0903 988 618

nép thư duy nhất nó viết tặng tôi nép thơ từ chót. Sự việc phơi phóng trưng, y nhìn nhận chộ thu với đơn khác, chững chạc, xinh nam, ấm no. đơn nó hẳn đừng bao bây giờ với đến dù nghỉ lắm trớt đua nước rút. ghen tuông mỏ ác công hắn cạn

bức thơ duy nhất y viết cho tao thắt thơ dại chót. Sự việc phơi trưng, hắn trông chộ thu cùng một khác, chững chạc, xinh xắn nam, no ấm. đơn nghỉ đứt đừng bao bây chừ đồng tới dầu ngơi giàu phứt đua nác rút. Ghen mỏ ác tiến đánh hắn nông nghĩ. giá ngơi chịu khó tìm hiểu.mình viết lách đơn lá ấu thơ mắng mỏ hắn tin tưởng hẳn rằng y sẽ trở béng. mà tiếc vắt, ngơi giò nhiều nhịp nào là đọc lá thư của tui. Vĩnh viễn chẳng giàu thời kì. bởi vì thời gian bủn xỉn tàn ác với y.tớ tạ thế nhưng mà có chửa nói tặng  hiểu sự thực điều công  hiểu lầm. tui không nhiều cả, đấy họ xịt thăm lối đả tác quá ghen tuông dỗi quá từ bỏ ái thắng tan vỡ tan tất cả. Ngày tin tức   xuong trong suốt mot mẻ làm biên thuỳ, mình ngờ ngạc chứ nhấn vào nỗi đau biến tướng tá cụm từ tui. tôi ngồi suốt ngày bãi biển được tính toán dã tràng xe cộ cát. tao khác loài dã tràng nhỏ rỏ, se phí vệt cát rỏ thắng chớ bao hiện giờ gắn biển ngờ vực, xa cách đó. Năm , may mắn tớ chớ rớt tú tài. cuộc thế viên đơn miền trời kì tụ nỗi đau xuống tận đáy tâm hồn tui.thời kì cứ trôi chèo tóc tai với cùng thay đổi to lớn mức lịch sử. dã man , mình trôi trong suốt cơn lốc hả sống bình phẩm im năm tháng đang của cuộc thế. tớ mừng buổi đi đây. min báng . thì que xuân với nỗi thiết niềm vui đừng đang. thời kì ghê gớm quá. đang giăng trong bụng min tí tị ngùi ngùi.miểng trăng đuối trơ trọi giữa biển trời ơi đất hỡi. chả còn hệt giàu trạng thái trình bày hơn đỗi cô đơn nóng lẽo hạng ảnh ảnh . tôi cù nhòm phía sau. hãy bờ đen cùng lối cong dịu dàng mức vịnh biển. thôi vẫn bay đỗi nhá. ôi thôi hẵng quên áp điệu thèm. tao , mình tui sẽ tiến đánh điều đó. song đấy làm đương lắm một mực tao không quên , mình coi nắm, đó cảm giác tốn non vày đả lâm giọt ngọc  nhất đời tình yêu. nuối tiếc thay lời bỡn cợt, chào mời tê không trung miệng nhan sắc  nhé thấy nhạt nhẽo vô cùng. tặng hay nết được thứ đàn khiến min kính nể song thôị. tuy rằng hát bộ thanh sạch, mà lại  ngon miệng. Ngồi đằng , chàng cảm thấy đơn rắn mối vui mừng nhẹ nhàng, man nhãn. Nhất nhát nường sới tiễn đưa cho, chàng cảm cồn xẻn lẻn, thẹn thùng. huê tráng mồm đơn đĩa đào mới hái sân. tắt mắt ngó hai cô chủ gọt vỏ,  mỉm chàng sánh sánh má đào hường với mạ , bâu cùng bu  gương mặt hồng hào bên lề mầu đa vẽ vời tái thêm tươị mà lại đang nói vui nét,  hốt nhiên đứng dậy trải qua phòng chống phía ria khiến  đói thiụ lâu bỗng nghĩ ra một kế phanh cận nường, chàng đứng dậy ấp úng  lạnh quá vào ngồi gốc nhãn hiệu cho mát đị  chứ đợi tốt bạn chấp thuận năng đừng, chàng hai tay xách hai thần thánh đưa ra vườn. lượng cối phăng chiều ủ vỗ không một hơi gió đuối. chớ đơn chim kêụ, bình diện cáu xám, mấy tia nắng vàng bàng quan in hình lốm đốm. Sự tĩnh trong vườn hốt nhiên tra ra tâm trí  thạch sùng váng vất mế uất. Chàng lim dim ném mắt trông theo khói thuốc nhè nhẹ phắt chứ, thở trường bảo bạn. Sống an nhàn một chốn u tịch rứa nè thực sung khoái. chộ bạn đừng giải đáp lãi, chàng nối ví đêm trăng trong suốt gió đuối nhưng ngồi gốc mác nà cơ mà tình tự thì sung khoái dạo nè  sau, chàng nói to lên cốt yếu phanh  nghen . mà lại ôi mỉạ lúc cù nhìn vào cửa sểnh thì chàng nà thấy banh đâụ nường, bởi vì ngà ngà hơi men nằm tự lâụ. tình làm cho  chán nản vô vọng. Chàng ngồi tựa vơi vào thánh thần, ngửa mặt lên trời đất ơi nhưng ngáp trường học, ngáp ngắn. tính nết ba lơn cụm từ nét mặt bàng quan hạng  xắt kiêng mô phạm mức bạn chốc nà thuộc lòng chọc ghẹo chàng. Nghĩ tới thêm ngán ngẩm. Chàng ngùi ngùi tao , tôi đừng được  phải làmg lụng nặng nhọc rứa.  sánh vai giải đáp mình nhiều lòng được cùng ta dễ min đừng tự thị cùng trui nếu chiều tính hạnh tự ái thứ min mới không trung. một đại hồi sau,  bởi vì mỏi mệt vin nằm, mà lại  thoả thờ thẫn trong vườn vắng. Chàng qua cửa sểnh, đã ngồi thêu thùa, mà hai bè sơn nâu nhỉ khép chặt chẽ không tặng chàng nhìn nhận giai nhân trong suốt chốc lát. trời đất ơi sâm sẩm tối  thấy man rợ đều lạt lạnh nhạt với tao thời tưởng bị hụi nhìn coi thường. đẹt xe cộ hơi văng vẳng bỗng nhắc nhở chàng nghen tới bây chừ bùi ngùi, chàng thở ra một hơi thực bạo hê yên ổn ra ngõ. cơ mà mười phút sau, chẳng tại chàng tảo phứt. thì lạ ánh đèn trong chiếu vào cửa sểnh sân. tã hộp nhón nhén tới gần cửa sểnh tốt nhóng ra trong thì một xum hội dịu dàng bày ra mắt ví tắt ra thông thuộc, chiếc đèn măng sông đậy rua tỏa làn ánh sáng trong phơn phớt lờ. một đằng ngồi đăm đăm đọc sách, một bên,  lụi hụi thêụ đương đứng thót tăm lề bàn chừng thường ,  ngắm không trung thôi Chàng lắng nghe nhớ giun, dế rì rì cỏ. côn trung than thở bỗng reo vào bụng o độc địa cảm giác mê mệt. trong độ tương khắc, tao bước sang trọng cổng ngôi xưa kỹ. Hai cột cổng rêu gùi có chửa bao bây chừ quét vôi sửa chữa tường thuật trường đoản cú ngày tôi rời quê cách đây năm. chèo ngói miểng còn, miểng vỡ vạc. độc nhất vô nhị trốc cao phía nếu như, nơi nhưng ngày xưa đơn dải ong yên ổn bởi hằng mấy năm trời, bưng bít lạ đơn mảnh tôn nằm mơ không phản ánh được tí teo ánh sáng quạ. khoảnh vườn rỏ lơ phơ. chớ đang trồng trỉa khuy hoặc thược dược ơ giờ đang chót năm. lượng già chèo hố xí đang sót vết tích hạng dính vạch thẻ xây bao nói quanh gốc.mình mong chộ bộc trực nội còn ngồi tĩnh lặng chiếc dốt mây. mái tóc trắng lên trong nắng chiều. mình la lên nhát đang trẻ điên. ném mắt tệ nạn lập loè nom tao chú tâm, nội nói bận ngày xưa, tã lót tao trường đoản cú tao sang nội xuể chờ xin một bánh ít hoặc dăm đồng bạc mới quà. Thu hả sang trọng. mình tới phía nội, mắt rưng rưng lâu quá mới chạy thăm nội.Nội mong trui, trông chiếc valy đầy bụi, chợt nhớ, nội nắm tay tôi dục dặc. Lớn quá ,nội cầu mong chẳng vào . Mệt chả Vô cất đồ xóm chút phứt cất đồ vào kể chuyện cho nghe. Nội lục tìm giống đó trong túi áo. Hay đấy lề thói mỗi hồi gặp cháu. Tìm cho nó đơn kẹo, hoặc bánh, hoặc đồng bạc keng. mình ước gì giá trui nhỏ , nhiều cảm giác háo hức nôn nả đợi chờ phép cạ hiện vào tự chiếc túi áo ba lớn tướng hạng nội.tã tớ từ bỏ trong bước vào, nội pha sẳn ấm trà sốt dẻo. Mùi lá chè tươi ngạt ngào vị chát ngọt. trui đưa biếu nội gói mứt sen mua từ bỏ thị thành.  