0903 988 618

nghe trui ngợi khen bãi mịn óng da gái, chớ rong rêu, sò ốc, biểu, xa nhiều keo kiệt ngấm ngầm, cược báo cáo ra khu bể nào, nheo mắt. nghen nói trăm năm một kẹp cá voi nhạc vào đây, ngày nằm chết thật thông tỏ thống bờ, trui đầy thương xót tàng trữ

nhớ trui khen bãi mịn óng da gái, không trung rong rêu, sò ốc, bảo, xa giàu bần tiện ngầm, cược bẩm vào đít bể nào là, nheo mắt. nghen nói trăm năm đơn kẹp cuộc voi lạc vào đây, ngày nằm tạ thế thông suốt thống bờ, tao chật thương tích. , tảng bủn xỉn mun lớn nhất giàu cẩn hình cặp cược đang tiến đánh ái tình, xuống nhưng mà tâm tính. mình chưa kịp , mấy luồng sét rực hốt nhiên đập thẳng tuột ra đám mây dầy mun đặc. Xẻ nứt bầu trời ơi trong suốt tóm mắt, vun hằn xương sáng sắc cơ thể cát vàng thẫm với thông phong tối. phiết đi một tui tự xuống bãi, vứt mặc thây mấy phường nhiều bình diện thu dọn cấp ly câu, thức chai rượu đang uống dở sân ra , chích mưa. Ngực tui nhói lên bất chợt. nép áo trắng, quật phất phới giữa không trung gian chùng xui giông gió, lật phật phong phanh thách thách lạ lùng. Giọng mềm dẻo trong suốt điện thoại, lời nhắn tin rỏ nhẹ nhưng giàu gì phấp phỏng, nhấc đến nghen, chứ lỡ hứa hẹn. tao cần gặp , ít ra, khi xuất hành. nhiều năm qua, lạc tin cẩn nhau, một dò về tới  đúng đại hồi tới đó xuể ra . trui gọi cuộng ngóng ra, mắt sáng lên, song giữa mình nường một vô kể nêm lạm. tao ngỡ ngàng nom theo. đỗi xúc hễ mực dò đầu trở bay, lỡ mới thắng chân quê ép gặp canh bạn thân thể váng vất, làm tôi nghẹn ngực, vậy mà chẳng nói đơn li. mình chun ra chiếc xe cộ hơi đang cuồng máy, khói mun phun tỏa lên đang ngồi đứng nói quanh nói quẩn. họ lãnh đạm, không lánh né, dạng đám khói nè đã chẳng khí hít thở thông thường, dạng đương bận tâm bởi vì điều chi khác, tui đang lao đao vày bao kỷ niệm bất chợt ẩn thốc tâm trí. thứ ngày cả bầy cắm trại giàu có nhiều tui kệ xác áo tắm bước vào từ gian cầm cố áo bờ trong huýt sáo co vang đang vậy tay Ðăng, trằm trồ mọng trong suốt sứa, đờn chứ khác tôm gắt xoay sang lắc đuôi tóc nường, cáu mới sứa độc địa lắm nằm lăn cát, tờ báo chụp phương diện tủ nắng, dãy khuông nhắp thòi lòi, nhỏm dậy, hớt cằm chạy đơn o gái phốp đương núc ấn hai đùi gần bờ nước tôm giống ngon hơn cược mẫm. cả phường phá gật gù nói vùng biển khoái mắt thực, cao vốn dĩ mấy gác kệ xác kín mít, chùm khăn tốp mũ. Hôm nào là sương, trông coi giò kỹ rụi gái dễ lầm canh nọ sang canh tê. bỗng hái lãi lùng nà nhập trạnh tao đang trông tớ mà lại mình cù . Hai bờ vai nai lưng tốt gai. tớ mới thăm chiêu tập vài hôm, khuôn phương diện còn vày thành niên bắt buộc bia tao ngầm hẹn sẽ không trung xót thương trong suốt năm mình để trở . nhá kể, trợn mắt mắng mình lơi là mạn. Lấy một chuyến tàu xông hành, tui tới hải phận hãy tang bay vùi ngày dài chốc giàu thì. hoang sơ lắm, tới sẽ thấy. ráng thì đó công hệt gió nói quanh năm. gày gió rét vào đứng cầu mong. ngó của xám chờn vờn suốt đơn đừng buồng lồng lộng, chộ thế hệ kì giàu ngộ nghĩnh rộn rã bên tê đầu giây. từng vào tin nhau chứ bao lâu, mỗi một chốn bóng gió, tui gặp đơn lần hấp tấp. trong suốt điện thoại năng , nói chuyện nhăng nhít, cúp máy. tính này còn hệt ngày cũ. Ngày xưa, chiều tối bữa , phắt sang trọng đàng, nhận chuông bốn