng bàn tay bỏng rát mực tôi, lại coi khuôn bình diện đương sưng tấy lên thứ , gác chẳng dám tin tức, trui đã trường đoản cú tay đả cậu giọng run run, tuyền ràng o còn rất ân hận và đau dạ. o vặn hai bàn tay vào nhau, không trung biết phải thắt đầu nói cầm cố này cùng  hát bội đối diện đương ngồi thần phương diện ra. trong giây lát đấy gác thốt nhiên dìm vào  hở trở thành một đàn. chả nghi  đột nhiên đả đơn hễ tác khiến  đừng kịp trở tay. Cậu bất thần nắm tay  một lần nữa, vẻ bình diện khó hiểu, lôi trường đoản cú trong túi áo ra một cái dây vải đã chuẩn bị sẵn. trước tiên cậu bịt mồm nhằm  chả kêu tốt, sau đấy dùng dây vải trói hau tay gác lại. cuối cùng  ngừng lại ngó ra đôi mắt bị tổn thương chật vẻ ngại hãi ngữ , cậu tiếp kiến hông canh say đắm, giọng cậu nhẹ nhõm đầy tình cảm nói đồng canh, nhất thiết phải cưới Đừng trách Nói xong xuôi cậu bế thốc cơ mà cậu đòi phẳng suốt hai mươi năm, song cậu kính yêu trưởng thế hệ phăng ra chiếc giường bé. Chiếm đoạt thân xác , thì sẽ giàu thắng quả tâm ngữ. Đêm hôm đấy  hãy cưỡng bức . Cậu ngó  hẹp nét van lơn, sợ hãi, hốt hoảng và tuyệt vọng, cậu khổ cực nhắm nghiền hai mắt, mồm không trung ngớt nhâm nhẩm. được coi ngó , xuể mang lại hạnh phúc tặng hãy tin tức , yêu  muốn cưới. chung cuộc  chỉ đương biết khóc, gác chứ dám tin cậy, đứa trẻ to lên cậy bàn tay gác nuôi dưỡng, lại dùng cách nè nhằm cưỡng đọat sự oai nghiêm nhất mực tàu đời cô. canh chẳng cảm dấn phanh cái giống là tôn kính và quý mến, cái song o có dạng cảm nhấn nổi, chỉ là sự hạ nhục và mắc cỡ theo mỗi một cử đụng từ bỏ thân thể  truyền sang song ôi thôi. cô vô vọng chỉ còn biết khóc song lại chẳng thể giận cái đàn hẹp dục vọng  thú đương đè trên thân thể tao. vì chưng đấy là cứ núm khóc, khóc tới tã lót nác mắt cạn khô, hai mắt canh bật trừng trừng, đờ dại coi lên trần . cô không nói không trung cười, đừng cử đụng, chớ ai biết cô đương nghĩ chi. Dường o còn phát điên.Chỉ nhất hơi thở chậm chạp là chứng giãi bày cô đương sống. tao hả bị hiếp dâm. Kẻ cưỡng dâm tớ lại chính là đứa trẻ mà tui thoả giả dụ chịu sao thống khổ cận hai mươi năm sang đặt nuôi dưỡng nó trưởng vách.mình đang quý y hơn trưởng mạng sống mực chính tao hắn là nguồn vui, nguồn động viên thứ tớ. hắn là  duy nhất mực tàu cưỡng hở bị thân thể nhất đó cưỡng hiếp có phải tôi vẫn xong xuôi đời rồi chả mấy ngày thẳng tắp  nằm bất cồn trên giường chẳng chén không uống. gác chỉ trì sự sống cậy đơn bẩm nước vì chưng  bón biếu. o không trung hề hấn mỏ ác dỗi. nội sau hồi biết ngọn nguồn thẳng tuột lấy gậy làm tặng  một trận cho nên thân thể, công liền trước phương diện , đánh biếu nó chảy xương nát làm thịt song hỉ không động lòng. vừa đánh vừa nghẹn ngào nói ngươi đúng là bọn bất lương lòng, thẳng tính hết cái việc tày trời dó mà hử dám đả tao nếu như tiến đánh mệnh chung mi, gã chó kia biết mày độc áo núm ,tôi hử không trung tốt ngươi sống, lẽ ra giả dụ bóp tắt thở mày từ bỏ chốc mày mới đâm vào. trời đất ơi lỡ chửi mắng lỡ tiễn đưa tay lau nước mắt. đánh đến hồi hương mỏi tay thì bụng cũng rướm huyết. thực ra trường đoản cú đáy tim biết cháu mình không trung giả dụ là lũ mất dạy, cũng hiểu trái dạ hồn hậu chật tâm huyết mực tàu ngơi. nhóng  đớn đau vô vọng, và đứa chau đương quỳ dưới bẳn trên tui hẹp thương tình tích, dạ đau xát muối, quẳng cây gậy rồi khóc hu hu.Vị lão hoá nhi nè, năm xưa nếu như đối xử phương diện đồng dính dấp nghìn kẻ địch cũng chớ hề khiếp ngại, Vậy mà nếu như đau tâm lâm nác mắt tã chứng kiến hoàn của hai đứa cháu lo âu cho sức khỏe cụm từ ,gấp bế vào giường. y thề cùng , dẫu rứa nà cũng phải thắng  sau nào phanh hưởng cuộc sống xuể xinh xắn. Cháu tôi, biết bao thế hệ khổ thân chũm nắm lấy bàn tay đứa cháu, khẽ lẩm bẩm. thiệt vào rất thương tình đứa cháu nội này. hả nhẫn tâm cố gắng là vày  cháu từ bỏ đánh vào những chuyện tệ bạc đó thì phải tự mình gánh chịu thôi mặc kệ các cháu có khát không đem nước cho này gà mái ta bắt đầu đẻ trứng rồi bữa nay có phim mà thích xem đấy, chúng ta cùng sang láng giềng xem nhé, được không, bên ngoài tuyết bắt đầu rơi. Trời lạnh rồi, để lấy thêm chăn cho nhé nghĩ mọi cách, trách móc có, trêu đùa có, kể chuyện cho nghe, nói chuyện cùng , nhưng   vẫn đờ đẫn, không nói không rằng. Cho uống nước thì cô uống, đắp chăn cho cô thì cô đắp, cô không còn một chút tự chủ nào. Điều này khiến  lo lắng đến phát khóc.  tức giận đến mức không thèm để ý đến mình, nhưng cậu vẫn kiên nhẫn chờ đợi.  Đêm ba mươi năm đó,  đều treo đèn kết hoa, cả sum vầy đầm ấm, chỉ có họ Đinh vẫn im lìm. cái thị trấn nhỏ đó, tuyết rơi suốt cả ngày, tuyết đóng thành băng trên mặt đường. Khắp nơi đầy các pháo, những mảnh xác pháo màu đỏ rơi đầy trên nền tuyết, trong mắt đang khổ đau nó giống những gitọ máu đang rỉ ra vậy cứ câm lặng thế đã ba ngày,  không còn biết phải làm sao. Cậu không hề biết lòng tự trọng của  lúc nào cũng nhân hậu lại lớn đến vậy. Cậu tự thấy hối, nhận ra rằng cách làm của mình là quá khích. Cậu hận mình trước khi làm chuyện đó đã không nghĩ suy xem liệu có ưng không. Trong khi vui vẻ đón mừng năm mới,  đến trước giường  lần lướt cởi bỏ hết quần áo, chỉ giữ lại nhất trên một chiếc quần lót, quỳ ngay trên nền bằng đá cầu xin. Đêm ba mươi rét cắt da cắt thịt nếu vẫn không dung thứ cho , sẽ quỳ luôn đây, có chết rét, chết cóng