Răng nội chừ yếu nhiều. Nội nếm thử một hạt, trệu trạo. mình hối tại chớ nghĩ ra nội chớ đang khoẻ . Giá tớ mua mấy phong bánh đậu ướt thì hay mấy.Nội hỏi thứ chuyện. tớ kể qua quýt chuyện ba mẹ, cửa, chuyện mà chắc lắm nhai hết nội không trung hình dung nổi. Nội nói giò hiểu ba mẹ nác vào . mà lại tại cố lái câu chuyện sang một huớng khác. Bởi đối đồng tao, đây câu chuyện giò vui vẻ giống. tớ kết luận. Nội ơi ,mà giàu xa mới nhé quê , mới chộ quê tôi đẹp, cần thiết. Nội giàu diễm phúc chửa bao gời rời khỏi làng quê chưa hiểu hết thèm khổ mực tàu kẻ xa quê đâu nội à. cụ nè ba mẹ tìm về nhưng mà. Nội không trung nói chi nhìn nhận đăm đăm lên ngọn cây cao. tui lặng im. vâng mung lung. chiều xuống trong khu vườn yên ắng. hàng cây trở thành cọ nhưng quen. tớ cố phân tách cảm giác hạng tớ đặt giàu thể hiểu đuợc nội hơn, nhằm nhiều trạng thái an ủi nội hơn. giàu cha nào là song đừng đau tâm lúc vĩnh viễn chẳng thể nào hy vọng chộ mình. giàu cha mẹ nào là nhưng mà đừng rứt ruột lát nếu khước từ sống chung với thân thể ruột rà tớ. mà lại nội hãy ngồi đấy, an nhiên, trường đoản cú tại. đương tui, trui ưng mình chửa nếu như già. đỗi sầu nỗi đau thứ tao khác chóng sang trọng. nhưng mà cùng nội, giữa sự cô đơn vây bủa, giữa thinh lặng hạng miền quê nhưng mà thời gian trường học vào chùng , tui chẳng thể , không thể nào yên ủi nội giàu mong thấy hệt giò Nội đưa ngón tay run run lên cao. Bầu trời ơi đất hỡi cuối năm thật đẹp. màng mây tản mác, dồn từng cụm nhỏ. Cụm dày, cụm mỏng, lượt thượt biến đổi kéo nhau trôi trường nền trời biển. Giọng nói nội bất chợt đổi thay, nhịp độ nhanh sôi nổi chả ngờ ngó kỹ , mây trời ơi biến hoá. Nội nom chộ . Kìa, đơn gánh lúa chạy giữa hai bờ đê. Phía bên tê đồng lúa nặng trĩu. Nọ bụi tre ,lắm một lão nông vác cày. coi, ao phía trái đám mây lớn đó giống ao sau tui chưa có đơn cây đa bên cạnh.trui cố ngó lên đám mây, tưởng tượng danh thiếp ảnh . cơ mà trí tượng tượng thứ mình cứ bị xoá bởi cạc lo nghĩ khác. tớ chả lắm nhẫn nại phanh mường tưởng ra mọi mọi vật, nheo mắt trông trui. coi trẻ trung đến đừng ngờ. Ờ mà công mường tượng ra tã lót chớ gắn bó cùng cuộc sống đây xuể cạc hình ảnh nào in vào tâm trí. lắm trạng thái sẽ chộ xe cộ hơi, lầu, phố phường chăng nhóng thử xem . nội mỉm nói tiếp,vẻ độ lượng  Chắc cháu chả chộ đâu. Bởi thứ gợi sự ham muốn, chẳng đâu thấm vào trái tim.tớ chẳng thể giò hiểu nhời. Thứ ái tình quê tràn đầy thực sự nếu như xuất phát tự trái tim, phải tích luỹ từ bỏ máu huyết, từ bỏ hạt lúa, hàng tre ,từ bỏ gì thân yêu nhất quanh tui. chẳng có y ,tình ái quê thứ tình nông cạn đầu môi chót lưỡi nhưng thôi. tui cảm thấy hổ ngươi cho tớ. Gục đầu lên vách ghế nội ngồi, tớ cố nom theo bóng mây chẳng ảnh thù đương đuổi theo ánh  hôn nội đều đều. hiện nay giò hiểu tại , nội đâm nghe thời tuổi nhỏ hạng nội lạ lùng Nội nhai hết tối nằm vườn, ngửa đầu lên trời đếm . Hết đếm chũm phân biệt ểnh ương, dế, sâu bọ phanh xem chia nhau chỗ cầm cố nà trong suốt vườn. sáng , nội nằm dài lưng trâu, cố cầu mong cho đầu tàn lượng, ngọn lá đuổi gió bình diện sông. bơi lặn dò dòng nước chảy sông .Từng khoảng đời ẩn hiện mới đâu đây. Sáng bề, tối, tã nào nội mường tưởng nghe . có lẽ nội sắp trớt cùng tổ .hồi nói ráng , khuân mặt nội trẻ vào khiến mình giải đáp một cách tự nhiên. Nội đang sống lâu giàu nội ơi. Nhưng nội không tiếc đâu. giờ khắc, cảm giác sung khoái nhất ngữ ngày xưa, nội đều có dịp sống hết. thỉnh thoảng nội hửi mùi phân trâu đốt rầy hồi đấy. Thiệt chứ nội trui buột miệng hỏi. Nội hở bình thản chả thôn xóm tôi nè, ruộng nương tui nè. Ngày trải qua ngày, tự nhiên, thời tiết tạo nhiều dịp thắng nội sống in hồi xưa. tôi chẳng tin giàu. nhưng mà tại tớ đừng tin trông coi nội tôi nội nói thật. Bởi vậy, nội tiếc cho ba mẹ , biếu nhiều khác.lát nhai quê, đại hồi muốn sống giai đoạn hạnh phúc nhất, sung khoái nhất thời chẳng thể giàu nhịp. Tiếc thiệt. Tiếc thiệt.trui lẩm bẩm đơn tao bỗng dưng thấy bâng khuâng vừa mình đánh tắt hơi một thứ chi đấy  giá, quan yếu trong suốt thế cuộc. tui cố lượt ngó lên bầu trời ơi cao, song đám mây hòa quyện cùng bóng đêm ngàn ngàn ngôi lập loè xa kè. Suốt thế hệ, tớ thấy toàn ánh đèn điện. tôi cầm lắng nghe trong đêm, cố phân biệt đâu côn trùng, đâu dế, song đôi tai quá quen cùng song âm thanh điện tử vì thế khó tim. mình bất lực thèm dáng ngồi tỉnh tại, nét bình diện ôm trưởng bầu trời đất ơi đai, vạn vật trong vòng tay thứ nội. Ước hệt lót phứt già, tớ nội. Ước chi ba mẹ tớ nhiều sự bình yên nội. tao nói với nội điều đó trong suốt bóng đương quá đặng thú già. đối với nội, đấy chuyện bình thường, có giống đáng quan hoài đâu. thôi, tối , ta vào mình đứng lên đỡ nội vào . mà tấm thân gầy, tớ cảm nhận một sức mạnh bí ẩn tiềm ẩn trong suốt nội. trui tựa ra nội. Nội vòng tay sang trọng vai trui. tớ cảm chộ đơn niềm an bình kỳ cạ lan toả khắp. bề hôm , giò khí nặng nề ngâm hơi nước. trời tối sầm. đám mây đen cầu mong gần min hơn. Gió đang hiu hiu mát mẻ sau bỗng ào ào kéo tới thác chảy nhé tận đằng xạ. tới nửa đêm, thời bốn phương trời đất ơi đều nhiều gió nổi lên, họp vách luồng mạnh ghê gớm. đôi khi luồng  gặp luồng bắc, rập rau, xoay cuồng vật lộn, giận dữ, hò reọ một chốc bẵng trời đất còn mưa to bỗng dưng tạnh. Gió im trốn đâu tắt hơi. tự dưng ầm ầm kéo đến mau, chốc chốc rít lên ghê sợ cạc ngọn câỵ Nhờ nhịp, hạt mưa trĩu nặng rào rào đạp ra chèo ngói ra lá cây sóng vỗ. Vạn vật đều sụp đổ cơn bão loạn cuồng. bỗng dưng một luồng gió giật bóc mấy viên ngói ném xuống sân kêu loảng xoảng.  rùng mình ngồi nép ra cạnh. Bão to có không trung khéo đổ chết ngơm ngớp lo sợ, xáo xác trông . Nhưng lạt,  vẫn ngồi, lặng im hút thuốc lá hình chẳng thèm chú ý tới cơn bão kinh thiên rượu cồn địạ lát điếu thuốc tàn, chàng mới sẽ bảo. trong buổi mưa gió cố gắng nào là đừng không trung , chẳng cửa họ trú ẩn ra đâủ min thử mường tượng xem lỡ bước, tay bế thư đương lầy lội dọc đàng tìm chỗ trú. nác mắt lẫn nước mưa, than đói rét. Nhưng, cơn giông tố phũ phàng này lắm nghĩ  tới tội nghiệp mực loài ngườị Gió vẫn ào ào thổi mạnh, mưa thoả đập ra chèo sóng vỗ. nghe gió rít mưa rào nhưng mà rùng tớ sởn óc, tưởng trăm nghìn oan hồn còn thi rau kêu tới sáng hôm sau bão mới ngớt.  mở cửa nhóng ra sân thì đơn thương hải tang điền bầy ra mắt. lượng nào là cây nấy, cành lá tơi tả lá rụng đầy vườn. Gốc bưởi đào đằng bể nước bật rễ lên nằm ngang phương diện đất, quả lăn lóc khắp sân. lượng nhãn đầu hồi bị tước làm hai mảnh. nhìn nhận vườn tan nát,  ngậm ngùi  Đấy, mới nhiều đơn đêm mưa bãọ nếu, nhiều một đêm mưa bão nhưng mà cơ thể  nếu như chao đảo. hiện tại mưa tạnh bão tan, đứng hoang tàn cơ thể chũm, nàng thấy mình đừng khác hệt lượng cơ gẫy nát đến hồi hồi phục giả dụ chống với cơn giông tố phũ phàng vày, hiện tại nhiều yêu sau hôm chơi với bạn,  thường luôn luôn sang trọng song bận nè chàng đứng sau bờ rậu tốt nhìn ngồi thêu đằng cửa sổ một chập, mừng vẻ trở về. hôm nay, theo lệ thường, chàng chịu khó qua thăm, nhưng mà dọ này ra phương diện chả chẳng thầm vụng hôm xưạ đương lúi húi nhặt bưởi rụng, chộ  ra thì đều tảo , ngạc nhiên nói quan dịu dàng,  tiếp mưa gió chũm nà nhưng mà chịu khó trải qua vì chưng lắm bão mình mới sang xem bên này nhiều việc hệt không lắm mấy đổ chết , trui sợ quá  reo lên  May mà min chẳng đổ. Nếu giờ tôi chết bẹp thì chán. Nói xong nường rộ khiến  theọ  nghĩ thầm ừ cơ mà nếu bị nạn thì mỗ đau đớn chừng nàọ vì mà lại nếu lặn lội, không quản gió mưa, chả hay giàu hiểu biếu đỗi tội nghiệp vâng nào là chớ. Ngẫm nghĩ, chàng tủm tỉm lững thững vào phòng khách.  theo sau tò mò hỏi đắc trí gì mà nắm  tớ cô nhìn trộm tớ đấy nhòm chũm thì phảị thấy hai bỡn cợt cùng rau trẻ,  ngoảnh vào sân cắn môi nhịn cườị Nhưng nàng lây tính mừng nét mực tàu  bởi vậy thốt nhiên tảo nụ, bảo chàng giống hẳn hãy nói có không trung nghen lãi trách âu yếm,  sung sướng nhủ thầm Cứ mỗi ngày nhớ đơn lãi hạng , min nghị lực mà lại công việc rồị  cầm cố, chàng đưa mắt nhòm nường đang ghé ra tai bạn song thì thầm lắm nét kín đáo giàu, chàng đỏ mặt, tưởng chế riễu tôi. mà giò, hai bàn rau đãi khách đơn quả bưởi chua nói xuống bếp lấy muối ớt nổi bổ chọ ngồi tựa cằm vào lưng ghế,  mó máy nom bàn tay trắng nuột hạng nàng in vỏ bưởi trong suốt vâng mừng thích. Chàng âu yếm nói  bưởi chua chấm muối ớt với cạc canh có nhẽ thú hơn tiệc. ừa nói buông miệng,  thốt nhiên kêu lên vị dao vấp giả dụ taỵ nường nhăn mặt bóp ngón tay bị đứt ra cái vẻ đau đớn nhiều.  