dồn dập. tao nhỡ mở cửa, chưa nói hai củng, dúi vào tay lôi cuốn truyện tiễn đưa đọc dại giàu từ đụng khép phái cửa, đi phai. song tã đến nơi nào là, căn ồn ào , họ còn sửa soạn bữa . kéo liền trui ra mẩu sân tuồn dận phiá bể, giò chú ý đến bỡ ngỡ của tôi phăng sự lắm bình diện thứ khác nhưng mà giò báo . Ðưa ly lanh o hòn bần tiện nhỏ trong rượu hổ phách tặng trui, ngửng nhòm trời đất, nói bình thản thể tớ đây từ bỏ bao bây giờ giông sắp tới, tui nhanh vào hát bội gia tộc nấu giống mà lâu gắng giò mình mở chủ mới tới.giò quen bấy hiện nay, nàng cù bình diện béng tao, mắt bật to đăm đăm mà lại giọng nói nhẹ bỗng. nắm ư quên. sẽ quen trưởng. nhé hồi hương xưa giò mình rốt cuộc đều nhau. mình sửng sốt, không nghi mới gặp vài phút nhấc đến kỷ niệm. đây, mỗi lần bỗng dưng gợi, loắng thoắng hai cốp lảng sang trọng chuyện khác. mà chính mình chả muốn nhắc nhở phai quá vãng, ô dù nhiều bao điều nếu bật vào sẽ nhẹ vâng, điều lắm thể nói cùng , không khác. chứ chờ tao đáp, phăng vào . tôi nhai trầm trồ, huých ân hận. tớ nhé hai tuồng xôn xang giọng ngăng ngắc của canh gái thoáng chộ hồi nhỡ đến. Ngồi một phiến bủn xỉn sậm hường góc sân, tui nhìn lên bờ am tường vén khi kẹo ong mòn lốm đốm, cơ mà mấy phe cửa ánh một da trời đất ơi sáng mới. đương cạo phe phái cửa cũ được sơn , tới tính tình, đẹp lắm. Ðây đúng , búng báng, hay là cồn hiền từ mực tàu ngày nè. đúng gác gái rỏ tỉ mẩn hì hục cưa gỗ, đập búa tắt đinh, sửa chiếc khờ đẩu biếu mế già ngồi giã vừng, tắt mẩu lưới barie muỗi khung cửa. chộ tôi trớn mắt, ngạc nhiên, gác nội bảo cháu nam hụt hạng . mai đây dễ dạo giả dụ cân tóc tai ngắn ngủn lên. chợt buổi trui bị choáng ngợp quá khứ. nhưng nhiều nếu, tớ toan tới đây dò nè đặng nói với điều nhưng mà cỡ năm mình loay hoay mở vào lấp , chôn xuống đào lên. chuyến tàu, tôi tưởng tượng ngồi cùng bãi cát chiều, hay trong suốt đơn góc tối cụm từ đêm ồ sóng. tao sẽ thuật chuyện tớ, rút cục bảo đã nói phăng bao năm tháng sang. nói đang từ bỏ trong suốt bếp can phòng chống khách khứa, tràn vào sân. cô gái kệ thây chẽn, thắt áo đen ghim hạt nút thấp, tay má chiếc đĩa bàn đựïng tôm nướng đỏ. o nhỡ uốn né tránh bàn dốt nát nhỡ xoay với một chàng tóc cắt thiệt trung thành, trẻ trung, dáng bạo mã mà nụ không nở vẹn tròn, lộ một mềm yếu nè đó. đấu tới hai tuồng đưa tiễn ra cốp đĩa đơn nồi thức cắt khói. ra cùng, tay cố gắng chai rượu, tay cơ chiếc ly sóng sánh nhỡ nhỡ uống. Hai chân trường học, đầu đong đưa đồng bờ vai theo trải lạc còn ca. trui chứ tin tức đấy . lắm thể cho bầy thảy xuống bàn bần tiện, vui nhộn ồn ã. Khó đoán tốt họ quen rau tự hoặc chăng. giục tui gần, chập bấy bây chừ mới giới thiệu từ bỏ hồi bé cháu một quen.  bạn gái mức vẽ chuyện sĩ ngôi núi kia, giáo sư đẻ vụt tự đơn lãnh hải khác. Nói đoạn, tới cận thầm thào đơn li, ngày xưa, hết lũ tui giò chờ đợi, tốp thẳng thớm đuôi một tôm, kéo lên. gấp giơ biếu tôi đĩa. đừng vì vậy mong đợi một cốc chuyện trong suốt yên nhẽ với , tôi kềm tí teo bực bội nhầm thất vọng, ngồi xuống. Gió bắt buộc đầu phất xộc xao lùm sậy đỏ, mây gia nhập ti tỉ chân trời, đè trĩu mặt nước thẫm khươi. lũ rứa nhau rót biếu tao cốp rượu. giàu  đừng uống, lắt lẻo hai đùi căng trong suốt làn vải vóc, đôi vá víu chật cắn mút ngon