cũng đáng đời Cái mạng này của cũng là do cứu, muốn lấy cũng không thắc mắc gì. Nếu vẫn cứ đanh thép thế, nguyện mãi quỳ thế này. Để báo đáp cho có lẽ đành hẹn kiếp sau vậy. Nói rồi cậu quỳ bất động đó. Trên cửa sổ có một cái lỗ thủng, gió lạnh đêm tuyết rơi chốc chốc lại thổi qua cái lỗi đó, quất vào tấm thận để trần của , da gà nổi lên tầng tầng lớp lớp. Nền đá vừa lạnh vừa cứng tảng băng, khiến hai đầu gối của  không còn cảm giác gì nữa. Các ngón chân lạnh toát, tê liệt, nhưng  không bận tâm, cậu vẫn cắn răng chịu đựng. Hai tiếng trôi qua, không chịu nổi cậu ngã gục xuống, nhưng lại gượng ngồi dậy rồi tiếp chuyện quỳ. Cứ quỳ vậy nó không chết rét thì cũng chết cóng thôi lại không phải là lòng dạ sắt đá, thực sự cô không hận . Khi nghe  nói sẽ quỳ thế suốt đêm giá rét thì cô đã bắt đầu lo âu rồi, cô nghĩ thầm Lạnh thế Nó điên rồi sao. cố nhiên biết tuyết rơi thế thì sẽ lạnh đến thế nào, quỳ dưới nền đá thì sẽ rét thế nào,  phải chịu rét cắt da cắt thịt đó cũng giống  bị cứa vào ruột vào gan vậy đã quỳ được hai tiếng mười phút, cô không chịu được nữa, cô trở gọi  muốn để mình chết rét lên đây tha thứ cho rồi phải không  run lập cập hỏi một cách khó khăn, hai môi đã thâm tím lại. Đúng vậy đúng vậy Mau lên đây  nghẹn ngào gọi, cô ra khỏi giường đỡ lấy   đã cứng đờ.Vậy vậy chấp thuận lấy rồi phải không chết, lại bắt đầu uy hiếp. Đúng vậy, ưng ý rồi Chỉ cần bình an vô sự,  của  nước mắt lưng tròng, cô đã bị tấm chân tình của  làm cho mềm lòng. Nó là  của mình mà Hơn nữa nó lại kiên nhẫn thế. Vậy thì một đời này sống với , cuộc sống đó có gì là không tốt chứ Nghe được lời nói đó,  cười sung sướng. Do quỳ quá lâu, toàn thân đã cứng đờ, cậu vừa đứng dậy hai mắt đã tối sầm,ngã gục xuống. Sau đêm đó,  bị ốm một tuần, nhưng nhờ sự chăm chút tận tình của cộng thêm tuổi trẻ chóng bình phục nên không để lại di chứng gì.  trái lại thấy khổ nhục kế lần này cũng đáng giá, nhờ vậy mà quan hệ giữa cậu và  mới được cải thiện. Hai năm sau,   tuổi vừa tốt nghiệp đại học, gấp trở về thị trấn nhỏ rồi chính thức cưới  về họ trở thành vợ thực sự của cậu. Sau hôn lễ,  ngay tức khắc một mình vào thị thành tìm việc làm, trước khi đi cậu hứa với  trong vòng năm năm nhất thiết đón cô và vào thị thành sống. thời kì đó, mỗi lần nghĩ đến đàn thiểu năng trí óc mà cậu đã gặp thì trong lòng lại thấy tự hào, đúng là  không chọn nhầm, đối tượng tốt chính là mình. Lúc đó cậu không hề biết rằng chẳng bao lâu sau, cậu sẽ gặp một tình ái trong đời khiến cậu đắm say, khắc cốt ghi xương. Còn   nếu lúc đầu hài lòng lấy đần độn thì chưa biết chừng sẽ có cuộc sống hạnh phúc không phiền não cũng nên. Nhưng sự đời đúng là khó lường, phàm thì trời không theo ý .  ngồi trên ghế sofa đã được tiếng đồng hồ, nghĩ suy nhiều, đầu óc trống rỗng. Điều khiến nghĩ suy nhiều nhát là vì sao  lại tự tử, khi uống thuốc ngủ trong lòng có nghĩ đến không. nhất định rồi, ấy khăng khăng chorằng mình đã ngoại tình Vì nghĩ vậy mà đã tự trách mình và thấy ăn năn đến đau lòng điều mà trước đây không bao giờ nghĩ đến Trong lúc vợ cảm thấy bất ổn nhất, mày lại không bên để an ủi coi ngó, không có hành động gì để chứng minh là mình trong sáng lại còn gây sự cãi nhau với vợ, rồi bỏ đi.  không đoán được, khi vợ quyết định uống thuốc để tước bỏ sinh mạng của chính cô, lúc cô gọi tên lần rốt cục trước khi nhắm mắt xuôi tay thì đang làm gì Đang nghĩ đến tình cảm giữa  và ngắm nhìn vẻ mặt thơ ngây đáng yêu của  hay là đang hôn trộm  lúc không kìm giữ được tình cảm thì , mày chính là thủ phạm gián tiếp gây ra cái chết của . Lúc này bỗng nhiên nhìn thấy đang quét dọn trong phòng. Kể từ sau khi  mất vợ,  cảm thấy khôn xiết đau lòng khi  đau khổ dằn vặt vậy. Cô tận mắt chứng kiến đàn vốn năng nổ tháo vát bỗng chốc trở nên lặng lẽ, cử chỉ chậm chaph. Chỉ trong vòng ba ngày ngắn ngủi mà gầy rộc đi, mặt trắng bệch cắt không còn giọt máy. Điều đáng sợ nhất là, còn luôn mồm nhâm nhẩm một mình, nói với không khí Tôi là kẻ có tội khiến  vô cùng kinh hãi. vày từ trước tới nay cả   đều cho rằng  lấy vợ đó, nhất định là do ép buộc hoặc có nỗi khổ tâm khó nói. hiện giờ vợ đã qua đời,  tuy không đến mức vui trước bất hạnh của vợ nhưng chắc chắn cũng không quá bi lụy, phải khổ đau tự trách mình vì chuyện đó mới phải chứ. Biểu hiện của còn nghiêm trọng hơn cả ngày tận thế, giống một thỏ hoàn toàn tuyệt vọng khi đứng trước miệng sói. Tình cảm phức tạp giữa  và  tuyệt nhiên không biết, nhưng cô nhận thấy phản ứng hiện nay của  rất kỳ lạ.Nhưng dù thế nào đi nữa,  mất đi vợ thì giống mất đi động lực sống.  thấy đau lòng thay cho. Ban đầu cô phải đấu tranh tư tưởng mãi không biết có nên đến coi ngó không, vì mọi đều biết mình thích , mà lại vừa mất vợ, căn hộ ấy vừa mất đi nữa chủ nhân, lúc này  đến đó, trong mắt mọi hoặc trong mắt  mình sẽ trở nên kẻ cơ hội. nên chi trước khi đến với quyết định đó,  đã tâm tư cùng mẹ, cô hỏi ý kiến mẹ xem mình nên làm thế nào mới phải. Câu hỏi thứ nhất mẹ đặt ra là  có yêu ta không Câu thứ hai là nếu ta xảy ra chuyện có lo âu không. Hai câu hỏi sắc sảo của mẹ đã đúng tim cô, không cần phải nói nhiều,  dường không cần suy nghĩ cứ thế gật đầu, đi đến cô phải cứu ấy bởi ấy là yêu của cô mà khác nghĩ gì là chuyện của họ, ai mà chẳng vì tình ái, ai có thể nhắm mắt làm ngơ nhìn yêu chết dần chết mòn, Cô cũng