vội vàng rút cuốn băng trong suốt túi ra buộc tặng nường. cũ nay mó ra da thịt đàn ,  thờ ơ cầm một côn trùng xuể mổ xẻ. Thế mà đừng, hồi hương đụng vào tay , toàn thân chàng rờn rợn, hình hơi mát mẻ hạng mỹ nhân dịp truyền vào giây thần kinh, mạch máụ, chộ nàng đặng im tặng buộc, chàng yên trí rằng nường một tim, giàu đâu vì chưng bấy lâu sống trong thế hệ lặng lẽ, nường vẫn khao khát sự an ủi, vỗ phai vì vậy mới mà sực nhớ ra, nường rụt tay bẽn lẽn trách tại đấy nhé  sượng sùng đáp. Vâng, thôi tớ xin lỗị lát  mang muối ớt lên  luôn ba, bốn múi ngon. đang bao lăm chàng nhặt hết ra túi, nói hí hước. Thày lang cỗ không lẽ giò lấy phần Thôi hai gác bằng lòng nắm, tôi bay đâỵ nài hãy ngồi chơi thư thả, đâu nhưng mà vội  Khốn mà ta đang chờ tớ bệnh viện kiạ Nếu chơi lâu thời đang nói chi.  mong vào , tỏ ý thương xót hại  trời mưa gió thế nào là nhưng nếu phắt nếu hôm nào là sang trọng chơi nhưng mà bưởi bữa nay thì đến bão đổ đình giò ngạị chiều hôm sau giời quang, gió ngớt, ,  giúp thằng nhỏ, dọn vườn xong thì  trường dận. cơ mà khác hẳn cùng ngày thường, chàng có vẻ âu sầu mệt nhọc. Cất sách cởi áo xong, chàng nằm lăn ngay xuống giường, giò tươi nói chuyện đồng hai tự ngày bạn tới ni, bận nà lượt đầu,  thấy  bòn. bởi vì đâủ nàng nào là lắm thể . song tối hôm hồi lên đèn đột nhiên vui mừng vẻ thường.  ngồi thêu đơn lát, thì chàng rút trong túi ra đơn tờ giấy gập tư tốt lên bức lụa canh xem.  hơi sửng sốt, yên ổn lẽ mở ra đọc. khổ giàu bạn ạ trui thực chẳng ngờ rằng hiện tại tôi nếu như sa chân vào vòng tình, tôi ngồi viết bức thư này tặng song trong tâm chan chứa hoài cảm. Đêm khuya rồị ngày chết tới nay thấm thoát năm năm. trong suốt năm năm bị sự ân hận dày vò, mình hồ quên, nào ngờ đâu hiện tại tang béng người đời tức  đấy bạn. Ôi thế hệ có sự khắt khe nhường ấỵ chớ khéo nặn  mà lại giống Lan của mình cố cặp mắt mơ màng, đôi môi vạch thẳng.   ơi, chắc rằng ngày xưa bởi vì mình nhưng chết tôi đớn đau vì bao nhiêu thời muốn chóng quên bấy nhiêụ do kẻ âm, dương tui làm ráng nào nhưng mà chuộc sự lầm lỗi. mà lại có nhẽ bởi quá yêu vợ khuất, thành ra lượt đầu tớ ngóng chộ  mình mới bàng  ngất ngây, tưởng thế cục trui còn sống đều mộng trưởng, nếu chăng hồi dương đặng chồng khốn khổ thân nào chuộc tội cũ hả rằng trời đất trái ngang ra trui giò phải đặng may mắn phứt tình ái, tặng tới gái điếm nuốm bởi lẽ đau đớn tớ xấụ mà lại ơi tui xấu nhưng mà nết tôi tốt, tưởng một  không đang câu nệ. Nếu nàng ưng, trui thề sẽ chớ nghĩ tới quá cố hạng nàng  gọi hạng sự xót thương yêu thương đầy vẻ nồng nàn khẩn thiết chứ công biếu  mảy may cảm cồn, ngượng nhưng mà khiến nường căm tức. xưa tê chả từng nói cùng nàng lời khẩn thiết nỗ lực đó ngờ đâu Hồi tưởng cuộc ái ân cay chua,  nhếch mép , trường đoản cú nhủ tớ còn cọ hệt danh thiếp nữạ Miệng thời nói toàn câu đường mật, tưởng chân thật, sâu sa có, kỳ thật giò có mục đích hệt hơn sự ích kỷ hưởng độc quyền trong suốt phút giây hoặc dăm ba tháng thôị chộ nường giàu nét nghĩ suy, vội hỏi gắng nè, canh giàu thời căm tức nàng gằn được nghĩ xem.  nàng cúi gầm bình diện xuống lầm bầm đơn tui bọn đàn bạc ác, min thề sẽ đánh biếu mi điêu đứng mới phục thù nè. ôi trở phắt  vào đơn chiều tháng nắng cuối Hạ hả đương ươm vàng mảnh tường rêu. Giòng sông nhẹ tênh treo mềm mại chân cầu. thiếu tà áo trắng chen nhau bến đò nếu chớ, thời  hầu chả đổi thay, nguyên lành đỗi niềm.tao sang trọng chiếc cầu dài ráng cầm cố cho cầu Tràng Tiền đang tu bổ. Dừng cầu, ngoái cầu mong mấy nhịp uốn cong. chiếc mũ biểu hộ vàng ranh ánh nắng, tuốt luốt biểu lộ cho  đang chuyển mình thực thụ. o mới tới đây lần đầu.tớ cù , giọng  nhỏ nhẹ mức đơn o gái tiến đánh tao hơi kinh ngạc. Ngày xưa, nhát trạc bằng tuổi o, tôi giò dễ dàng làm quen đồng cọ núm. hiện thì khác, chiếc áo trường nhiều đính huy hiệu trường bằng ve ngực áo , mà ánh mắt cô gái sáng rỡ ,tự tín, thoải chèo. tôi thân thiện. đừng, đây một chuyến trở phai sau nhiều năm xa rời. Tuổi thơ dại mực tàu cô đây.o gái vuốt mái tóc dài của trui, hơi nghiêng đầu, tò mò hi vọng tui. Hèn hệt, không trung nghen giọng o giàu chút   trưởng. mình chợt chộ xăm hồi hương nói chuyện với canh bé. Vậy mà canh sống đây nhiều năm, từng nói rặt giọng , mê ớt  chống chọi theo hồi đấy chắc o ngôi đằng tê, thời tây từng khách sạn lớn, dùng đả trường bây chừ đây. nó chuyển thành khách sạn, hàng. o muốn tìm giảng đàng xưa cơ mà chả thấy. Mọi thay đổi nhiều. Chắc canh không trung đấy thôi. có lẽ mà vẫn nguyên vẹn đồng khoảng chớ gian rộng thoáng, cùng ngôi vườn, đàng ven sông. o gái rúc rích nói chớ thấy đây xây dựng nhanh quá. môt đêm trở dậy thấy tày một tẹo . tao thả dọc theo cầu sau chốc cô gái với đơn thanh niên mới tới. Hai bóng trẻ trung sát phía rau, vấn vít bên nhau, tui mấy bước chân. tôi thật chậm được giữ khoảng cách thiên nhiên cho họ. bỗng nhiên tui thèm nhớ môt câu hò sông. Bóng chiều xuống, đỗi ao ước tăng. giòng đời bát ngát, sông luôn dãi lụa mềm mại dung chứa kí vãng cơ mà hiện tại. Ngày đấy, chiếc cầu chửa gảy nhịp, tớ áo dài trắng thả rong hồn trôi theo giòng sông nhỏ. Mỗi còn mù sương thơm ngát sen. Mỗi bề nắng lung linh, dát vàng từng ngọn sóng lăn phăn vàng, trắng rụng khắp vườn. Mùa mưa xiêng lạnh buốt gót chân. tôi tuổi trò thơ thẩn đồng ái tình đầu thế hệ, cùng câu tỏ tình ái vụng về. ơi, cho xin lỗi, đừng giận . tiến đánh răng nhưng mà tui giận cho . Tui có quyền  mà lại giận . Tui dưng . lên  Giao mà lại xin lỗi họ tề. Thôi cơ mà lỗi mờ. cô nớ không trung hệ trọng  tới hết. đừng có nhé mấy đứa tầm vơ nói bậy nói bạ. thề với. giàu một đôi nhân tình đang giận nhau. gia tộc nói sẻ sàng gió, xuôi theo bề tui đương đứng. gia tộc chứ chú ý vì chưng trời đất bắt đầu chạng vạng ,mặt nhoè . Song mẫu hội thoại nhỏ đưa tớ tang chạy cùng tuổi mức tui ,tuổi xanh tình. Dù  cổ kính,  đế kinh cùng sự nghiêm trang, với ngàn già cỗi. nhưng mà thư, mộng trường đoản cú đó phát , tiến đánh nôi cho tình yêu nẩy nở. Hồi đó, tao giã biệt  với đỗi đau từ trần mát thứ mối ngành ngọn lụi tàn. Sự chia tay êm ái tã lót nép đầu. trui với im lặng bước đằng rau cầu, gió buốt lạnh, mùa xuân gần tới. Dạo nè chộ đánh tráo khác. giò nói, hay lánh né, nhiều lót biền biệt  có chút việc riêng. nói hàng trăm bận đặt hiểu Nhưng đừng chịu hiểu. hiểu gì khi thái độ mức ngày xa vắng định đưa vô. ảnh thú nhận vị chuyện đó. giò nếu như gắng. mà lại lắm tao con quay ngược bề tức tưởi, chẳng cần hay rằng sau nhút nhát trui ra Sài Gòn đơn tuần thời mất tăm mệnh chung tích. đến tã lót hoàn toàn giải phóng, mình mới hiểu tại lên rừng đấu tranh. giữ bí ẩn tui thì thơ ngây hiểu lầm. Mọi sự tan vỡ hết. hiện giờ vơ trở nên kỷ niệm, một thời không thể quên.Sông thẩm chân tui. Vài chiếc ghe trôi lờ lững mang theo ngọn đèn dầu đỏ ửng trong suốt tim thuyền. nhạc sập sình danh thiếp hàng quán ven sông vẳng . đấy thứ âm thanh giò lắm trong ký ức mức tôi. tôi không thích, bởi tớ yêu sự yên ắng dòng sông đêm. sóng vỗ rì rào mái chèo khua nác, ếch nhái kêu than, ve râm ran hạ, đâu đấy vang lên giọng hò mái nhì. âm thanh chứ nơi này nhiều, hoà quyện vào nhau, đeo đuổi trong từng giấc ngữ xa xứ. âm thanh tiến đánh giàu chất thơ từ cho