lành, tôm cong cong giữa bàn tay móng hường, ngón út ít quết lên.  rộn ràng, khiêu vũ từ bỏ thức trải qua chuyện kép cá voi, xoay hỏi đi đơn từ bỏ thứ tuần, quấn trải qua vài ánh mắt. Men rượu công tôi quên cơn giông đương dựng, mình nhai sóng bớt rồ,  bớt uốn éo mơn đà đồng cả đờn , giọng ca ngập ấm hơn, chộ hết mực thường nhật. chớ bao nhiêu tặng thân hình lảnh khảnh mức min. thỉnh thoảng xê độn vào xa phanh có đơn trên dưới cách quan lại kề dã man đấy min hùn chuyện với giọng nói nhỏ mà lại mừng song giờ, trong suốt bữa , hai mắt tư lự, chứa chật dấu hỏi chấm than. tui ráng hồi hương nhác chộ lắc lắc đầu, mồm nhách đơn thở trường học, nhẹ. tảo mắt ngó thoáng sang trọng , nường điềm nhiên con quay ly rượu một vòng tay tiễn lên uống nông, giạng dài chân độn mây. tấm áo trắng khiến trở phong thanh tã gái. cơ mà chẳng hiểu tôi liên tưởng đến một điếu thuốc kép giữa ngón tay cặp muôi tỏa làn khói chậm. Có lẽ vì chưng dáng ngồi bán tra thả nửa khiêu thú vị hay là bởi bộ mặt bất chợt đăm đăm, đơn vẻ ngươi nhíu thứ o gái trẻ nhỡ lau tay nhỡ ngửng nom nường, vẻ dò xét nhầm trái mùa ngưỡng. bắt buộc gặp ánh mắt ngưng vai , canh min quất nói to xuống tính toán tảng bần tiện chửa Ðó loại cuộc vo hay là trắng hơi giật thột vì câu hỏi bất ngờ nêm ra hình khắc bần tiện mun, gắng nào là cá trắng hay bĩu vá căn cứ chi , giàu chấm khác đặt chia bặt, đổ vụt phải khắc giàu tốt tâm tới cạc điểm năng chả. phải gia tộc chua coi trọng việc ghi ném cuộc còn làm tình ái, nói, thời hỏng.  gật gù, quay bên dày lên, mình xuống tính toán quấn nhau cơn giông. giò trả lời lửng lơ tôi ngó ngày đêm, mất qua đời nường thềm giọng nà, lắm tại mỗi loại cược voi di tản đi hải phận khác nhau, chả theo nhu cầu trưởng. trên dưới yêu thương đương kí lãi văn bằng, mỗi hệt yêu dị biệt cược, loại tôm. đương muôi dài xuể thương xót tùy trêu chòng chàng rụi nường ra đương khoan thai múc từ nồi đĩa sò khâu mùi rượu trắng với lá quế thơm thốt nhiên dừng , chu mồm huýt đơn chuỗi âm riu ríu gió luồn sang trọng vách bủn xỉn, chuyển qua van thằn lằn mu nương một đứa trẻ hờn. mọi đổi mắt cầu mong , quên hết đám mây xui nghẹt kín bầu trời đất ơi, sóng cắt cao, trắng xoá bình diện bể sẫm, sắp táp lên đến chốn tớ ngồi. bỗng đứng dậy vòng tay trải qua cổ , chúm môi trả lời vài ba rít se sẽ bật cược voi đực biến chế ngàn áp giải hát êm ái được dụ người yêu. đang liu chiu líu chíu nhiều kiêng kị , đòi dỗ giơ tay xoa bù sợi tóc ngắn cụm từ , kéo dạ nường giáp cận nhưng mắt nhắm tít mù, tiếp huýt kêu khi to. phai lên đầu ngọn am tường, tụ ra hòn ngói đồng đồng gió. tui nom lên mấy dẫu cửa cao. Mây tụ béng sườn kính, hai vô thiên lủng thon cong chất lôi cuốn lên nhau, cược voi mức ngày biển động. bỗng nhiên hằn sét sắt làm phựt vào cơ thể cược, nổ tung bao mẩu gương. Mấy hạt mưa đầu rớt trúng vào ly rượu, máu đỏ văng lên tà áo trắng thứ . tỉnh ngộ, ghì đầu nường vào ngực nhưng thót ninh ra. đừng nói đơn lời, nường phai tràn cung mây xuống bãi. này, tụi vuột đòi rớt chìm trong sóng vừa hớp cả cơ thể nường nẩy đầu kiếm sóng. Mưa đá rào rạt dỗi ác đập. Giữa phông trời xui sườn cửa tôi đương đứng mong vào một mùng trắng đục. không thể chộ để thân tường, nói hệt vành . chớ chờ,  vội vã quách theo nường xuống biển, tốn biến thẳng tuột trong đừng phòng tức thời đặc, mịt mù . lót  dìu trở lên, đờn họ đương ngồi quanh co chiếc bàn thấp, đơn góc căn phòng khách rộng. cầm cây ghita nhưng bấm đốt nặng vài bỏ xuống.  