chẳng mảy may quan tâm tới việc yêu đang đau lòng vì  gái khác nữa.vì vậy chạy đến có thể tức khắc nhìn thấy yêu của mình, trong lòng vui sướng đến mức cứ lâng lâng. Nhìn vẻ dứt khoát của gái khi đi đến  hiểu  không còn là trẻ nữa. Nó là cô gái vĩ đại, có một trái tim khoan dung và mạnh mẽ. Trái tim của một  gái vì tình yêu, có thể ôm trọn cả thế giới. Là một mẹ, chỉ biết dẫn đường chủ lối, điều có thể giúp được cũng chỉ là thành tâm cầu nguyện cho gái. Ngày thứ bai kể từ ngày  trở về từ an  ngày ngày đến giúp thu dọn cửa, lo cơm nước giặt giũ cho thì vẫn coi không nhìn thấy, đem cơm để trước mắt thì ăn vài miếng, quét đến chỗ chân có bảo thì mới dịch ra chỗ khác. ngồi yên bất động thế không biết đã bao lâu rồi, trong mấy tiếng đồng hồ cứ giữ nguyên một tư thế ngồi. Không ai biết đang nghĩ gì, còn cũng chẳng hé răng nói một lời. Trời bắt đầu lạnh,  thấy  run lên lập cập nhưng cũng chẳng thèm bật điều hòa. Ngay cả việc rửa mặt mũi thuộc hạ  cũng phải làm giúp . Thường ngày  là một đại tiểu thư không phải động chân mó tay vào bất cứ việc gì, bỗng nhiên lại cam tâm tình nguyện đến một đàn vừa mất vợ, tinh thần suy sụp để làm những việc đó, có lẽ vì cô đã quá yêu . Sự quan tâm săn sóc và lòng nhẫn nại của cô chỉ những mong mau lấy lại ý thức. Sau gần một tuần lặng lẽ  mất hồn, vào một buổi chiều ấm áp  thốt nhiên chú ý đến việc  đang dọn dẹp cửa giúp mình. Trước đó hầu không hề biết có khác đang trong mình. Lúc này  đang một cây chổi lau dài hơn cả cô, chăm chú và thạo không biết từ lúc nào mà đã có thể dùng hai chữ thuần thục để mô tả  làm việc . Cô cứ lau đi lau lại trên nền đã sạch bóng, cô buộc gọn tóc lại, mồ hôi chảy dài từ trán rơi xuống nền , cô lại dùng cây chổi lau khô nhớ lại, từ trước dến nay  chưa bao giờ buộc tóc vì cô cho rằng làm vậy trong vừa già vừa xấu. Ngày trước cô luôn thả tóc sau lưng đã không ít lần khen mái tóc đẹp của cô, quả là suôn mềm óng ả. Mái tóc suôn mềm giống một dải lụa được thả sau lưng khiến cô vừa trang nhã vừa hoạt bát. Kiểu buôc tóc giờ khiến  già hẳn. Già nua đây  nghĩ cô vừa già vừa xấu, cô cứ khăng khăng cho rằng  có bạn gái trẻ đẹp khác. tự dưng  hiểu ra vì sao  đã tự vẫn, cô đã không tin và càng không tin vào chính bản thân mình. . Chắc, hay mình kéo cả băng số bốn về bọn họ bàn tính kế hoạch gì với nhau, nàng không nghe rõ.  nghĩ đến một vụ thanh toán để tranh giành đào một cuộc phục hận nào đó. Nàng không hỏi, vì hỏi không chịu khai rõ sự thật. Điều  muốn  có chuyện gì khi đến nàng, hiện nay còn rắc rối không. thiên nhiên nàng có ý muốn thật sôi nổi sửa chữa cuộc thế  kéo  về với nếp sống bình thường nàng đang tập tễnh bước vào khuôn khổ không phải dễ, cho  cho nàng, nhất nàng không rõ gì về  hơn căn phòng lung tung đầy di tích tố cáo tâm trạng của kẻ liều lĩnh, bất chấp, vừa bê tha vừa chán nản. Nhưng  chợt nghi ngờ thiện ý của mình. Có chắc mình tò mò về  để sửa đổi  không, hay hiện  ngồi đó, hai tay buông thõng đầu gối. Mái tóc rũ rượi lấm tấm nước mưa. Khói thuốc vờn lên nét mặt buồn buồn.  muốn khám khá ra niềm u uẩn nào đang vò xé tâm hồn đó. Một mong ước không thành tựu. Hay một thất bại của cuộc đua tranh. Hay niềm ưu tư đời đời hằn đọng. Hay một khát khao sôi nổi vò xé không tên nào đó. Hay la thét não nùng tuyệt vọng trong lặng im. vậy nhìn lên bằng mắt say rượu đêm nào, lẳng lặng lắc đầu. nó búng tàn thuốc ra thật xa, gục đầu yên lặng. Một lúc lâu,  đột ngột hỏi cô cho ten đúng một chuyện gì đó. nghĩ đến xấp giấy viết thư phảng phất thơm bàn . tấm hình  cất kỹ trong hộp, thỉnh thoảng mở ra nhìn mẫu giấy viết xóa vò nát vất cực góc phòng phút  ngồi im lìm thành cửa sổ nhìn ra thật xạ hôm  về để nguyên cả giày áo nằm nhoài xuống giường, vùi đầu trong gối không uống. Dòng thư viết dở cho một thằng bạn xa,  vô tình đọc thấy mày chuẩn bị xong chưa Tao sẽ cùng với mày, thật xa, thật xa, còn có một cách đó. Tại có thể vì một vụ gì đó. Mà có thể không vì gì, vì cả. Muốn tự giải thoát, thế thôi, ngày còn mỗi khi nhìn mặt biển tiếp nối chân mây,  khao khát phiêu du, ước mơ chân trời vô định rộng lớn. Để từ khước tháng năm đều đặn, nếp sống lầm lì, khung quen thuộc, công thức sáo hủ của thế cuộc. Lớn lên, một lần mơ ước thoát lỵ. Nhưng đường sống một vòng tròn mà tận cùng khởi điểm thể làm thế nào khác. Cho nên đành trong khuôn khổ nhỏ bé của mình, nhận chịu giới hạn cuộc đời phi lý mơ tưởng, nhớ nhung hoài một quê hương mù mịt xa vời không bao giờ tìm đến chợt vui vẻ một lời reo dìu  về thực tại. Cô cô dành luống đất này trồng hoa cô cô không trồng hoa. Có chứ nhưng tìm chưa ra hoa gì đẹp để trồng tìm đem về cho cô, vườn này phải có hoa. Trồng đậu trồng rau thôi đâu có. Bên kia bờ sông, hàng dừa nước còn vương lay lắt ánh nắng chiều. nước đập vào bờ lau lách không che cá quẩy mạnh. Gió lao xao tốc mấy ngọn dừa khô phơi bên hè nghe rào rạc đứng cầu ván chênh vênh bắc nửa chừng, nhón nhìn qua khúc sông gãy. Nơi đó, tí đây sẽ xuất hiện bóng dáng chiếc ghe nhỏ thầy. Gọi thầy già bởi già chuyên nghề cho thuốc. Thuốc cho thì toàn lá cây, rễ cây tìm hái từ nơi đâu. có nhẽ xuôi ghe về chợ mua một ít thuốc cao đơn hoàn tán mấy tiệm xóm quanh khúc sông này đều trông mong vào tài cho thuốc của Quải mạn trong. Nhưng từ khi mất , giữ độc quyền cứu nhân độ thế, nói theo lối nói của với hai năm