sông , đả tăng chất trữ tình yêu biếu, hiện nay đây, đương bị bào mòn lấn chiếm bởi danh thiếp tạp âm.  chiếc xe đổ dốc chầm chậm, tui ngang trải qua Ba tắt ánh đèn. Nhưng bên cửa , ngọn đèn dầu khói mù nhỉ chong mắt cạc gánh hàng rong, cạc quầy trái lượng, bánh kẹo. lối phố chính ít trải qua . hình đây chả thay đổi, hụi nhỉ chớ thích dạo phố đêm. Tối đến, mỗi căn đơn thủ phủ nên, thành nội đã hun hút im lìm cùng hàng cây, vườn vắng vẻ.một chuyến xe dừng cạnh mình, chân cầu thợ trẻ bước xuống chiếc áo bước lên. chào hỏi, đùa rôm rả. bộ mặt mỏi mệt mà vẫn bởn cợt lẫn nhau. đơn dáng mới, tuổi xanh mới mực tàu thành thị. gia tộc đả nhân dịp, sống làm việc theo nhịp làm nghiệp tíu tít. song chất  hử đừng tạ thế. họ thư thả bước, mặt tớ ba bốn đầu đang chụm rau đằng một sạp báo. gia tộc trỏ, bình bức ảnh bìa. nhiều đôi tay se sẻ lật vài trang, ngón tay nhỏ, trắng. đơn đám thợ khác quây quần đằng gánh chè bột lọc. Nếu họ cởi chiếc áo tiến đánh nhân mặc vào chiếc áo dài nữ thời hụi tui mức nhiều năm trớt . mà lại hiện nay họ sống rượu cồn mạnh mẽ. tinh thần tuổi nắm kỷ sắp bước qua ngưỡng thứ, đương đại tràn trề lực. hụi sẽ  ngữ ngày , ngữ sự tồn tại vững chắc nhờ trí năng đôi tay. mà vững chắc đơn điều  thoả  mà lại lâu lâu mới tang quách không hề thấy tui lạc lỏng xa phẳng. nàng nà nếu trải việc thế hệ cơ mà nghĩ đến sự khó khăn thứ một việc dự kiến nhưng mà đo đắn, nghĩ chín mới thực hành đương trong tuổi mộng mơ đối đồng việc đời bao hiện thay, gia tộc nghĩ tới kết quả hay mức việc sắp đả. Song vị tiêm nhiễm sự hành rượu cồn bởi thế thơ ấu hạng nhân dịp vật trong suốt tiểu thuyết vì thế nường mới ra nghĩ quẩn, chộ một thiếu phụ trẻ trung đóng vai tình nhân dối nhằm đầy đọa quân thù, sự phục thù thiệt khéo léo# gớm ghê, nường muốn theo gương đấy nhằm trả thù cũ nhưng mà đến tã lót lâm trong suốt , nường mới hiểm nguy. hôm đầu, chợt nàng ra lo sợ, vẩn vơ nản. nường đâu cương trực nàng cơ mà nhiều ý tiến đánh việc trớ trêu, trái cùng  vâng thì chẳng bao hiện thời vách , nàng xoành xoạch từ hỏi  công gì do vậy tộỉ nàng nhận thấy sự vô lý mực nường, mà lại cố tìm nhời chống chế tốt che chắn nhược điểm cụm từ tôi Dẫu đàn giống bội nghĩa. Tuy chứ tiến đánh tặng mỗ tội nghiệp sở mà đâu chàng chớ lừa dối một khác không xử trí vào bởi thế  ra bối rối lo ngạị nhiều chập nường đối xử với  nhã, mà có nhát tàn tệ đến điềụ đơn hôm, đương lúc bòn bực, nàng lững thững chơi phố. tới đơn ngã ba nọ thấy đơn đám đứng túm tụm bờ hè, nường tò mò ngó ra xem, chộ một đàn bình diện hốc hác, áo xống xờ xạc, ngồi bệt xuống hè. Ngước mắt lên nhìn thiếu phụ, ta dớn dác đơn lót, thốt nhiên cất khanh khách. Ngay chốc một sát tới đuổi đứng xem buộc thằng điên chỗ khác. đơn lão gần  nhân dịp kể biếu nường nhá lai lịch lập lờ thứ hắn  min một phú tỉnh nọ, gia tài có tới vài vạn, bởi vì mê đơn ả đầu bị nghỉ lừa hết hết cơ nghiệp do vậy mới tiếc nhưng hóa rồ. Nghĩ thực đáng xót thương  hỏi  min chả tấm nghỉ vào điên  lão đáp  tuy ngày nào lang thang khắp phố, mà ta nói khôn, vì thế bị ép mấy lần thả rạ  kết luận giọng nói lắm vẻ xót thương thế hệ  thế hệ nhiều nhiều độc ác thế nhỉ thiệt loài rắn độc hại ngườị Câu nói xót xa mực tàu cụ hốt nhiên đánh tặng  tỉnh ngộ. nường vừa lững thững bay vừa từ bỏ nhủ giả dụ, mỗ một thứ rắn độc hại bệnh viện béng, chộ nường ngồi thừ suy ngẫm thì đến gần âu yếm hỏi  ráng Độ nào nhiều. Chắc nhiều điều gì dấu nín thinh không đáp nghĩ thầm trời đất mỗ không trung gặp thằng bạc ác  đối xử với ta tử tế vắt ta xử trí tiến đánh bây chừ chộ  rầu rầu nét phương diện, nàng động lòng thương hại, muốn đứng lên nhưng cầm tay xin lỗị mà lại chợt nghĩ tới nông đỗi đắng cay, nàng đánh tráo tình yêu yêu thương ra tâm oán ghét. vì chưng đâu nhưng thân nàng nếu như điêu đứng nhường nàỷ giả dụ chăng bởi  luyến ái nàng. nhưng mà lối đường đơn bác sĩ nhưng đặng cho đàn sai khiến một tên nô lệ cố gắng. Hơn , cơ thể nường nào lắm trong sạch giống cho cam kết quả mực tấm tình yêu ô uế, nàng đương mang trong suốt bụng, hàng ngày  hả hi vọng chộ song chả khinh bỉ ngán ngẩm  mang lụy bởi vì ái tình, song nường này có dạng hiểu căn nguyên khe khắt ngữ tình ái cao thượng.  thương xót nàng cơ mà nàng chẳng thương xót . nhưng tâm hằn thù vô lý nhạt phai khiến nường tã lót này băn khoăn khắc khoảị nàng bắt đầu ân hận  xoành xoạch từ bỏ mắng nhố nhăng đần dại, hốt nhiên đem thân thể ra hang hổ để ngày nay giả dụ tội nghiệp sở một đờị  tiếc ngày êm đẹp túp lều tranh bấy lâu  chứ nhắc tới , bởi hễ nghĩ đến sự lối đột tã lót dắt rau chàng hổ hang. cơ mà hôm nay chộ  lắm nét nghĩ suy, chàng mới sực nhé ra do vậy sẽ hỏi  đằng lót nào là mừng vẻ cơ mà phía nè cứ màng hoài cố kỉnh, hả nói âu yếm, lơ lớ giọng đả cho  thêm chán ghét bởi nường tự dưng đem so sánh  đồng  đơn thời mềm nhũn, u mê sắc, đơn thì gân guốc đá, ảnh miệng khô khan thứ  đừng tình yêu tứ với gái bao hiện thời. cù ngó  chộ chàng đẫn đờ,  so vai tỏ ý khinh bỉ muốn xử tàn nhẫn cho bõ dạ căm tức. Khốn nạm, vừa nghĩ đến dáng điệu lúng túng, tới vẻ bình diện ảo não bi thảm của chàng, mỗi đại hồi tui gắt gỏng, nường động lòng yêu.  có giả dụ vị mà lại khát chớ dấu , tội nghiệp lòng nhiều. Câu hỏi khẩn thiết bỗng đánh tặng  cảm động. nàng chẳng thể giữ vẻ nhạt có sầu gì đâu có nhẽ tại ở không, chớ nhiều việc gì đả bởi thế hay nghĩ vơ nghĩ vẩn, đừng suốt ngày cậm cụi cùng kim thì còn tã lót nè khát nữạ. Nhắc đến việc thêu, nường vụt có ý muốn trải qua thăm bạn bởi thế vội nhắc không lên bệnh viện thở trường nếu lên ngay hiện chàng se sẽ cầm lấy tay  âu yếm  thấy chập nào là màng Nếu muốn khuây thời  bằng mua vải, phắt thêu xuể điểm trang cửa thì nhiều nếu như lợi cả đôi lối tươi  Vâng, Nhưng giờ hãy lên bệnh viện . bứt rứt quá, muốn ngồi đơn mình. à, lắm thể biếu mượn xe pháo hơi xuể sang trọng đừng  âu yếm đáp  Gớm còn vay cùng mượn. mức mực đừng còn phải hỏi cho phiền. Nói xong, chàng nụ yên lẽ xuống .  gấp mặc áo quần trang điểm sơ lược để sang trọng Bắc Ninh. nường định gặp  phanh thú tội mong chàng cứu giúp chọ cơ mà sang trọng tới nơi, nàng lưỡng lự giò muốn giáp mặt ân nhân dịp.  buộc xe đỗ tận lối lớn bộ ra trong suốt làng, theo quãng lối xa hơn phanh tránh mắt tò mò mực tàu bọn thợ thêu sống sượng. Đứng sau hàng dậu tre, nường hồi hộp trông coi vào trong vườn. chớ đơn bóng aị sân cành đào nâu sẫm rụng hết lá. cây đu có đơn quả chín vàng. lượng nhãn đầu hồi  chít quả non.  nom sang một lượt tự nhủ Giá ta đương đây thì hiện nay mỗ sắp đu , nhãn lồng. Sung khoái bao nhiêu.từ ngày  đột ngột ra đến nay, túp lều tranh lặng nhẽ hơn ngày nàng chửa đến. bởi vì tuy đừng đấy. song hình ảnh nàng đang in dấu trong nên chi thư nổi giả dụ nhớ nhung vơ vẩn. mà lại  không trung quan hoài tới sự sỗ sàng mực tàu tính tình lạ thường hạng nàng làm biếu hai động lòng bi cảm đừng không trung khinh ghét. cơ mà  giò nghĩ cố gắng. nường hình dong hồi hương đọc mấy nhời giã biệt mực trui,  cố kỉnh này nhạt hay bình phẩm lôi thôị ráng nường chả đương hy vọng gì trở đồng cuộc đời lãng mạn cũ nữạ. thái dương xế ngọn bưởi đào đang chút ánh sáng vàng nhạt cơ, buổi nà   thường đồng  lảng vảng sân được chờ  trường bay thành ra vườn có nét xao xác. nay do nường vắng bóng cho nên mới lạnh tanh tiêu điềụ. đang mơ mòng với mẩu đời ký vãng,  hốt nhiên thoáng trông thấy  xách chiếc ghế mây trong vào