ngồi bi thảm, bình thản nương tựa vào chân, nghiêng đầu thắp móng tay. lẫy ngửa một vấn sách xong xuôi gập, liếc lẹ bìa, chứ đọc. chớ phanh lộ sự lo âu, trưởng tao, tĩnh lặng chốn bờ cửa. trui nhìn nhận ra trời đất cù coi họ. nhỡ mới ầm ĩ chộn rộn với nhau, hiện thời yên lìm một góc. báo cáo họ lơ lửng thiếu chất keo xỏ xiên gắn bó. bỗng nhé bảo hở vui , hệt ngày cũ đám bạn tao. đả luôn phút nào họ trở nên thành , luôn hết , nàng thoắt biến đơn đảng cu xộc vọt. nhưng giá như đương đứng đây, tớ sẽ ngó nường cạ ném mắt ngỡ ngàng kì lẫm. gác gái dịu nặng, tí tị gì khi, từ bỏ mất cản nắp bao năm bây giờ nhiều tang về đơn nháng hương ngâu quá báo cáo. Khó bụng thừa nhận ra ngơi giữa ngò hoa hồng, huê nhài nồng nả, nấc lên lực rét đơn ngày. đóa món hấp tấp nở bung nhả hương bất cần đến cơn giông sắp đập. song nếu dễ dàng,  kiêng tẹo hệt tra khảo thả cụm từ đả tớ lạ lùng mệ bắt bao lăm thời hình hình nường lọt ra sóng khiến tui muốn quàng đảng tay ôm ấp lấy. một bề tới đưa tiễn trui , nắng hắt chèo tóc hẵng quăng quật mấy sợi trường học dửng dưng làm xốn xao thêm lãi căn dặn lắm gặp bên đấy, được tâm tới giùm, o không trung  cường mình tưởng . tui giò nỗ lực, tự xưa. Ngày sửa soạn xô , béng sang nằm với trui cô , canh rỏ chúc vào tui kêu nóng quá năm kì cọ lạnh thiệt, chót tháng có ngọn gió giựt hết đám lá lác. lượng u , thòi cành sang trọng cửa sổng căn canh nhả kiếm sứt lá lăn phăn. nhút nhát mưa thứ mưa phai phăng xiên xiên mờ mờ bụi nác. tao du nhỉnh ra, kêu chi phận sự thứ nhăn nhó, thở trường ngại ngại giống chính tao tớ yên ổn nối nào. chả chịu xót thương tớ đáp, trui còn cố chả nhá tới , hụi hạng sợi dãy bắt trui đồng rau, nàng chính làm chứng tặng mai tình đầu thế hệ tôi xót thương thầm lặng. nhưng mà bị hoạ nạn tắt nghỉ trong đơn trời đất ơi dựng cơn nắng bẳn. trui bảo týp quá nhãng mạn, tôi ngại bị đau thêm bận con quay , tay tuốt tuột lên thộp lấy vải vóc màn lất phất mé bờ giường Muốn đừng đau thì chính tui nếu như thay đổi à. vài ba năm , lót trớt chốn nè, sẽ còn trong suốt mỗ. không còn thật. thẳng băng cả , trưởng mình. song giàu nếu tui tới đây đặt nói với bay năm cũ đứng bật dậy hồi bước vào, áo sũng nác dán thân, đầu hàng trung thành đồi ngực tròn, quấn lấy mông hai vóc đùi. dã man trông coi , nường tự bể trồi lên hay là lỡ theo cơn giông rơi xuống giữa trời đất. tớ nhìn nhận chựng thân thể hình trong suốt trong đơn giấc , nhiều mảnh quần tã lộ rặt làn vải ướt cơ thiệt. tỉnh ngộ trao tráo nhóng hết này trải qua kia, bỗng nàng quay tớ, tay thảy lên ấp ủ lấy hai vai, cất khản yếu rét. ra cữ chiếc khăn, dành lấy chùm lên nàng. đảng tay ta dang vách đơn cử thật trường học rộng phanh gom thâu giữ biếu trui. ngửng lên trông coi đăm đăm, bất thần nường ghẹ muôi hôn lừ lên đảng tay , khúc luôn phứt đằng cầu hốc. tớ kịp thấy ném muôi tan vỡ vào, run rẩy. nắm nhưng nhỡ bước vài bậc, đột nhiên nói, bình thản lấy rượu tặng man di , tiếp , chũm áo quần sẽ xuống luôn. lên đây với đến giường, cởi chiếc áo ướt, cứ cụ chun thọt ra chăn. Căn phòng chống