nay. Không phải thân thuộc gì vì một thân chủ . Một đêm nọ mẹ của lên cơn đau ngực dữ dội. bơi qua sông kêu chần chờ trời ưng ửng mới dám bơi thuyền, khi đến nơi thì trễ, còn thoi thóp. khi chết, nói gì không rõ. Nhưng ân hận về việc đắn đo. cho rằng mình phải chịu trách nhiệm về chết của má. Do đó, gật đầu nhận nuôi đến khi lớn không có gì. muốn truyền nghề thuốc cho. thường kêu nó khuyên nhủ mặc dầu nó mới mười ba tuổi đầu, nhất nghệ tinh, nhất thân vinh. Mầy theo bác làm nghề thuốc sống sung sướng một đời, để dành ân đức cho về sau.nhớ rõ gục đầu nhè nhẹ của mỗi khi nói điều đó. Nhưng đối với , không cảm thấy thương một chút nào. Đôi khi ghét đằng khác. Nó nhớ đến gương mặt ngái bình thản của vào một đêm tối trời nọ, đêm nó phải lội qua sông đen ngòm, lạnh buốt để mời chữa bệnh cho mẹ. gương mặt bình thản, cử chậm rãi trù trừ của khi thu xếp thuốc men vào chiếc bọc nhỏ, hai tay nhẹng tĩnh tâm bơi chèo một kháchn  nỗi lo lớn lao của . không bao giờ quên .Thầy về kìa. Chà, hôm nay hái thuốc đâu mà về trễ vậy. láng giềng nào đó nói to. nói theo chiều giò vẳng đến nghe mồn một. giật mình nhìn ra cổng. Mái tóc thầy loáng. lưng còm quen thuộc chẳng thể lẩn vào đâu . Thầy nói với một nào đầu xa. Năm nay, tha hồ có thuốc quý sâu thật sâu. Miệt hái hết trơn cả . nghề cứu nhân độ thế này phải hy sinh chứ làm .Giọng ròn rã đâu mầy đứng đây tự hồi nào vậy. Đỡ dùm ta chút coi đứng im re hả. đây một chút , chút đỡ lấy này nè. Kheo khéo một tí. Đừng để rớt xuống sông hết. Chà tối quá. Thầy nói giòn giã chưa bao giờ nói, thường lệ, đỡ lấy bao tải đựng lá cây tay quay lưng vào , trong lúc thầy lui cui buộc chiếc xuồng vào thân cột chẻ hai làm chân cầu ván vặn to chiếc đèn dầu.Thầy ghé mắt nhìn qua mâm đặt ngay ngắn bàn. tương lai nhớ nhắc tao đưa tiền ra chợ mua thêm khô để dành nghe. Mùa mưa sắp tới . Trời nóng nực bực bội quá.Thầy cởi chiếc áo ba đen có mùi vì mồ hôi, bùn, bụi mắc lên vách ngồi vào bàn sau khi cà hai chân để rơi bớt đất. Mâm lạch cạch bát đũa.Bới tao một chén coi. mầy ít nói gái vậy. Ngồi đây, ăn dọn. hôm nay có trăng xới một bát nóng đưa cho một cho mình. Bát vừa lên miệng, nó chợt nhớ nói nhanh. Hồi chiều có qua mời bác sang xem bệnh cho . nói thằng lớn nóng lạnh bữa qua đến bữa nay mà chưa bớt. Thầy chắc lưỡi. Một ít rơi vãi mặt ván. nóng lạnh từ ngày hôm qua mà để đến hôm nay mới kêu tao. Cứu bệnh cứu hỏa. Mầy phải vậy. Để lâu, rủi ro bệnh nó nhập vô tỳ xong đời. gì chớ nóng lạnh mà nít mắc chứng đó thì hiểm nguy lắm. hết phải hạ hỏa…Nhưng tao chắc thằng nhỏ lên ban lên sởi gì đây. Uống vài ve tiêu ban lộ xong hết. Nhưng cần nhất cữ gió . mẹ Tất chắc chẳng bao giờ chuyện đó. Để mai thử xem, chớ ban đêm qua sông tao ớn lắm.trả lời thầy một tràng pháo cối từ bên kia sông vọng đến. nhìn ra sân. Trăng lên quá ngọn mấy cây cau đầu xa. Mặt nước sông sóng sánh, bàng bạc. Xa tít thật xa, ánh sáng vàng vàng của mấy trái hỏa châu rơi thấp làm lộ cụm mây xám vằn vèo hình thù không rõ.Bác kia có đánh nhau chắc.Đôi đũa rơi đánh xoạc xuống mâm nghe một khô gọn hơi đâu mà nghĩ chuyện đó. Tao cứu sống bao nhiêu mạng . Thì trời đâu nở hại mình hết, yên hết. Đừng có lo không nói, chậm rãi nhai miếng đến ra nước. Chất nước tiết ra lẫn với thịt cá khô bùi bùi ngầy ngậy làm thấy ngon miệng hơn. Lần ăn nào vậy, thầy ăn đứng hết. Còn mình cứ nhẩn nha cả mười phút sau. Thầy la hoài tính ăn chậm gái của , nhưng vẫn không nuốt nhanh . Vả , lần vậy, dịp nghĩ ngợi xa xôi, khi thì nhớ đến ngày bình yên bên mẹ, khi thì tưởng tượng đến chuỗi ngày sắp đến của mình. à, mai này theo tao thăm bệnh cho nghe. Đáng lẽ, mấy chứng bệnh đó, mầy phải cho thuốc mới phải le lưỡi. Bác nói vậy chớ mà cho thuốc thì bả vác chổi quét ra khỏi liền. Thầy hăng hắc. Mầy dở quá hà. Tao hồi nhỏ, bằng cỡ mầy cho thuốc . Có ngày tao hai ba nơi. Mầy dở nhưng ngày mai mầy có chịu không. bối rối không trả lời ngay. Năm ngoái, mấy lần theo thầy cho thuốc. Nhưng sau lần vậy đâm ghét thêm thầy . đời bệnh đau nhăn mày, rên rỉ, lăn lộn, van nài, lóc đến nổi bắt chảy nước mắt. vậy mà thầy cứ hưỡn hưỡn, miệng thì nói không  không . Đôi lúc bệnh nhân đau quá bíu lấy tay thầy căm gan. thầy thuốc có vẻ đang tâm với tuốt mọi. Có lần thấy thầy xòe tay lấy tiền thuốc, trong lúc bệnh vẫn còn rên la giường. Khi vừa ra khỏi bệnh. Thầy thong thả, vui vẻ bơi chèo không có gì chuyện gì, trong khi tâm trí vẫn còn bị ám ảnh bởi khuân mặt nhúm nhó, rên đớn đau vừa qua. chuyện đó, cộng thêm với lòng giận ghét thầy về chết của mẹ thân thương làm ngày không thích gần thầy . Nói không thích thì không đúng hẳn vì ngày thầy vắng chữa bệnh, thấy nhơ nhớ, ghét để mà ghét chứ trong thâm tâm vẫn cảm thấy thầy không có lỗi gì cả. Vả , từ khi về với thầy, thầy đối xử cháu ruột. Nhưng nếu bảo phải thương thầy thì một mực không thương thầy chút nào.Trời đất, hay không nói phứt cho xong. Cứ ngồi làm thinh hoài vậy giật thột nhìn lên.Thôi bác ngừng chân đưa nhịp võng mấy tháng rày mầy hỏng chịu theo tao thăm bệnh để cho quen nghề. Nhất nghệ tinh nhất thân vinh. Không có nghề nào hèn đâu nghề cho thuốc để sung sướng mãn đời, khi nào kính trọng. ấp úng phải vậy đâu bác bị mai sau còn phải chợ mua khô với gạo mà.Thầy chợt nhớ, ậm ừ trong cổ họng lặng lẽ bưng bát đũa ra sau. Nhưng khi định ngồi xuống rửa bát thì thầy kêu giựt