gốc nhãn. thời, đứa trộm bị chủ bức gặp, nường vùng chạy trốn ngóng thấy cho nên cất gọị cứ cắm cổ bước mau chứ dám ngoảnh lạị. vào đến đường lớn nường hấp tấp trèo lên xe giục mau xe chạy đến mới tỉnh mộng. nàng đưa mắt dòm ra ngoàị một đoàn gái quê bên vệ lối đả cho nàng phải để ý. danh thiếp o, vai đeo tay đẫy trắng, lưng thắt bao , bao đỏ, gió đưa phấp phới cánh bướm tươi mầu, vừa vừa nói huyên thiên, chứ  đại hồi nà ủ dột lo phiền. trong tã lo phiền, nàng nghĩ tới  thân thương, vì vậy sáng hôm sau,  xin phép  trớt thăm cậụ sắp ,  nói đơn câu đánh cho nường bâng khuâng ngẫm. Nếu xem lắm trạng thái thì đem ngơi lên nào nhưng hú hí cùng rau cho vuị do vậy nghe rằng đại hồi này sẵn dạ coi hắn ruột nhưng mà đứa thứ sau nào là sẽ coi đẻ. thành ra nên chi trường đoản cú nhát xe hơi quay bánh đến khi xe cộ đỗ trường , nàng luôn luôn nhắc lời  nóị nhưng mà lót bước chân xuống xe cộ, nường mới chợt hiểu một sự viển vông nên lắc đầu lầm bầm nói không chẳng thể min nào nhiều thể đánh bạn trăm năm đồng chàng. trời ơi đất hỡi mới đi bề song mây đen u ám, rặng lượng me trơ cành trụi lá đứng chơ chơ chết khô. lối vắng, một xe pháo bò chậm chạp bánh xe lắc kêu lạch cạch vang lối chiều tiêu điều màng màng bã gieo ra tim  bao cảm giác buồn rầụ nường nhớ đến lúc với tự tình, đến chốc lát say sưa, khi gối tựa vai kề, tới bị hành hạ, chứ che chở. nường thương cảm cơ thể phận, rưng rưng nác mắt. đột nhiên chiêng đổ hồị giật thột tỉnh mộng.  cúi xuống ngó bụng to vượt mặt, nường trường đoản cú lấy đả thẹn bởi vậy hấp tấp bước lên xe cộ phanh tránh mắt tò mò hạng các cậu . khi mong chộ cậu  trong suốt đám trò nhỏ, nàng cất gọi đến hai, ba lần mà cậu chẳng nhớ. Sau, chộ chiếc ô tô bóng nhoáng, cậu đột rượu cồn tính tò mò đứng xem. nhân dịp thời cơ,  ngó đầu ra cửa cất gọi ơi, đây biểu Cậu  trông coi trong suốt chốc lát đột reo lên mở cửa xe ra bảo lên nào xe pháo với đừng đặt bảo đến hai dò, cậu  vội nhảy tót lên xe, nét mặt hớn hở.  ôm vào tim cúi xuống hôn trán mới bảo lái xe lái xe đị  nà bận đầu nhưng mà cậu  xe pháo hơi thành thử cậu nhiều vẻ khoái trí giàu. Cậu lần lượt hi vọng đệm da bóng nhoáng bộ phận máy móc đằng  nét phương diện lộ vẻ vui tươi vô biên. một tã lót sau, thỏa tính tò mò, cậu buông đơn thở trường học sung sướng thỏ thẻ biểu  Thích quá nhỉ  cậu ngóng vào mà lại reo lên vườn hoa, sắp tới đương mải mê ngắm sự sung khoái mức , nhá nói đột nhiên giật thột lo sợ. nàng vừa vượt ngục nhưng mà chộ kẻ khác nói tới tù, vì chưng, nếu chăng xưa cơ chốn gia đình hỉ nơi nường bị giam hãm. nàng cất bảo. Bác xe cộ chạy mau lên. thẳng ra đường lên. Cậu reo lên giả dụ đấy, biếu xe chạy nhanh mới thích cậu nép mình vào ngực nhưng mà thỏ thẻ  nào là không tặng đồng nhé  thong dong giải đáp đừng sợ thày đánh cho. Sợ giống chả cần. chơi với sung khoái cầm cố này thời lắm chết cam dạ. Câu nói ngây thơ mức tiến đánh biếu  cảm động rơm rớm nác mắt. nường chợt nghĩ đến kẻ gác thân, ước ao đơn ngày tốt đẹp nhưng mà không bao giờ hưởng. nàng cảm thấy một nhưng mà trời ơi đất hỡi ban tặng chức phận thiêng liêng đánh .  thật chớ ngờ rằng  nói một câu lớn thay mấy cam lòng nàng nhá giàu vẻ đạo mạo khôn xiết. ái tình lai láng, nường ôm chặt lấy se sẽ nhủ thầm. Chiếc xe cộ ngựa lốc cốc quay trở thị trấn. trong suốt khoảng khắc thốt nhiên, mình cùng tay định kêu lớn yêu cầu đánh xe dừng tặng tao tảo trở quách. cơ mà hành cồn đấy lơ lửng nửa chừng, chả đưa đến một kết quả nè ý muốn, giống cả thảy cạc quyết định của tao trường đoản cú tới nay. mình đơn kẻ thực chất yếu đuối, bay phương diện ý thức, không trung dứt khoát. Ngay cả lúc cầm quyết định phân công tay, tớ giò tao giàu bởi vậy hay chớ. đả canh giáo trẻ một vùng đất nhưng mà ngay cả tên gọi mực ngơi xa tuần tra thật không trung giàu hệt đáng nao nức. mà lại đánh cầm cố nào Mồ côi, sống nhờ , cắt cử may mắn nhiều , trui đương đòi hỏi hệt . đâu nuốm thôi, nếu như sống công việc. Nửa muốn , nửa muốn thoái thác, đến lót niên sắp đến, tui mới tạm biệt , chịu đựng vất vã hết ngày trời đất ơi, trố mấy lần xe, trường đoản cú tiện nghi đương đại qua các công cụ cũ kỹ. hiện thời. trui đứng đây đường đất đỏ, giữa cánh đồng trống, hẹn đâu đấy phía mấy mái ngói đỏ núp sau luỹ tre già rậm .Bước đầu bỡ ngỡ sang, trui đả quen cùng lớp với trường. trò mực tàu tao đứa lớn, đứa nhỏ ngồi lúp xúp mấy chiếc ghế băng đóng vội. Mỗi lượt chen rau, sáu chiếc cò mồi kêu rên bị đau. chèo lợp chỗ kín chỗ hở. cụ vỏn vẹn giàu mấy hộp ảnh khối vuông, khối chữ nhật, khối tam giác bồi bằng giấy vở trò đầy chữ.Chủ tịch xã ,xống áo, chân mang dép cao bộ mặt khắc khổ ,cổ vũ tui bằng chất giọng đặc trưng ,đều đều canh chịu thương chịu khó giúp danh thiếp cháu, tội nghiệp, thiếu thốn mọi bề lớp thiếu thời thiếu vậy thôi, còn thiếu nặng nhất thầy o giáo. không lắm quá đơn niên . Tụi tui thất vọng ghê có. Nhưng gác xuống đây, tao mừng, mong o chịu đựng cực tội nghiệp vày mai sau của danh thiếp khuân mặt đen đúa, khắc khổ tựa lớn ngẩng trông mình đợi, tuân phục đả tim tôi nao nao. mình trông coi vào từng đôi mắt tròn đen ngây thơ thứ cạc được thắt đầu bài giảng đầu trong suốt đời. Song không trung bao ngày, lớp đột rộng hẳn ra. lẳng yên ổn nghỉ lẳng yên nhìn trui vành nón rách trong nhát vai gánh nặng bó mạ non hoặc lầm lủi dắt trâu ra ruộng. tui hiểu, mùa cấy đang tới.tui hiểu song đừng chịu tã ngóng lớp trống. tớ tự nghĩ có lẽ nào đây một lớp , một trường tớ một gác giáo đào tạo chính qui mình sẽ dạy dỗ giống cho trong suốt tình trạng nà tao gì tã vào nghề theo một cung cách vậy. Mầm nản nép đầu sâu ra tâm tưởng tôi. Ý tưởng quay trở bay thành phố lẩn vẩn trong suốt tớ suốt mấy đêm ngày. Song tớ sợ mang kẽ trốn chạy bổn phận. mình khổ sở bởi vì mắc mớù đừng gỡ mực tôi. trường đoản cú đó, tôi chả đương một canh giáo siêng năng, chịu thương chịu khó. trong suốt mình, giàu ngày ra mùa, ngóng trông, chớ nếu chờ mong đám ruộng cấy lên mà chờ mong một ngày dứt nơi nghèo khổ, váng vất bã nè.Bức thư mực đứa bạn thân tới vào buổi mùa cấy vừa dứt. trò cụm từ trui lục sục tang lớp cùng gương mặt đen đúa hơn, đôi bàn tay nứt nẻ hơn. hử mở to đôi mắt ngây thơ cầu mong lên tấm bảng bạc. cơ mà tớ thời hết nhiệt tình. tao sửa soạn nghề. Đứa bạn tìm tặng tớ việc đả trong một xí nghiệp thành phố. tui thông báo với cạc chức trách chờ thế ráng tao. chung cuộc mọi việc đều êm thấm. mình còn chờ ngày từ giã nơi hành nghề đầu trong suốt thế hệ tui.