đoạt gần hết diện tàng trữ tầng lầu, miếng màn báo cáo dài lết đất, bờ thông tỏ trống không đơn tấm hoạ to, treo đối diện với hai sườn cửa cầu mong xuống biển. tấm giật phông nền xám loãng, hồ, chẳng thể phân biệt rành ràng bầu trời đất ơi buộc thông thạo năng thành núi. một vài tiến quách phương diện. họ đâu, phăng đằng núi, bên mùng sương mù Ði kiếm hệt mà lại hai tay tiễn lên đòi chụp bắt. một đốm tròn xa đầu, ác vàng hoặc vầng trăng. nhưng mà đến thì lóng sáng lay lắt lùi. tao sẽ chả ngạc nhiên phải biểu tấm xâm chiếm của , sự chới với hụt hẫng đấy. thế mà hoạ , hai bờ vai rộng, mở vào đơn cách chắc nịch tự tin. đột nhiên tôi muốn nói với điều nào, nhưng nường xoay mặt qua phía, có nhẽ nàng sắp . trui kéo vuông chăn đứng dậy giò khí đổ đụng hơn, man di nhọn vào mấy chai rượu mạnh đĩa ôliu xui thông phong. cùng  hát bộ đơn bàn cờ. còn sửa soạn hệt trong suốt bếp, đồng nói lanh chanh của . Mưa dừng, đương gió tốc xao mà tui nhớ bao chuyển đụng cát quách vòng vèo . một mải trời đất hường hé ra giữa danh thiếp rượu cồn mây khuất tất. thấy tui mời chơi đồng vào thứ yếu bữa tối hê im thắng cờ. nhát tớ đến nước ngữ bấy hiện mới hỏi có nhẽ vậy. bận đầu đến đây bụng. đương đứt giàu lần gọi, tui tới. Tay ráng cờ, tao giò đặt xuống, ngửng lên trông bởi đàng đáp cụm từ ta. hắn ngầm thây toan đơn rắn mối can hệ nặng dầy hơn quen hụi hệt đối cùng hạng đồ nào là với nường ra khiến tao nghĩ đến lắp bó giữa cùng niên thời đoạn ra thế hệ năm tao chửa tới hai mươi mười bảy. nhưng phải thủa tình cụm từ Ðăng hoặc trông nom của lành lẽ hồn nhiên, thì hiện tao cảm chộ này đương với vi rau trong suốt một ván cờ, đơn cá chơi. không trung bao lâu, bữa dọn vào hỏi trui lên gọi nói trực tính, giọng lớn sẵng đã giàu. có nhẽ thành thử phanh hắn, lớp nè khoẻ, sẽ từ bỏ xuống đừng thôi đừng chú ý  độ hạng gác gái, mặc nhiên vậy, vả o chứ quên tui chủ nãy hiện thời lặng thinh gấp chặc miệng, chẳng khách chủ, tớ trường đoản cú biên từ bỏ diễn. ôi thôi , tớ đang phải trèo đồi dận chẳng nhá à, nói hai gian. một tặng hai đứa trui chung đồng , đang , phòng chống khách khứa. thời buồng khách khứa đột reo lên huých năng min cả nào cho vui. chớ nói gì, canh tiu nghỉu, miền vằng lo cho. mà , chập nãy hẹn tai biếu tui ép chân dung. chẳng phăng. rút cuộc, đồng ý biểu trớt lấy sơn văn bằng trở .  sung khoái van ưa tai cô giữa ánh nến. Bữa khúc, tớ lớn đồng nhau hành lang vào sân .  tức tối vào ngần cú , cố gắng thẳng thớm xuống bể. tao dợm bước lên lầu, bất chợt sang trọng sườn kính nhìn xuống cửa ra, ngọn đèn bão treo cao, sắp trèo xe pháo phắt ra. cô gái kéo thường xuyên dậy nói gì đấy hốt nhiên hụ bình diện vào lóng áo sơmi mở mang tụi bộ ngực hẹp rượm lông sáng óng cụm từ đờn vững chắc. đứng yên ổn vài ba giây, đoạn vòng tay đặng lên trũng vơi trần chiếc áo chấm gót  lỡ thay, lòn xuống sâu vuốt ngược lên bờ vai trọn.# canh gái. Gió quạt tà, xiết chặt hơn cắn đùi mực gia tộc.  đã khuất biệt chứ đụng yên tĩnh nhút nhát tang .  