ngược. tương lai tao chèo tam bản, qua sông chữa bệnh, đoạn hai bác cháu mình ra chợ luôn, chiều hãy về. Bữa mai, tao với mầy thăm hàng hủ tiếu gần chợ xem. Chà, no mà nhớ hủ tiếu phát thèm. lắng nghe, còn kẽo kẹt của chiếc võng đưa sức nặng của thầy . vực nước lên tay, nhỏ từng giọt xuống chậu nước lang loáng ánh trăng. Mặt trăng chao chếch vỡ vụn, xôn xao. thấy lòng vui vui khi nghĩ đến tô hủ tiếu nóng vừa ăn vừa xuýt xoa vì cay. quên hết ngay cả cảm tưởng ghét thầy , đến bầu không khí của có bịnh. nghĩ đến chợ tương lai, có hủ tiếu nóng. Đêm yên ắng. chong đèn ngồi đọc mấy tờ giấy báo cũ rã rời. Chồng vở kệ bàn hắt thành bóng tối lên một phía má thầy đang nằm ngáy võng. Cả tháng này, nghỉ . Ngôi trường nhỏ sụp đổ tan tành vì một trái súng cối không hiểu đâu bắn về. Trong khi chờ đợi trường ốc sửa , trò nghĩ vô thời hạn. tối bữa nay, thấy nhớ trường kỳ lạ. Tờ báo cũ có một chuyện ngắn diễn tả tâm tư một cô bé trong truyện bỏ trường vĩnh viễn, nhưng từ lâu, không đến trường nên nỗi nhớ chất ngất. nhớ, từ bàn vương vãi mực, đến ghế dài cụt mất một chân, đứa đầu bàn phải vừa ngồi vừa chống. nhớ bộ mặt cô giáo Thơm với mái tóc dài kẹp bởi một cặp kẻ carô vuông đen trắng. nhớ nét mặt của , tròn cạnh, khi , một má lõm vào thành đồng tiền đơn chiếc, má bên kia bầu bỉnh, đầy đặn. nhỏ hiền nhất lớp thân với bởi ngày hai đứa gần . Má không có gái nên thương  lắm. nhớ cặp mắt đen, mũi hểnh của thằng út. Thằng nhỏ ghét thầy nên hợp với . dù rằng mỗi khi hỏi nó tại ghét thầy thì mặt nó ngẩn ra, lắc đầu trừ, nhưng vẫn có cảm giác sung sướng của một kẻ có bè có lứa. lắng nghe nghe. Một tràng súng nổ vang đâu đó, nghe gần. Tạch, tạch tạch tạch. Đùng thêm một tràng súng nổ . Một tràng . có súng lớn. sợ hãi đứng dậy. Thầy thức giấc nhưng vẫn nằm im võng. Thầy hé mắt, lặng yên, nghe ngóng. một đôi tràng súng nối tiếp. Thầy nhỏm dậy. Thầy hét lên khi thấy vẫn còn đứng chần ngần giữa . Trời đất, mầy không chịu xuống hầm hay mà còn đứng trời trồng vậy. Súng nổ lớn quá.Một tràng súng át cả dạ của . Thầy vọt xuống đất, tiện tay níu luôn cả lăn tròn gầm bộ ván. Miệng hầm ngay đó. Khi xuống tới nơi thì cả thầy đều hoàn hồn mau bởi tương tự xảy ra không hiếm. Thầy dựa lưng vào thành hầm. Một ít cát rơi lả tả xuống mặt chiếu lót. Phải kiếm một ít lá dừa khô lót hầm chớ ngó bộ hơi ẩm đây. Mùa mưa tới . lắng tai nghe mõ rời rạc tự đầu xóm chen vào giữa nổ dập dồn của súng. Thầy chắc lưỡi chắc đánh nhau miệt đây.Căn hầm chợt sáng lên sáng đỏ. Ánh hỏa châu chiếu qua song cửa, lọt miệng hầm, in bóng cây lá lướt chầm chậm chớp bóng. Chết cha, chưa tắt đèn bàn mầy bò lên tắt đèn thử coi. điệu này có ngày cháy thiêu luôn cả tao với mầy bực dọc bởi tính lắm lời của thầy . Không nói không trả lời, bò ra miệng hầm nhìn ra cửa. Mấy trái hỏa châu đong đưa bên kia sông. thỉnh thoảng vài tia lửa nháng lên cùng lúc với súng nổ vọng . yên chí đứng dậy tắt đèn, tiện tay khép cánh cửa lớn, bò xuống hầm. Đánh nhau bên kia sông.Thầy gằn một nhỏ mẹ đau yếu mà chạy súng chết luôn. Chắc bả không thèm chạy quá bác. Giỡn mậy, có mót đẻ mới chịu trận thôi chớ già cả không nổi phải lết mà chạy trốn . tránh đạn chớ đạn đâu có tránh làm thinh. mõ lúc dập dồn. Đúng đồ quỷ, đánh nhau miệt vườn bên kia mà nó cứ đánh mõ hoài chịu chi thấu. Nghe kinh hồn thất vía luôn.Thầy càuu luôn miệng. Thầy chê này nọ, trách trớ, đòi bán ra chợ cho nó đỡ lo. Nói một hồi không nghe góp chuyện, thầy buồn tình bó gối ngồi đợi. Độ gần một giờ sau, súng êm êm . Ánh hỏa châu tắt phụt tự khi nào, còn bóng trăng sáng rỡ trời. Thầy đánh thức dậy. Hai bác cháu rời khỏi hầm, leo lên bộ ván nối . Nhưng hình không có nhẽ tại ánh trăng bên sáng quá, hoặc tại cơn gật hồi nảy cướp mất giấc ngon. Thầy vậy. thấy thầy trăn trở hoài. một lúc, thầy ngồi dậy lập bập điếu thuốc, nằm xuống, ngồi dậy.Có chân thình thịch bên. Thầy vứt điếu thuốc hút dỡ xuống đất. ngồi bật dậy, lê đến sát thầy . chân chạy gấp rút từ sông lên hướng về phía thầy nghe lạnh sống lưng. Thầy ngồi yên tượng. chạy về phía này vào lúc giữa đêm, nhất khi vừa xảy ra bừa. Câu hỏi lảng vảng trong óc hai chân dừng hiên. Một giây lặng im lay cửa mạnh. tiếp liền một giọng nói yếu sũng nước làm ơn nhảy phát xuống phản. Thầy quơ chân tìm đôi guốc mộc. Đứa nào hôm khuya khoắc có chuyện gì vậy đốt ngọn đèn dầu lên trong khi thầy tìm then mở cửa. Một bóng nhỏ, ướt nhẹp chạy vào một cơn gió lốc. Có chuyện gì vậy. Thầy ui, má hỏi dồn má mày làm. Đêm khuya, súng nổ ầm ầm mà mầy gan quá vậy sán gần . Mặt tái mét, nó thở dốc nói hầu không rõ. Má đẻ khó, mụ nói kêu thầy cứu dùm má. Thầy làm phướcbật nức nở. sửng sờ. Hình ảnh một thằng bé bơi qua sông, đang đêm nài xin thầy cứu mẹ mình chợt sống mãnh liệt trong lòng . không nói gì trân trối nhìn thầy sợ một lắc đầu dửng dưng của thầy. Nhưng thầy có vẻ lúng túng bởi to bíu cứng cánh áo ba của thầy. Thầy gãi cằm nói tao cứu bịnh chứ đâu có đỡ đẻ đẻ có mụ . Với , mới đụng nhau rần trời đó mầy không thấy. Qua sông đang lúc này, tao ớn tận mây to hơn thầy thầy làm ơn. mụ nói có thầy thôi xa, không kịp. Thầy cứu má thầy. thầy đó, thầy. Thầy lần chần. Thầy đưa mắt nhìn ra khúc sông trắng giải ánh trăng lặng. Bờ bên kia mịt mùng, không một ánh đèn. có gì bên đó không Rủi ro giữa sông, có trời mà cứu. Thầy lắc đầu sinh đẻ có gì khó khăn đâu. mụ . Để trời ưng ửng sáng một tí tao với thằng qua . Cứ yên tâm cháu. Mẹ mau đẻ dễ có mà. Cả vùng nay có bằng bả không. Mấy thằng của mầy đâu mà để mầy qua sông một mình vậy. Mấy ảnh lên chợ làm ăn hết mà thầy . có một mình . Má đau lắm thấy. Má la quá. hiện bị mệt lắm. Mụ nói qua kêu thầy. lạy thầy, thầy không qua má nức lên. Thằng chảy nước mắt tự hồi nào. Nó vì thương , vì nhớ mẹ, vì tức thầy . Chưa khi nào nó ghét thầy lúc này. buột miệng không giữ.  