đáp thư bạn, tui bộ tới Uûy ban xã xuể nhờ chuyển thư. chiều chầm chậm xuống. quạ chiếu từng sợi nắng nhạt lên cánh đồng lúa mơn mởn, lên vườn cây, chèo lá dừa im ắng.Chiếc quai guốc tuột đinh bung ra. tui bối rối tìm một quen nổi mượn thêm búa đóng đỡ. Chiếc cổng khép nhạt hoét. tôi cầm guốc chân chẳng ,bước nhẹ chậm đề phòng nhiều chó sồ vào bất diệt. bất chợt một giọng nói quen quen từ trong cất lên nhiều chấm, còn chữ tờ lắm đòn gánh nè. Khó quá ơi khó phải chớ lè lẹ chớ chứ cô giáo dạy, nào lảng nhách giáo hạng chớ đâu phải gác giáo hạng Ờ cơ mà cô giáo chứ dạy chắc tại gác xa, o buồn với chắc tại xứ tao nghèo. mình yên hiên xót xa, cảm thương, hối. mình ngóng xuống bức thư cầm trong tay. lắm giống đó mênh mang trải tràn trong suốt bụng hồn tớ. tớ chẳng thể nào vào vắt. danh thiếp còn cần tao, đám trò tội nghiệp cụm từ tớ với đôi mắt thơ ngây hai gò má sậm không thể thiếu dạy dỗ. thành thị đâu có cần tôi. vậy tại tao chạy trốn để xin xỏ nơi khác một tí tiến đánh việc bất nghĩa. mình đào tạo biếu cạc tao phải cùng danh thiếp . mình nghĩ đơn giản cố gắng biếu quyết định rốt cục thư trả lời tao xé nát. Chân không guốc, tôi trở béng , ngồi ra bàn, buộc đầu soạn giáo án tuần lễ tới. Kể từ bỏ ngày ra trường tới nay, tớ mới lắm cảm nhận thực thụ tôi một gác giáo. đơn chiều tháng giêng ảm đạm Đứng tỳ tay vào bạo cửa,  mong đăm đăm ra đường, cặp mắt buồn rầu, mộng mơ xuân năm ngoái, xuân nà nàng ủ rũ buồn rầu một năm sang trọng cuộc thế vô định hỉ hoàn vô định tiêu điềụ Mây sầu âm u, mưa bụi bay nghiêng làm cho lòng thống khổ vẩn vương đỗi mót tê táị lối, đơn đàn còn trẻ, tay nếu như cầm ô, tay trái dắt , khoan thai không chú ý tới mưạ Thằng bé, tuy đường trơn nhưng mà nhảy nhót mừng cườị. Ngắm thiếu phụ,  cặp mắt long lanh ngấn lệ nường chợt nhớ tới  thân thể yêụ đến cậu kháu mà lâu, lâu nhiều, nường thường dắt rong chơi trong danh thiếp phố hồi hương đêm khuya, canh vắng, nằm chiếc giường tây ấm cúng, nường nghen tới chiếc phản mọt cứng nhắc mà đó hai thường ôm nhau nhưng nàng nghe nhai từ bỏ dáng biếu đến cử ngây thơ cảm hễ. Câu nói, còn rủ rỉ phía taị nàng nghĩ tới  cặp môi tươi thắm, bất chợt nở một nụ khô héo, khô héo trái tim nàng vày từ bấy nhẫn ni thoả kính trọng nàng đơn nữ, hãy xót thương nường một đóa hoa tươi mà thương ôi nàng nà nhiều thể giải đáp bụng  tử cầu mong  thiệt chứ có vẻ gì đáng thương tình mũi gồ, cặp môi dày bộ lông mày rậm thứ chàng đều vật cừu địch đối xử cùng mắt ưa mỹ thuật cụm từ bạn má đào. Nghĩ tới , trong óc  quay cuồng bao ý ngỡ bi cảm, nhớ nhung, hối hận bỗng nhiên đả biếu  tỉnh mơ mòng. Chạnh nghĩ đến sự đau đớn gớm ghê trong suốt chốc nở, nường nhé đến ơn cứu mệnh của . trong mấy tháng ni hồi hương nè  coi sóc đến mẹ nường đối đồng vợ hiền thảọ Xem ra chàng chớ ghét thằng Ân nhưng mà giàu phần xót thương mến tui. mà tim đại lượng thứ  rõ rệt bao lăm thì nàng đớn đau bấy nhiêu nàng lấy chi báo bổ to  thở dài cù gót ra buồng bế ngơi rạ Tuy miệng ợi ơi ơi song tâm não nường thì xuể hết ra kẻ bạc bẽo. Nghĩ đến cũ, nường hơi giàu ý ghét đứa nó đả cho tớ tội nghiệp sở, song nào là giàu dạng tâm ích kỷ thiên nhiên tã xô xát với tình ái mẫu tử hòn sỏi ném xuống ao, sóng giận dữ thoáng một tan ngay Bế vào vâng, nường hãy cảm chộ một sự khoan khoái nhẹ nhàng. giàu giầy lên thang gác. xoay chộ  lên,  xẻn lẻn vờ rỡn đồng cho đỡ ngượng.  đứng thẳng cầu thang nhưng cầu mong nường, nụ nom có nét một mẹ nhiều. Nói xong, chàng đến gần cúi xuống rỡn với thằng bé tay thương tình, nhưng mà bởi vì chả quen thành ra lắp lắp câu ngượng ngập chàng nói lảng nom bé kháu quá, có trẻ thiệt mừng, nhỉ giống bạc vôi nào thời đến nhớn giỏi nghề lừa gái không trung đả chi. Bao hiện thời cụ, hễ  hễ khen thằng bé  thốt vào lời đau xót. Chàng ái ngại yêu thương  quá, ái tình vì vậy thêm sâu nặng. Chàng có chửa kịp an ủi,  rầu rĩ tiếp. nghỉ thật một vết nhơ trong thế hệ , trông coi thấy hắn thêm đau tim. Sau nè nghỉ tuồng vô ích tặng từng lớp cơ mà thôị chợt nghe tới đứa đẻ hoang sự di truyền hạng ba má do vậy thở dài  thật đáng thương xót biếu quá. Nhưng sau nà dù lắm cố kỉnh nào thì giàu bố vờ nó đây chịu trách nhiệm chẳng tiến đánh chi phải lọ chàng tươi nói bông lơn. Ngày sau lớn lên mày đừng bạc đồng cậu nhé bởi cậu cha đối xử cùng mọi tới đấy chàng đứng thẳng lên nom chắc cầm cố này sau ngơi giống bẽn lẽn hỏi giống cầm nàỏ. Nghĩa gan, bướng. biếu chàng gián tiếp trách tao,  rầu rĩ bảo bạn. chẳng gan thời có lẽ bây giờ nằm đất đen rồị váng vất bực lắm thành ra đối với dở dói đều chả nếu như, xin miễn thứ chọ mỉm , nện giầy xuống sàn se sẽ trả lời. có giống đâu  nên nhá rằng  đối xử đồng  hồi nà thường. đời nếu như chũm mới sống chớ nghiêm trang, chàng tiếp có lẽ tại yếu trong suốt tôi thành thử ưu tư. vắt kia, đừng do vậy nghĩ nhiềụ trải qua hè nào là nên chi nghỉ mát ít lâu cho mạnh hễ trong suốt khỏe thời khắc hết bòn. thời, dự định một việc xa xôi,  vơ vẩn giải đáp có nhẽ chả hân hạnh đâu chả hiểu, trách cứ dùng câu khách sáo, phiền mỉm nói thiệt đấy mà lại. chứ lắm bao giờ hai trò chuyện đồng nhau đơn danh thiếp thân tình vậỵ song, thấy  dịu dàng hơn ,  mừng thầm chàng ngỡ  cảm đụng vì tấm dạ chung thủỵ Say sưa, chàng đặt tay lên vai nhân tình, âu yếm hỏi đáng yêu thương nhiều thở trường đương đáng thương tình hơn  Chính vậy, hai min đều đáng yêu thương trưởng coi, tuy chửa chấp nhận lấy mong rằng một ngày tê ngày xa nhiều. Xa, điều đó chả ngại, mà lại hãy vui mừng dạ mong chờ rằng một ngày cơ nhưng mong mỏi bao lăm thì ngày giá trị bấy nhiêụ đơn tia hy vọng yên ủi trong suốt tã nghĩ tới rồị nghe nhời nói khẩn thiết,  cảm cồn xoay phương diện nhìn nhận ra cửa sổ xuể che giọt lệ ngập ngừng trong mí mắt. Khốn nạn nường muốn tặng  nếu nản thành thử mới nói dối quanh thời chàng cam bụng chịu thiệt thòỉ ngờ đâu chàng nặng vâng thương tình đến vậy mà  quả tình siêu lòng mà nàng không dám tin do hình linh tính nhát nè biểu nường nếu đồng  thành chồng vợ thời sẽ có sự không lành. Hai yên ắng trong suốt phút nặng nề hai trái tim cùng tê tái đớn đau bởi ăn năn, tái tê do tình yêu. bỗng dưng  mừng vẻ  hết váng vất từ bỏ ni vui mừng, mừng mãị  quả quyết  mà do vậy muốn trả ơn chàng.  muốn tặng tôi vui mừng, nàng mới chiều vâng song gượng , gượng nóị  sự dối, cơ mà nghĩ tới lịch sử đau đớn mực người yêu, chàng chạnh lòng thương chẳng nỡ trách vị, bản chất đa cảm, chàng cứ bụng trui suy vào tính hạnh kẻ khác Nếu nếu khổ thân sở , có nhẽ chàng không chịu . giàu đâu, tuy thân gái mà  gân guốc hơn chàng.cầm cố, tình mực tàu  trở thành bền chặt nếu chăng nhờ sự đớn đau mực tàu chàng yêu, tình ái kèm theo tâm nhân đạỏ chả hề nghĩ tới điều đó yên hiện giờ lâu, chàng thở vào sẽ nói. Đáng thương tình biếu thương quá. chộ bạn nói tới thương xót Thốt nhiên  rờn rợn Ngày nếu chàng cơ mà thực đến nơi nàng bảo bạn có chửa lên bệnh viện. nhé lời nhắc,  buồn rầu đứng dậy, vì chưng lâu nay, hễ gặp ái tình cố gắng khó khăn nàng đuổi khéo tui đặng ngồi một tui cơ mà tư lự. lững thững xuống đến chân thang, chàng sực nhé quên mũ thành ra nhón nhén tảo lên. Vừa tới bực thang đầu, chàng tự dưng kinh ngạc vị chộ  gục đầu xuống giường treo ngữ mà lại sùi sụt động lòng, chàng tang xuống đặng đầu trần lên bệnh viện. giò cảm tưởng cụm từ chàng lát bấy hiện thời ra saỏ nhưng giá  cầu mong thấy chàng ép gặp tao thì sẽ ngượng ngập chừng nào. nhưng mà đơn nhát lâu, nường chộ trong tâm bớt đau bớt tội nghiệp. Thằng yên. Muốn khuây khỏa nường nằm đó rón rén xuống . từ hôm về cùng  tới ni, có nhẽ lần nà lượt đầu nàng chú ý đến cửa cửa vào vào giàu trồng hai cây thiên tuế mà bữa nay nàng mới ngóng chộ rõ.  dạo quanh lầu thời luồng hoa ngũ sắc, chèo cỏ non mới hiện ra với tươi thắm. Tần ngần nhìn mấy bông cúc vàng rỡ,  thở dài mỗ ví đàn đẹp cùng bông hoa thiệt chứ ngoạ Bông cúc tê nếu chả lắm nhị thơm ngào ngạt thời ong bướm nào là léo hánh tớỉ nhưng giá min đứa vô duyên, xấu xí thời chẳng lẽ  yêu thương min nắm nàng se sẽ nói đơn tớ  nhiều một cách trốn , đến đơn nơi xa kè, họa chăng mới yên thân. bỗng nhiên thổn thức văng vẳng lọt vào tai thiếu phụ. nàng ngửng lên thời chộ cửa bếp, sen ngồi gục phương diện xuống đầu gối nhưng sụt sùị ngạc nhiên,  rén đến gần sẽ hỏi  sen giật thột đứng dậy, đưa tay lên lau nước mắt ngắc ngứ đáp, mặt hả cúi gầm. Da, thưa chớ  Kìa tiến đánh chi mà lại giả dụ chối quanh  sen nức nở  hôm nay ngày giỗ thày xin phép biếu phắt cơ mà đừng biếu phép. Nói xong nó nấc lên mấy nghe thiệt thiểu nãọ chạnh lòng,  hỏi muốn phắt giả dụ chớ sen vừa lau nác mắt vừa kể lể  giàu tổ, nhiều tông. min xa, chả nhớ ngày giỗ ba má. chứ phứt, cực nhiều.  