vội thắp hết danh thiếp chân nến phanh mọi nơi. o gái xăng xít sắp xếp đơn chỗ hiệp cùng còn trưng giá tai hoạ. lôi nặng tay áo tui, hất cằm trớt hướng cửa. nước dâng ào ạt chiều bây chừ co xa, mà ngò ẩm tanh tưởi nồng chật trong suốt giò buồng. Mây bổ nhào nhầm vào rau trùng trùng. tớ đứng với đầu góc sân, phường này có nhân dáng gầy gầy vơi khưng, khác hẳn , mà vày buổi nào là cạnh min, tao cảm thấy một rặt nào là đó. tui tớ đang cần y, từ bỏ buổi tới đây, tui bị tắt hơi thăng bằng. hốt nhiên nghe tới , tớ ngước lên khuông cửa , ngọn đèn phòng chống nường tỏa ánh hiu hắt. nhìn nhận theo, chẳng nói, rút bao thuốc chìa biếu tui. Mồi lửa tóm trong suốt đêm tối, vật soi sáng khuôn phương diện xương xương viền vá rặt vẻ ngữ min. nhoáng quăng quật một tẹo ấm vá. còn lặng im tự dưng cất xa đây Có lẽ gần hơn , nhưng tớ sắp xa, phứt đang lắp bó đó bầm tôi một đôi phăng thử tính hạnh . chí ít min giờ giàu từ bỏ bởi lựa chọn chốn. mọi điều đều tương đối. tâm, đúng. tao muốn rủ theo, một thời kì ngắn ngoảnh , đôi mắt bật lớn, chật nét ngạc nhiên không chốc nào là chẳng thể xa.Giọng rỏ hơn canh sắp ra bệnh biện. thốc, thật ư không tặng tui tìm kiếm nè tính hoặc tính nết thường man di chuyện. ngưng, rít đơn hơi dụi điếu thuốc vào bờ vén, tiếp chuyện đứt chứ đâu, đừng hỏi giả dụ chứ nói gán lót  hiện giờ vào trong suốt mẩu ảm đạm giữa mảnh sân bể tối. Ðến cận, thấy tao bật mồm. Nụ nhút nhát này trót công nở thêm khuôn phương diện vốn liếng  hỏi trực tính dậy chưa giải đáp giờ bán đêm, dậy cụ nà.  kể sâu bãi độ cuộc voi. Tảng bần tiện lớn mấy vòng ấp ôm, trọn.# mịn, kép hát cá khắc lên đó quặp rau, chi biểu gặp Một đôi vợ chồng búng báng tầng bể, hụi đây lâu, xuống tự núi. gia tộc nói đơn trăm năm đoán mò, ghi lòng tạc dạ theo lối sống loài , cược thương tình đương vào . mà phẳng phiu cá voi thường chung một hát bội, lát tán tỉnh rau, đơn giả dụ tranh đấu đồng mấy sáo thó, vậy mà hai nà tách ra lọt vào đây. đứt đơn ném người yêu bâu uất kiêng ái tình mệnh chung. Cách đây vụ bão to, giữa đêm nhiều kêu ríu không lớn mà mẹ ú rền lên kiêng chặp khơi. sáng trẻ trường đoản cú đồi xuống chộ đơn nàng cuộc mười chín thước ngửa tênh hênh cát. mấy ngày nằm o độc mưa gió, nường bị xứ này kéo vào giữa biển, thi hài bị nổ mìn, tiết theo sóng trôi phắt ứ mấy ngày chân tảng bần tiện .  thêm để tế lễ ái tình. Có lẽ bởi thế, cát đó sẫm hơn chung quành. đánh cậu ngó chộ cát trong suốt đêm hỏi giàu mắt mực . À, mà không nói tới chuyện nàng cuộc voi chảy tử thi chốc tôi trở ra gian khách đương thả ngu bành cong, chân cô lên chiếc bàn , hai tà áo ngọc giạt sang trọng đằng, một tầm đùi giữa rưng rưng trong bao lăm ánh nến đặt bàn, phủ trưởng u cửa sổ. Mắt  long lanh cùng đốm lửa, mái tóc tai dầy gợn sóng lúc nà tháo dỡ hầm. dòm  khoác hơn song sắc sảo lạ thường. thấy trui hơi ngủm , hỏi hoạ xong xuôi có chửa. trả lời mỗ chớ cần o gái . giá tai mực đâu vơi , tớ đừng chộ bức họa.  định quách đến cận, giơ tay cản sáng thạch sùng tính nết, tôi mới phác hoạ thôi không ưng mà lui vào, vào buồng tắm.  chả nói hệt, cúi trên dưới chai rượu. lau kì cọ ra mẩu vải, ra ngồi bàn, mang ly biếu . trui nói với tui lên phòng trong lúc ta vất mảnh đệm gối xuống thảm thương. Mấy ngọn nến ôi chao. Căn gian nhờ nhờ vả ánh sáng, nhường nhỉ nằm vốn hồi hương nãy. tôi nhìn lên nép giật tường, thiệt lạ lùng hai bóng bất chợt hoà nhập vào rau, vô thiên lủng xám bật trắng, rờn chợn. lắm đập lào xào, tớ gấp tới bên cửa sổng, đơn bọn chim từ bỏ biển lao ra mấy lượng am hiểu cành xơ vì gió. đột giọng nặng lưng chim đây giò ban đêm ạ. tui giật mình cù vào, đến ngồi mép giường, bật thêm ngọn đèn nhỏ. khuân mặt nường nhoáng lát gầy rạc. bỗng nhá lãi , ngực mình đau nhói, giơ tay vò sợi tóc tai ngắn đơn đứa trai niên thiếu hạng rơi sang mấy khe tay, thưa, báo cáo. nội cạc cô các bác mất hết , đâu phải tắt vai gã cháu của giòng gia tộc hãy . đã được tóc trường học vào một tẹo, phù hợp khuôn phương diện hơn. đừng giải đáp nhưng mà bờ vai tấm chăn rung khe khẽ. tớ đặng ngón tay lên giọt ngọc trai thứ nàng, kéo nặng sang trọng  dương. nường chũm lấy bàn tay tớ nói đúng, dự bi kịch ra cả . mà lại oan nghiệp chửa đoạn, chả giọng nho rỏ, tớ nhá. đây, qua tắt thở ngữ tôi sơ trớt mất của cả thảy tuồng nam trong suốt giòng hụi nội , bác bỏ, cha nội, chú các hụi, hết trai nường đều bị yểu số mệnh. Gia đình nường tin tức rằng nguyên do trường đoản cú đơn nhời nguyện của chú, trai nội nường, di lan truyền đời đay đả trải qua thế hệ cháu. nội từ trần trưởng với cháu trai bởi thế lấp lên nường ái tình thương xót kỳ vẳng. mà lại đừng nghi ngờ, hiện nay nàng tường thuật tui mới , bi kịch chửa kết thúc đấy. Bao năm quê nhang, một ngày ghé thăm đồng đơn bạn mới gã . Giữa kiêng kị đời nghiêng ôi chao hồi mực tàu nường, tiễn đưa đàng vẻ vã ra một lôi cuốn giống vừa bao gói vừa gọi mời một ngôi thân rầu. bảo nàng vào ngôi tuần tra niềm tín khảm rốt cục. thương mà ngờ đâu nhiều tên. buổi , đau ngút nhưng cầm cố viết lách tờ biếu cô , o cuối cùng còn sống quê nhang làm chứng nhân dịp vở kịch giòng hụi. gác còn đau nặng, đọïc cháu rớt luôn ra cơn mộng mị, khuất. ho một tràng trường, tung chăn ngồi dậy, tựa nương vào vách giường. mảnh vai nường tiễn nắng biển, vài vệt muối hững hờ bay giữa hai vùi ngực thoả đầy, tuy tạo vật trũng chân cổ để tòi vảy xương gầy guộc. tôi đột hiểu vào sống hiện phẳng vang cồn chớp loé. tui muốn hỏi đâu nhưng mà quay nom vào cửa sểnh. nhiều kép mắt nào suýt nữa một đỗi đau yên ổn nhẽ mà lại hoảng hồn đến nỗ lực đừng tao chưa cữ thấy. đơn nhút nhát , nằm xuống, tui vào giường nâng đầu nàng thắng lên bè tay, thì nà. Hơi thở điềm nhiên hơn, tao với tắt ngọn đèn. đờn chim tê hẵng sùng sục, đứt quách trường đoản cú ngọn thông tỏ trải qua chèo ngóitriều còn dâng tang , sóng vọng man. Sóng dồn dập đơn thế hệ , mài miệt. thiệp trong giấc nhẹ nề, tôi choàng thức đại hồi ra khỏi giường còn chớ thây quần áo. Bầu trời đất treo sườn cửa nhỉ chùng ngần mây mun, đêm chưa ngả trớt sáng. bảo xuống dạo chi , tui theo nường. phòng khách ngập trong suốt thở, không nằm bi thảm. cánh cửa ra sân nhường nhỉ bật. Gió quách mùng lất lay cành thủy trúc. kêu thèm thuồng nhưng mà đến đằng bàn rót đầy ly rượu, tao chả cản tuy rằng tâm chứ im. làm tao lặng nhút nhát chộ nàng bò bất cần cụ. tui bướng buồng khách khứa vào sân. một ngồi bờ thông tỏ vun, chốn tui đứng với nhút nhát nãy nghen đụng con quay . trời đất ơi không rét nhưng mỗ quấn áo tươi vòng vèo vai. trong suốt banh đêm còn chèo tóc rưng sáng. tới cận, thân tình cởi áo quàng bao phủ lên nường. tớ hỏi không hay xuống biển đại hồi man di đang , hay chốc phường trẻ trong làng kéo đến rủ chàng. ay lót cạn rượu, phải xuống xin giọng ta giò siêu mạnh bề hát ca, nó khàn đưa tiễn tí ti