Bác ác độc lắm, bác làm cho mẹ chết. hiện nay bác xem chừng rủi mẹ chết làm bác ích kỷ vậy. bác làm bác sĩ mà bác ác độc vậy ghét bác lắm kinh ngạc trợn mắt nhìn tức giận quắc mắt với. Bàn tay thầy đưa lên đột ngột hạ xuống. Hai đứa bé đứng mặt thầy. Mắt đứa nào ánh ra tia lửa oán hận. Thầy quay đầu nhìn bên kia bờ sông rộng hẳn ra. Mối ám ảnh về chết của Hai Cơ, mẹ thằng làm thầy rùng mình. Thầy lẳng lặng chỗ để rương thuốc mở rương, soạn Một vài thứ thuốc cần đưa mắt nhìn hy vọng nói chịu. Cầm xách đựng thuốc. Thầy choàng thêm khăn vải vào cổ, đốt một điếu thuốc bảo. Nhớ đóng kín cửa . Đừng chờ, khi nào tao về tao kêu. phân vân một giây nói nhanh cho theo với. Thiếu gì chạy mua giúp bác. ta đẻ mà theo làm gì. Với kiểu này, thắp đuốc không có quán nào mở cửa nói chi đến mua với bán nhìn thầy , nó ngập ngừng. Bác cho theo cho vui.Thầy khạc một bãi nước miếng ra cửa, giọng thầy lùng bùng. Mẹ mầy, má đau gần chết, mà còn đòi bạn bè cho vui. Bác cho với bác, hồi về, chớ một mình sợ lắm.Thầy chắc lưỡi thì . coi chừng rớt xuống sông cả lũ đó. khép cánh cửa cẩn thận, theo thầy ra sông. Phải mất một hồi lâu hai bác cháu mới mở dây gút buộc ghe. tam bản chồng chềnh. cầm lấy bơi chèo khua nước sông, khung lặng yên đến ghê . Thầy hỏi . Giọng thầy trầm nhỏ giữa bao la của sông đêm. Ghe của mầy đâu. Bộ mầy lội qua sông hở. Dạ không, buộc đầu kia, mai qua lấy về một mình ớn lắm. Chớ bộ hồi nãy,  không bơi ghe một mình hỏi chen vào bộ mặt tươi hơn. Hồi nãy đâu có nghĩ gì, quýnh quá đại vậy.Thầy hứ một nhỏ má mầy chuyển bụng từ lúc mấy giờ. Dạ từ hồi lận.Mời mụ từ hồi nào mời. Phải  không, hồi trời chạng vạng tối, má biểu nhờ Tân hàng xóm mời mụ dùm. mụ mát tay. phải già, hay lộn xộn lắm. Có bữa bả sinh chó nào xóm quên cả cắt rún cho ta giấu nụ thầm. định nói thầy già có chút cực kì vậy, nhưng nó giữ mồm kịp. trông chừng, khúc cây. thằng này chèo ghe mà không để ý gì đến đường nước bước. Ơ, xéo về bên kia. Bộ mày muốn rúc ghe vô bụi luống cuống bẻ lái. Bỏ lâu không qua miệt bên này, chèo đêm, nên quên mất chỗ để lên bờ. Dọc bờ có đến hàng mấy chục chỗ nhưng tất tật đều ẩn trong mấy bụi dừa nước um tùm. Bờ hiện ra một phép lạ khi đến thật gần.  nhìn mỉm chi. ánh trăng bàng bạc ngọn đèn dầu nhỏ khoang ghe khuân mặt  dí dỏm trêu . nóng mặt lầm bầm bỗng dưng giận thầy ngang. Nhưng thầy không để ý đến bẻ lái mạnh hơn ngày thường thầy lục lọi trong túi vải để kiểm điểm món thuốc. Quên mấy củ gừng  có gừng thầy mau miệng nói.Thầy gật đầu ra dáng hài lòng. đẩy mạnh tay chèo để ghe đâm mũi vào bờ. Chiếc ghe lắc mạnh dừng .  nhah nhẹn nhảy phóc lên bờ, thoăn thoắt dẫn đường. Vẻ nôn nóng của  làm bồn chồn theo. Bước chân nhanh hơn. Hai đứa bỏ thầy tận phía sau. Thầy lầm bầm giận dữ, nhưng bước chân già đâu nhanh bằng chân trẻ thầy bị bỏ sau một khoảng cách dài. Khi đến  thì bên trong im lặng tờ. Mặt  tái . Nó dừng thầm thì hỏi.  không chịu cơn sợ, lo. Nó run lên, nước mắt chảy dài. Nhưng cả lẫn  không dám vô cả. nhìn về phía sau. Bóng thầy vẫn chưa thấy. lúc nó ghét thầy không tả . độc ác. nghĩ vậy. ta sắp chết mà còn từng bước một. Một bóng bước ra cửa.  la lên mừng rỡ mụ, má mụ không đáp câu hỏi của  mà hất hàm hỏi. Thầy đâu . Ổng không chịu hả đáp có, thầy đàng sau.  vô nhúm lửa nấu mấy nồi nước sôi cho má mầy . Cha, mẹ này sanh khó dữ. bị bệnh chớ. thầy phải không quay , thầy vừa vừa thở. Sinh nở gì mà cứ nhè đêm mà sinh. Súng đạn nổ ầm ầm. Thiệt, không hiểu kiếp tui mắc nạn gì mà kiếp này khổ dữ vậy không mụ nhỏ nhẹ hổng khó gì cho nhiều. Bị bả yếu sức quá. Hồi nãy nghe súng nổ quá trời, bả muốn ngất xỉu luôn. Một mình tui không thuốc, không tài, nên mới làm phiền thầy. Cứu một mạng hơn xây chín đợt phù đồ mà thầy. Ối chín với mười đợt phù đồ chẳng bằng một giấc . Nhưng mà thôi, nghề cứu nhân của mình, mình phải làm. Ờ mà im ru vậy nè. Bả mới thiếp . Tui để cho bả có sức một tí. Thầy vô giúp dùm một tay. Hồi tui kia nghe thầy đỡ đẻ rành mà.Thầy lặng im lầm lủi bước vào trong. đứng một mình sân. Ánh lửa hắt ra phía sau hè chập chờn. Chắc  đang nấu nước đó. bước nhẹ ra sau.  đang phùng má thổi cao ngọn lửa. Thấy nó yên tâm, một tay mấy khúc củi, tay kia vung vảy phân trần. Lúc nãy,  vừa bưng củi vô để thổi thì nghe súng nổ, vứt đại đúng vô vũng nước nên củi ướt, nhen khó ngội sụp xuống.  