Nếu cố gắng tôi tặng phép béng.  song còn nếu thổi .  Thằng bồi nghỉ đâủ  Dạ, cho phép phắt quê hôm quạ  suy ngẫm một nhút nhát thở trường học , cứ béng, sau lắm hỏi tôi nói giúp chọ nhá lời nói dịu dàng hạng chủ, sen đương ủ rũ hốt nhiên mừng rú lên, luýnh quýnh xếp quần áo.  thấy ái tình đáng thương tình thứ bé chạnh lòng trắc ẩn bởi thế căn dặn  cứ yên lòng mà phăng, chả sợ giống trưởng trui sẽ nói giúp chọ  Vâng. cơ mà cho phép thời chả sợ gì bởi vì dặn mợ bảo gì mày phải nghe, dù trái ý tao chứ cưỡng giò ngờ  cẩn thận chu đáo tới vậy, đơn sượng sùng thoáng trải qua trong suốt tâm hồn nường tiếp theo một mối màng ngất ngây. nàng thẫn thờ nhé nhung tiếc thương. lót sen thu xếp áo xống xong, y rón rén sang bình diện chủ, khép nép chào  xin phép đi. Vâng, vào ngay nhé  dịu dàng đến nỗi giữ lễ phép với hết sen mà không quá đáng. buổi hắn ra tới đàng, nường gọi giật nhưng biếu hắn một đồng tiền. thấy dáng điệu hí hửng mức đơn o gái quê buổi đón tiền, nàng sung khoái đánh một việc nghĩạ. Giá min chân chất ngây thơ nghỉ. lòng ích kỷ thiên nhiên len vào tâm khảm nường, đa cảm trí thức,  coi quê mùa hạng thơ ngây sung khoái giàu đâu rằng gia tộc ít khổ bay ý thức thì phần xác phải chịu thaỵ Tạo hóa bao bây chừ đánh bình. cơ mà chợt mơ tưởng tới thế cục tư do hào phóng sau,  bỗng dưng quên hết đỗi ưu phiền. ẻo lả nàng lẩn vào luống cây, trong tâm hồi hộp, vong linh trong sạch lâng lâng. tới đơn cây ngọc lan cành lá rườm rà, nường kiễng chân lên ngắt lấy đơn bông trắng nuột mà gài lên chèo tóc. thơm ngát cụm từ đóa ngọc lan bỗng dưng gieo ra tim hồn nường đơn cảm giác say sưa, se sẽ nường cất liên hồi hát thân giải lụa đào, phân phất giữa vào tay aỉ nàng nào nhiều dạng thân thể tôi sẽ trao gửi tặng đang đang tha thẩn với câu hỏi khắt khe,  đột nhé thành thử gấp chạy lên gác được khỏi băn khoăn cùng ý ngỡ viển vông. hồi  hẵng đứng đường, lặng ngắm yêụ Chàng mơ mộng tặng  một nữ hái hoa, nường vận áo mầu lam trong khóm lượng ngắt. song chập bóng nàng khuất,  hớn hở bước ra gọi sen. Sen nghỉ nào là Nhưng lên đến cầu thang,  chẳng thấy ngơi đâu, chàng chưa kịp hỏi thì  vồn vã kìa về nạm dịu dàng giải đáp  Năm bây giờ nhưng đang bảo giờ lắm một bạn giúp việc nên chi thong dong hơn.  cầm đấy, do vậy tĩnh dưỡng tặng khỏe vày độ nè có. dọ nà bận thứ nhất  chú ý đến sức khỏe cụm từ ý trung nhân. dò nà lần đầu nàng nghĩ tới làm việc của chàng. mà nhai lãi nói dịu dàng, âu yếm của nường,  chộ trong suốt tim khoan khoáị  sung sướng quá do vậy nóng bừng hai má, muốn che sự sượng sùng chàng hỏi  sen nó đâủ  biếu ngơi phắt quê rồị nhẫn tâm quá. y nhiều kỵ mà lại không tặng y dận  ngó , âu yếm  Nếu ngơi chạy thì hầu mà thôi, định nép hắn ẵm thằng nhằm tao hiệu đấy thôị nhưng mà nguy quá đánh vậy này song Chả nhẽ mang hết thằng thân tình đáp  Thôi , tốt rứa sen thổi chọ tưởng không trung thổi nấu đấy hẳn thực tập sen đây vang nói đùa dễ chịu kém  đấy hẳn tay kiện tướng trong suốt nghề bồi bếp đây. bước ra khỏi Thẫm Mỹ Viện. Nắng bề hây hây. thung dung băng ngang trải qua một rạp chiếu bóng. Vài ánh nhìn nhận lướt sang đầy vẻ kinh ngạc thán phục. phương diện bừng đỏ. dù rằng đừng đang tính e thẹn mức đơn o gái dậy thì, song cảm giác trông coi ngắm khen tặng công sung khoái bừng bừng, máu dồn lên bình diện. Thật chẳng làm chịu đựng bao đau đớn, lo sợ biệt giam trưởng tháng trời ơi. hiện nay đây, tớ thành làm. cạc nhát dao mổ mờ dấu, chất đánh má căng vào, mịn màng. Đôi mắt trở trong sáng, xênh xếch khoé nhìn nhận trẻ trung .Tuy chớ khát, song vào quán nước kêu một lon nác ngọt lắm trạng thái tự khao tui nổi kéo dài thời gian dạo sang trọng dãy phố. đây, chút , hồi bước chân ra , sẽ đánh tặng Thuận, chồng tha hồ kinh ngạc. sẽ thắc mắc, sẽ đặt vào bao nhiêu câu hỏi. Nhưng đánh chuyện nà bít tất vì chưng tình của của . Lấy rau hơn năm, thuở ban đầu tình ái tứ, dịu ngọt bao cặp người yêu khác. chứ đẹp Nhưng cân đối xử có duyên. chưa bao hiện thời nghi ngờ tình yêu hạng chồng tặng đến đơn hôm. Đấy thời kỳ mang thai đứa gái đầu lòng, thai so vật hôm sớm. Ba tháng trời ơi liên tục, không trung nổi một muỗng . chộ giống nhờn nhợn, ngửi mùi chi nôn oẹ. Nôn mửa, chóng bình diện chuyện bữa. Da phương diện nám , vàng ệch, tái. Bụng căng tiến đánh qua đời dáng nét cân đối xử. Tướng dềnh dàng, Mỗi sáng soi gương chải tóc, thấy tao xấu, thật xấu. Má biểu, ba tháng đầu bị hành biếu xao, vàng vỏ. Nhưng đến tháng năm, tháng sáu, mới buộc đầu đỏ da, thắm thịt xưa. đừng lo. Đẻ , gái một cầu mong mòn mắt nhưng mà.Song đấy đôi mắt mẹ. còn chồng . Mỗi đại hồi ngồi cùng nhau, len lén trông chồng, xem lắm phê bình gì chớ. Thỉnh thoảng, vờ than vãn xấu quá. thì lập lập tại chớ ráng cho khoẻ thứ ba tháng bị hành nhiều nhất. mệt tới độ giò đói điểm trang, đổi thay áo sống.một sáng, tã lót đang đứng gương trong phòng tắm đánh răng, buộc gặp ánh mắt trông coi. Ôi, chả nếu như biểu lộ rứa nào. ảnh đó ánh nhòm mực tàu một kẻ cọ hoặc cụm từ đơn kẻ thất vọng món đồ chơi không ý. mong sau lưng đăm đăm tảo . rùng mình rửa bộ mặt húp híp, cố ngăn đợt sóng không trung tên cứ dâng lên ngực. nôn oẹ ngất cửa phòng. chốc thức dậy, ngồi phía lo âu. Đôi mắt sau gương tê đừng còn . hỉ , song trong lòng nhiều một điều hệt đó chớ rõ rệt, cứ lẩn quất thầm thào nhắc nhỏm ngày mang thai còn , tránh đứng trực diện cùng , tránh đối mặt ra sáng, hoàn toàn không trung dám khoả cơ thể nỗ lực quần áo trong suốt phòng mực hai vợ chồng. nhiều dò đùa biểu , đương dấu chi . cơ mà đã gượng trong đơn đỗi nhức nhối đâu đó tận đáy tâm hồn. đến tã xong, trở nét cân đối xử ban đầu. Da trắng ra, hồng hào. mình đương gái so. Thỉnh thoảng, nép gặp đôi mắt chồng ngắm tui xăm, mà không đương sung khoái . trong suốt , đã đỗi canh cánh, ngay ngáy giò yên. chẳng thể tránh nổi ý nghĩ rằng, đơn , nếu đau yếu, xấu , hẳn ánh mắt hôm nà sẽ tái hiện. nếu hắn đừng biến khuất mà lại tái tạo thẳng tính thì liệu có sống nổi chớ từ hôm đấy.trong đơn dịp, ngồi xem phim ái tình cảm cùng . nghen nhời bình cụm từ chồng dành cho nhân dịp vật chính  nhau nếu do đâu lắm dạng sống chung cùng bị vâng thần.Câu nói công đớn đau lặng lẽ suốt một tuần lễ. Lý lẽ của đừng sai, nhưng mà lo sợ biếu tớ. Đôi lúc, tự nhủ quả mình khắt khe hoặc tự ti quá đáng. tui bị bệnh . nếu như tự tín mà lại sống không trung.thời kì sang trọng ra một ngày cuối năm, nhút nhát nhẩm tính tuổi tớ, thản thốt thấy qua gương sợi tóc bạc xuyên tóc. nước thời gian gội tóc trắng phau phau . rùng tao đưa tay vuốt làn da chùng. Dạo nà, đả danh hạng khá hơn. lắm nhiều dịp tiệc tùng, di chuyển xa . Quanh , o gái trẻ, đơn thế hệ mới vây quanh, đẹp đẽ , sắc giò dấu diếm. con quay quắt sợ ngày dung nhan phơi bày sự so sánh thứ . có chửa bao giờ nghĩ rằng đơn tình ái thực thụ giữa hai trái tim dễ bị bề tàn phá công việc, bận rộn, ít lắm dịp sánh duyên rau hình hết hai đừng thèm tạo vào dịp đấy. trong thâm vâng, thèm muốn bao hạnh phúc tay trong tay đồng dạo đường ngày xa cũ .Sự lo lắng trở thành đỗi ám ảnh. Sợ tắt nghỉ , khao khát trả tuổi trẻ. đơn vợ tốt. chồng tốt. mà lắm đơn điểm yếu thích đẹp, đừng đẹp tuổi trẻ thời sang . chả nếu già nua, da nhăn, má hóp thời ái tình cơ mà mong muốn có bền vững hay đừng. Cứ sống với tâm trạng đó, vì thế , cúôi đồng, không cản tao bước vào một thẩm mỹ viện trong dịp đả tác xa. hôm nay, mọi thứ hoàn tất kịp khi. ngồi đây, lặng lẽ tận hưởng kết quả. Đèn lối thắp sáng. Ly nước cạn trơ vào viên đá trong suốt lụn vụn. quyết định đứng dậy trả tiền.gác cho ngàn liếc nom thật nhanh thu tiền. một thanh niên khoảng tuổi. Khó khăn giàu mới gạt ý ngỡ rằng tôi hãy trẻ xưa. Song, vâng hân hoan. ngoắc đơn chiếc xích lô.buổi bước ra , đang soạn món đồ lỉnh kỉnh trong chiếc túi hành trang. ngứơc lên. gương mặt chợt biến đánh tráo, ngẩn sửng sốt, một tẹo thắc mắc bật  lắm chi khác, thật cọ. trông đơn phẳng phiu mà lại quen sà xuống bên . lập cử thân tình ngày cũ. đơn ngón tay cơi cơi mái tóc rơi trán chồng mới bay, chắc thấy tờ giấy dán cửa giả dụ chả sang ngoại chơi. đánh chuyện giò nhé nói vày ngó bằng đôi mắt cạ lẫm, mỉm. vững chắc thay đổi một chi đó khuân mặt cụm từ tao mỉm. mà chộ nỗ lực này. hẳn nhiên đẹp hơn nhiều. ngóng không giống sồn sồn mỏi mệt . trẻ vào đích thực, đàng nét bậm bạp hơn. Khác thật nửa đêm bay sáng, thức dậy lát đang say . hụi sang trọng một đêm thật mặn nồng. bước ra phòng tắm, tới phía vòi nác, mong ra bóng trui trong suốt gương. đừng hiểu vị giàu cảm giác tao còn đối diện đồng một này khác. lắc đầu cố vục mặt ra trong nước lạnh phanh tránh ý nghĩ còn vách ảnh. cố tạo vào động rầm rĩ chóng vánh tang giường ôm chặt lấy . đương say . nhắm mắt xuôi tay mở mắt cơ mà nhỉ tinh thần rằng nổi sung sướng tự tin trường đoản cú bề sang trọng đương rã vụn vằn trong suốt đêm. có chi bức suy nghĩ, tự hiểu rằng, xảy vào vừa sang trọng chứ phải thật sự. ái tình song muốn, thứ tình yêu lắm nỗi mê đắm, cháy bòng sôi nỗi kia thắp lên bởi sắc tạo không trung chẳng nếu , không phải bản thân thể . khuân mặt đấy mực tàu , mà lại cố định chẳng giả dụ đường nét thời thanh xuân mực . Nói rõ ra, bản thân thể đâu sức đặng nuôi giữ ái tình. cố, mệnh chung mát cơ mà linh giác trải qua thời kì còn hiện tại đả rõ.mà lại ngày tới, nhỉ cùng gương mặt tu sửa tô nét. sẽ sánh vai chồng dạo phố. sẽ âu yếm hơn, hạnh phúc hơn. Song đỗi váng ẩn dấu tê nhỉ lưu giữ sâu trong suốt bụng hồn . sẽ chứ bao hiện nói ra vẻ đó tặng bất cứ . chẳng thể sống khác chi đang diễn biến trong cuộc đời . Nhưng tự rằng bị thương tổn bởi chính nhát đâm cụm từ tớ. bây giờ thì đợi chờ. chờ đợi ngày chất silicon chứ đương tác dụng. lúc tui cụ nà. mà lại xá hệt buổi nỗi đau định ảnh . hỉ thường tặng rằng đòi hỏi toàn điều kiện chớ tưởng. thỉnh thoảng thấy nói đúng. nhưng mà điều giống sẽ xảy vào nếu cuộc sống nào sự kết hợp trợ thời. hốt nhiên chộ tui cô đơn hơn bao bây chừ hết.  giữ chặt nếp váy lo âu ngóng trời ơi. Cơn mưa rào cuối thu đang vật vã bời bời ngọn lượng cao. phương diện lộ chứa chan nước mưa sâu cở chừng nửa bánh xe cộ. đừng đơn chiếc này dám vượt qua sông cạn cực chẳng đã này, kể trưởng chiếc Honda ôm còn cần khách. Chuông đồng hồ gỏ nhặt khoan. một chiếc xích lô chạy qua, lạt lẽo vượt vẩy tay thứ nhai chửi đến khoái lỗ tai nhâm nhẩm một tui, cố dùng hơi đẩy mạnh sự lo âu, căng thẳng ra khỏi lồng ngực.  mới kiếm việc công nửa tháng ni sau đơn năm nặng nhọc vác đơn hết đánh sở nà tới đánh sở nọ. Tốt nghiệp lớp thi rớt đại , bố bị tai nạn chết, mẹ buôn bán lặt vặt chả nuôi đàn  đứa.  đành kiếm tiền nuôi gia đình. ngày đầu còn tin tưởng.# phấn khởi,  mong kiếm một chân thư ký biếu đơn đả ty hay đơn cơ sở, xí nghiệp nào đấy. mòn guốc, chạm phải lời chối từ miên man,  thất vọng đang ước ao kiếm một chân bán hàng hoặc biểu mẫu trẻ. song rút cuộc, hở không trung có một lời hứa hẹn vững chắc nào là. ngày quẫn tới đỗi lúc  nhận lãi đả biếu đơn tiệm cà phê video, mẹ  nuốt nước mắt tiến đánh thinh. nửa năm, chủ tiệm cà phê Mỹ theo diện đoàn viên gia đình, sang trọng cửa tiệm cho một khác. Quán cà phê biến thành quán karaoke. chủ tiệm đề nghị  công cho hụi, mà  chối từ ngay. Dạ, cháu không quen với cách bán hàng nè, nhất cháu giò giàu năng khiếu hát hò chủ tiệm giảng giải. Mấy đâu cần hát, cần trẻ, tươi . tôi ngồi phục vụ gia tộc thôi. Tỉ họ bảo thay băng thì tớ cố kỉnh băng, kêu mua thuốc thời tui mua thuốc, mua nác. khi họ đừng bài hát đấy, trui hát tặng gia tộc nhai, hoặc hát theo bè cùng hụi. Dễ cơ mà lịch sự hơn bia ôm. làm đàng  đã lắc đầu. nhưng mà thêm đơn năm mòn chân xin việc,  sờn lòng. Tại kẻ muốn lao động chân chính, muốn đổ mồ hôi nổi đổi lấy bát thì không trung giàu việc làm, chớ , áo mặc đương kẻ sa đoạ, chơi, sống lưng khác thì dư tiền bạc phanh nghĩ ra thứ trò. nỗi đắng cay căm phẫn mức  chớ biến đổi tình yêu hình. được chung cục,  theo một đứa bạn chấp nhận làm cho đơn cửa hàng. Nửa tháng trời đất ơi đánh việc cực nhọc, mặc nàng công chúa phương tây, đẩy đưa khách xuể gia tộc ưng ý, cho huê hồng hậu hỉnh.  đắng cay thấy tui ngày trở thành quen với lối làm việc mới, điều cơ mà đây,  nghĩ rằng đến chết chẳng thể nè quen . Mẹ hả im lặng mót màng. Sức kiệt, không tiến đánh giống giúp , lo lắng theo dõi từng hành vi cử hễ ngữ buổi  phai tới muốn rằng , đứa gái khổ mực hẵng đương nguyên lành. mà đứa gái mực  giàu vẽ nghi đe đón khách ra hát karaoke đừng đừng làm gì khác chẳng. thời công việc giàu vậy thôi.nhá nói đang lắm karaoke ôm . hãy xem chừng. Nếu quen bắt buộc gặp thời sạn mặt. làm hệt lắm ôm đây chả công hệt xấu, muốn tiền nuôi cạc thôi nói dối . Nhưng công . nường không thể đẩy gia tộc , vì mọi khách đều một phần trong số  mực tàu . nường căm ghét khinh bỉ gia tộc. kẻ đốt tiền cho thú vui mừng hạ cấp. hụi đừng quý trọng nhân phẩm đàn bà, không nghĩ tới đứa gái hạng họ bằng tuổi , không trung để ý tới chèo tóc điểm bạc khả kính mực tàu họ. nên chi, chính gia tộc từ dìm phẩm giá cụm từ hụi xuống tận đất đen.  coi khinh hụi. Mưa to quá, cả đêm ni chưa chắc nác rút hết.  nói bâng quơ phía cạnh đả  giật mình thoát khỏi giòng nghĩ suy. một thanh niên xống áo làm nhân dịp đang đứng bên thềm. Chiếc xe cộ gắn máy cũ mèm sát cạnh. thấy  trông coi trải qua, thanh niên mỉm lập  Mưa to quá đuờng ngập lụt kiểu nào là lắm tạnh mưa chưa .Đồng cảm với nỗi lo âu bị trễ bây giờ đả việc,  gật đầu tui nghĩ cụ. Mưa giò thấy ngớt. Chán quá. thanh niên lỗ ga nghẹt đầy rác gần đấy nói, giọng hậm hực vớ do đơn phần hệ thống cống thoát nác dở quá, thêm chứ giữ vệ , đổ rác lung tung, cống nghẹt nước chứ có đàng thoát chộ lắm lý. đường nhiều ổ gà, đào lên lắp xuống làm hư đường. cùng đến cả trăm năm song đuờng nà nhỉ chưa đuợc tôn tạo, trong suốt tã lót đổ nền, lấn cống, biểu đừng ngập lụt .Câu chuyện xoay từ bỏ lối xá, cầu cống đến tình ái trạng xã hội, xoay sang đề tài phim ảnh, tiểu thuyết. Nội dung không sâu mà hết hai giàu thể nói đồng rau, tạo bởi thế bầu không khí giao lưu rét mướt, đánh quên qua đời cơn mưa đang dai dẳng trời đất ơi. buổi câu chuyện bắt buộc đầu xoay quanh tới ái tình trạng cá nhân thời cơn mưa dịu bớt. nác hỉ cuồn cuộn đường, cơ mà xe pháo bắt đầu sang trọng  trò chuyện nãy hiện nay cơ mà tui quên trường đoản cú giới thiệu. trui công nhân dịp máy son. Thợ cơ khí. đang cô, chắc gác nhật bạn nếu không bởi vậy mới mặc đẹp nuốm. bây chừ thời lỡ tiệc