hỏi thầy ngó bộ khó ghê. Mà về với thầy hà buột miệng ghét ổng cay đắng. Với có gì. Ổng ác lắm, miệng thì nói cứu mà chẳng cứu gì hết. Mạ mất vì ổng. Nói xong câu này, hơi ân hận vì nói quá. Nhưng  thì tin lắm.Thầy có thương không chắc thương. Hồi nãy, mới nói ổng , ổng liền cà. Nhưng không ưa ổng chút nào. ta đau mà mặt ổng cứ tỉnh khô. có ác mới vậy chớ.Nước trong nồi kêu báo hiệu sắp sôi. Phía , rên la của mẹ  lúc lớn. Mặt  nhăn nhúm chính mình bị đau. nghe Năm dỗ dành thầy gắt gỏng. Thầy chuyên môn cáu kỉnh với bịnh nhân mà. nói thầm một mình. gì mà ác.Mặt trăng xế ngang ngọn cây ổi sau . Bếp lửa lụn . Hơi lạnh lần lần xen lẫn qua manh áo mỏng, nhập vào da thịt. run run, thu sát bếp, dựa vào bao lộm cộm đặt chồng chất nhau một góc.  thiêm thiếp góc bên kia. định đánh thức  dậy để hỏi chuyện hành, nhưng thấy  buồn quá nên thôi. Khung đột nhiên lặng im. hình mệt mỏi. Mẹ  không còn rên lớn. gục . mơ thấy mình bị thầy nhận chìm làn nước sông đen ngòm, vắng vẻ. khuân mặt thầy trắng toát thây chết. ánh trăng đỏ kè, thầy sằng sặc giật thột thức dậy. Mồ hôi tuông ra ướt cả lưng áo chớp mắt để nhớ xem mình đang ngồi đâu. Bếp lửa nhóm từ hồi nào đỏ rực.  không còn đấy. vẳng xuống, nhưng đầy vẻ đau đớn. Không còn rên mà thét từng chập. thấy lạnh xương sống. muốn chạy lên gặp thầy để chia bớt nỗi lo âu, sợ hãi, để xem tình hình thế nào, nhưng không dám. sợ phải nhìn thấy bộ mặt nhăn nhó của mẹ , sợ phải nghe rõ rên la, đang quằn quại của bệnh. gục đầu xuống gối, hai tay bịt chặt hai tai. Cha mà, hổng chịu hả Uýnh mấy vào mông nó . trẻ xé toạt bức màn nặng nề đang bám trong . đúng vụt dậy, chạy vội lên . Nhưng mới tới cửa, tông phải một chạy xuống vậy đó hả. Xí xọn, nãy giờ hổng lên. Thì ra . không để ý đến vẻ bất bình của  mà hỏi dập dồn. Mẹ đẻ hả gái hay trai đó trai. Thôi, tránh qua một bên cho ta nấu nước xớ rớ ngưỡng cửa. Giọng thầy choang choang khoái trá. Từ thưở làm thầy thuốc đến nay, tui không khi nào gặp đẻ khó mụ này. Năm  nhờ thầy mát tay chớ tui tính đưa ra chợ đó. Ngặt mới lung tung, thấy khó, nên sực nhớ qua kêu thầy tiếp tay. Hổng thằng đâu mất. Cứ lúc nào có chuyện nó biến mất tăm mất dạng. nghề thuốc mà không nhìn cách chữa thì làm . định lên giải đáp, nhưng thôi vì có chân của thầy lần xuống. Bác kêu mầy ngồi đâu mất đất vậy. Sửa soạn về. Tao buồn khôn cùng thầy sáng hãy về. Về bây chừ hiểm nguy chết.Thầy nhỏ có chết chết hồi nãy kia, chớ hiện êm ru rù . Về để sáng mai còn lên chợ. chịu khó trông coi , hiện thời nghề của mà. , sửa soạn về. Công của thầy.Thầy lần khần. chủ còn thiêm thiếp kia. Lấy tiền hiện. Thầy lắc đầu nhè nhẹ. Thôi để mai mốt qua lấy chòm xóm với nhau cả mà.Đường về ướt nhẹp hơi sương. Ánh trăng phả đục không khí có khói. buồn hai mắt ríu . Thầy bước thấp bước cao lẩm bẩm luôn miệng. không buồn nói một nào. Cơn buồn khóa miệng nó . Vã không nói gì hơn chả có gì để nói. Cỏ gãy vụn lạt sạt chân. sủa của lũ chó cắn nhau nổi lên từng chặp. Bờ nước sóng vỗ tí tách. Chiếc thuyền nằm im lìm bóng bụi dừa nước. Thầy đẩy nhẹ mái chèo. nước khua nghe rõ mồn một. Bến sông vắng vẻ đến rợn . Gió thổi lạnh se da. Hàng tràng súng nổ phá tan yên ắng. đóm lửa bay vút lên trời kéo thành đuôi dài đỏ cam. Mặt nước sông xao động. Thầy dừng tay chèo nhìn quanh. Bờ sông cả hai bên đều cách ghe một khoảng bằng nhau. Ghe đang giữa sông.Thầy nhắm hướng định chèo tiếp. Thầy dúi vào tay cánh bơi chèo thứ hai, nhưng thầy chưa kịp nói câu nào thì một tràng lửa vút ngang qua đầu. bơi chèo rơi xuống sàn ghe bắn nước tung tóa. nghe thầy hét lên thảnh thốt chết , nằm rạp xuống ghe, mau lên.Cả hai tấm lưng đều hụp xuống cùng một lúc. Ghe chòng chành muốn lật. Thầy la lên Nằm im không ghe lật giờ. la của thầy oang oác dòng sông vắng, vết lửa dài đan thành tấm lưới đỏ nền trờin nhạt. súng giật bên này bên kia ròn rã. run lên bần bật. Chiếc áo thầy đẫm nước lã ngắt áp sát bên hông . nghe cả đạn rơi lỏm bỏm đâu đó sông. Chiếc ghe không lèo lái trôi theo nước.Thầy vớ lấy bơi chèo định bơi ráng sang bờ. Nhưng một viên nào đó rơi tình cờ ngay cạnh ghe. hai viên, ba viên, tấm lưới lửa đan thấp xuống . Thầy hốt hoảng nhảy xuống sông bám lấy ghe bơi vô biên, không thôi chết thời với chết, thầy nhảy ùm xuống sông. đang luống cuống không phải làm thì một bàn tay ướt rượt nắm lấy tay kéo mạnh. rơi xuống, vừa kịp bám chéo áo thầy . Nước cuồn cuộn bốn bề chui vào miệng, vào mũi . thuộc hạ quơ lia lịa. mặc dầu bơi rái, ngày thường, có thể bơi từ bên này sông sang bên kia sông dễ dàng, nhưng lần này, sợ đến nỗi tay chân cuống quít không làm để nổi lên mặt nước. Chết cả lũ bây chừ.Cổ liền đó bị kẹp cứng nâng lên cao.Chiếc ghe bị lật úp trôi đến chỗ triền dốc. Nước chảy xiết, ghe trôi phăng. Thầy một tay ôm , một tay nắm lấy thành ghe. Bờ phía bên kia có mấy đám cháy. Lửa bốc lên vẳng kêu la. một đôi súng lớn ì ầm thật gần. Đạn từng loạt rơi vãi mặt sông. Chốc chốc thầy lạng để tránh viên đạn vô tình. Chiếc ghe trúng đạn Một vài chỗ. ánh lửa ánh mờ của trăng, vết đạn phá tung thành gỗ bung xơ. Thầy chửi thề liền miệng nói không chớ, hiện giờ mang họa. Không hiểu đánh nhau gì mà đánh giữ vậy. Khổ quá trời đừng bắn ra giữa sông. Lạy thần thánh phù hộ cho tai qua nạn khỏi. Nắm chặt be ghe mầy. Mỏi quá, dám tao bỏ mầy quá. Sinh đẻ chuyện của đàn , thế mà bắt , để hiện khổ quá nè trời.Thầy tức giận cung tay. bị rơi hỏn. Nước cuốn đưa thật nhanh. quờ la hét. Nước cứ tuông ồng ộc vào mồm vào mũi. Một gì cưng cứng nằm trong tầm tay bíu chặt, rướn lên khỏi mặt nước. nắm thành ghe đối diện với thầy . Hình ghe lúc trôi đến vùng đánh nhau to. vệt lửa sát đến nỗi nhiều lúc tưởng cháy cả da đầu. Thầy sợ đến nỗi không nói câu nào . Cả hai muốn lịm . Dòng nước vẫn cuốn hút chiếc ghe. Thầy cầm chắc chết trong tay nên không làm một cử động nào để đưa ghe vô bờ, thầy không sức để tuốt tuột bộ hạ thì đúng hơn. Hai bàn tay hai móc gỗ cứng đơ, không cảm giác, bíu vào chiếc ghe. một đôi  lửa nở lóe nền trời sữa. Trái hỏa châu trước tiên từ đồn bên kia sông bắn lên. Một trái, hai trái, ba trái. Trời sáng rực rỡ. nhìn thầy , bỗng chốc buột lên rú nhỏ. Một dòng máu đỏ thẩm chảy vai trái, chảy dài xuống khuỷu tay, vương một bợt nhầy nhụa mái tóc bạc trắng. Đầu thầy gối cánh tay bất động. Bác giọng run run muốn . kêu chìm sông, mất hút. có súng ròn rã giải đáp. Thầy ngẩng đầu lên gục xuống. Vết thương đau thì ít mà cóng lạnh thì nhiều. Ghe trôi qua khỏi vùng đánh nhau. súng nhỏ thưa xa hơn. Một vài vệt sáng lửa thưa thớt ngang qua đầu. còn súng lớn vọng chao động mặt sông yên tĩnh. cố bò lên ghe. Hai chân ngâm trong nước quá lâu nhợt nhạt nhăn nheo tê cứng. Sau rướn đớn đau, cố sức lôi bác lên thuyền đau quá.Thầy rên một lớn. Yên chí thầy không chết, vắt bớt nước hai ống quần cho thầy, tuyệt đối không dám đụng vào vết thương.Hết đánh nhau mừng rỡ gật đầu. Bác có không bác lạnh quá. Lấy đỡ ít nghệ trong túi thuốc bó dùm tao cho nó đỡ làm độc. Ghe lật trôi hết còn đâu bác đừng, nom dòm đụng vô tay tao mà lật ghe tao nhớ , hồi mầy trôi ghe quay lật mấy lần. Trời còn thương bác cháu mình.Ghe trôi đến chỗ rẽ. lo lắng nhìn về phía . Làm để chèo ghe trở . Nước đang ròng. Cứ điệu này ghe trôi tuốt ra biển có ngày. tại mà ra cả. Bác ơi, làm chèo ghe ngược vô biên đây thầy. Lấy dầm. Rớt mất còn đâu.Thầy nằm im. Một lát sau, thầy thở dài nói. Phải chi tao không bị thương cánh tay. , mày thử kiếm khúc dừa nước khô nào trôi gần không nhìn quanh. Bờ xa. Mặt nước loang loáng ánh trăng mờ. Sông im lặng. Không có gì nổi trôi ngoại trừ chiếc ghe của hai bác cháu. nói chực có gì hết bác à.Sông lúc chảy xiết. Nước thấm vào lòng thuyền bụm hai tay để làm gàu tát. Hai tay mỏi nhừ. lạnh cóng. Bờ sông rộng ra khuất lấp trong màn sương khuya. Mầy liệu bơi nổi vô hạn không . Làm chi vậy bác. Thầy đắn đo. Cứ điệu này, có lúc ghe lật chết cả hai bác cháu. Mà chờ cho đến khi ghe bạn làm ăn thì còn lâu. Thầy để ý không nghe gà gáy bờ, chứng tỏ trời chưa sáng, mới đánh nhau, tương lai các ghe thuyền trễ lắm. Thầy quyết định. Mầy bơi vào bờ , xem có ghe nào chèo ra, hoặc kêu nào phụ ra kéo ghe mình vô bờ. Rủi hổng gặp hết làm bác Mà có gặp không họ có chịu ra cứu ghe mình không. Thầy ngẩm nghĩ có lý nhưng đâu còn cách gì hơn . Trong hai , hiện có thằng còn mạnh khỏe. Còn thầy, một cánh tay đau buốt giở không muốn lên. Tuổi thầy không còn dẻo dai hồi còn trẻ. Chẳng lẽ hai bác cháu ngồi ghe chờ sáng hay vết thương tay thầy đang rỉ máu từng chập không thầy còn chịu đựng bao lâu . Thầy nhìn . Thằng nhỏ ngồi chồm hỗm, đôi mắt lạc thần. Tội nghiệp nó sợ lo quá. Thầy nhớ đêm nào, trăng giải giải bây chừ, thằng co ro, áo quần ướt sũng, mắt nhìn thầy cầu khẩn, van lơn. Còn thầy, thầy hưỡn hưỡn đẩy đưa mái chèo sang bên bờ. Bữa đó, thầy mới gặp lần trước hết niềm hối hận vì chết của một bệnh nặng, tức mẹ thằng hiện thời. Thầy mím môi quyết định. Thầy tin chắc thằng sẽ không ngần ngừ, hơn , nó với thầy vốn dĩ dưng nước lã, không ruột thịt, thì chắc không xót xa. Số phận của thầy có rủi ro không làm thằng áy náy nhiều. Thầy nói. bây giờ cháu cởi áo, quấn ngang cổ, ráng bơi vô hạn, kiếm gần nhứt nhờ họ tiếp tay. Còn nếu không thì ngồi chờ sáng, kiếm chỗ kín gió. Còn bác may ra gặp ghe buôn bán thì sống, còn không, tao già . nghề của tao chưa hại thì chắc trời thương nhìn thầy mặt thầy nhợt trắng tóc. nói của thầy khàn run vì lạnh. không nở. Hay cháu vừa bơi vưa đẩy ghe vô hạn. Không sức đâu. Đây vô bờ còn xa.Thầy nhỏm nhìn quanh. Bờ sông rộng mặt, nước trải ra dài rộng hết sức. Thầy hốt hoảng gắt lên.
 Mầy bơi mau vô bờ chả thì giò kịp đâu. tớ khoác nhiều chuyện gì chả . Mấy lổ hẵng mực ghe cận vã ra . ôi thôi nhanh phụ thân té xuống sàn ghe phanh thở. Chiếc ghe chao mạnh, nước len lỏi sang trọng kẻ chân giật mình bụm tay tát lia lịa. trời đất ơi, tôi nói mầy nhảy ra khỏi ghe . không đáp dù rằng ý nghĩ e qua đời lẩn vẩn tron đầu. nác xoáy trải qua lỗ tuồng ra dày hơn hay bụm tay. xé lấy đơn chéo áo, vò viên lèn vào chỗ hẵng, lèn chặt chịa. Bơi vô biên , chả tốn hết giờ.dùng quá lắm sức xuể nói, thầy giáo rủ vào ốm nặng. nhìn nhận quanh co phẩy. tốn. nước ra ghe, ghe chứ lẫy chìm. chớ trầm trôi vào bể. tìm kiếm ghe nào là sóng làm một dọ chảy thi thể. nhé đến xác chết đuối trôi tấp vào bờ sông cơ mà nghỉ lắm lượt nhìn chộ. thây trướng phồng, mặt sưng lớn, tím ngắt, huyết ồng ộc tan vào từ bỏ miệng tã lót giàu thân nhân dịp đến. hình ảnh ghê e công run lên. giá như lắm đơn banh này khác, đơn chiếc ghe chén đêm. mồ hôi vả chăng lạnh lưng. hi vọng giáo viên . giáo viên khoát tay ra vết. cổi áo quấn cổ. hi vọng tía đo đắn. nháng môi thầy giáo một nét tươi tỉnh. nghiêm phụ mấp máy bảo  chuồi nhẹng xuống dòng nước lã dải. đơn cử cồn quen thuộc, mang vào xa thuyền. Chiếc thuyền hỉ trôi, song chậm hơn. đầu tệ trắng hạng phụ thân nhỏm lên nhỏm xuống phanh trông . Bất giác, chộ vâng tớ se . một ý nghĩ lóe sang đầu. bậm muôi bơi thực lẹ theo thuyền. Bíu lấy đơn đầu ghe. Đẩy bạo. nác ròng rọc chớ che lấp la yếu mực tàu thầy giáo.  Mầy ngu quá ơi. bậm muôi, gắng sức đẩy chiếc ghe bướng dòng hướng vô bờ. Chiếc ghe di đụng chậm chạp. không trung mấy lót nhá hai chân mỏi rời.