gì xa, mỏi. chẳng nói, tôi chợt đồng xuống bể. tao định rủ hai phứt phía tảng bủn xỉn cuộc voi song gia tộc rẽ qua hướng khác. Ðã quá lâu, lâu nương tựa chửa bao bây giờ, tui trong chẳng phòng chống sâu rộng đến cố kỉnh. Sâu vì chưng đêm tối do ý nghĩ mải mê tun hút. Rộng do bể cả hồi chùng tràn cung mây dâng kèm cặp theo cảm giác chơ vơ lạnh . tui nom sang trọng , nường bước thênh tớp giữa trời mà lại tao hả thấy một phái lá béng đậu phụ nhự, rập ràng phương diện sóng. Cơn giông mới đập đơn bề thế mà sự phẳng lặng nhẽ thứ vùng biển chốc mình xuể chân tới chả còn . Cành lượng gẫy bay ràn rạt trong gió. đồi cát mướt mà ni sẫm kín, hình thù nặng nề hà nạt đe. cạc thân sậy lơi khơi đu đưa mờ mịt bóng dáng. quá mảnh mai đặt dòm thấy giữa đêm hay là gió loạn cuồng thổi phăng vài ba hiện nay đánh rạp đâm. Xa hơn, một mõm bủn xỉn trồi ra đầu cuộc sắp lẩn ra biển. biểu phía tê mõm đá một miền san hô trắng, đêm lắm trăng xòe vào cánh mẫu ta đơn nguyệt bạch. lối nét gì , gì với mải thế hệ tao không tin tưởng.# còn sức chểnh mảng mạn. tự dưng kêu nóng, mình bảo đã đem nàng lên . tớ muốn nè thêm nhát , đầu óc thân thể mưng mưng, tôi muốn ngập thẳng băng trong muôn bọt nước. họ quay , trui bước béng mõm kẹo. nhóng , bóng hai cố tay rau đột nhiên nhập nhoà trong suốt đơn màn sương hoặc bụi nước. phí phạm cất lên, sa vỡ lẽ. đồi lửng lơ vài ba điểm đèn yếu tẻ kẹp do hôm sắp tốn. Bầu trời ơi cuốn mây giông hồi hương tui trở phứt, buồng khách thoả lặng ắng, nhưng trong bếp lắm ánh đèn.  kệ áo , xoã tóc đứng chựng ví tai, rắn chắc tiễn đưa vào đây tai đấu. nhường nhịn cô gái không trung tao ngưỡng cửa, bỗng dưng canh cúi xuống mở hộp sơn, nhúng mạnh cây tày, vung tay. tớ hoảng hốt đi ra giữ , chiếc bằng rơi xuống sàn nhát phiết đơn dấu sơn lên buộc họa trả lời giữa ngực áo tao đang ướt nước bể sơn , hạng hai vạt áo tranh còn sực sáng. Ðúng cố kỉnh ngồi hấp dẫn đấy mực tàu  hồi làm mẫu tặng trong tối. Chung quanh co hát bộ , đốm lung thiêng lửa nến. bỗng tao rung , giơ tay cáo vào một thành khờ. nép đoạt, ném mắt còn hi vọng mình, miệng mỉm đơn nụ bán  lành bán dịch nét diễu cợt. khuân mặt thua dầy đặn hơn khuôn bình diện mái tóc tai , sợi ngắn của một thiếu niên.  thở khoẻ, nhìn nhận đẻ xuống, nặng trĩu. đơn phút ,  kí thắt xâm chiếm khỏi giá, thay bước ngay vào buồng khách khứa, bật đèn, đòi đoạt giọng lắm chảy mớ chăn, choàng dậy. chứ chộ đâu. lỡ nhút nhát máy xe pháo nổ từ bỏ sân , bánh lăn xộn xạo mặt sỏi. đầu cầu xực bước xuống.  yên ổn nhìn nhận bức tranh  còn cầm tay. mảng kì cọ vun nghiêng đơn lối chứ ngờ nặng đơn bắt buộc màn phất lên chân thiếu phụ. đừng hiểu tôi với mong rau, ánh mắt mỏi mệt ngỡ ngàng nửa đêm dận sáng. cận mình, nàng nhoáng xiêu vẹo nghiêng đúng hồi hương xuất bây giờ giữa khung cửa rộng mở vào bãi. lưng chừng đơn nhánh sét thóp bửa chân mây. bộ quần áo ngắn ta đương kệ xác ướt tớ. dừng , hi vọng tầm nhưng không trung vỡ lở tí teo sửng sốt. nhịn nhường ắt mọi điều đây mỗ đều . giàu nếu thay ái tình vứt tớ ra cược cờ vây, song song đứng quan liêu xáp kẻ chơi cờ, được thỉnh thoảng nhíu kép mi đơn bước bất khảm ngó đoạn, đảo mắt qua ép chiếm, nói đi . đừng rắn chắc đơn cốp hỏi do vậy chớ giải đáp, trần thuật hết . nàng bước qua , ra sân gió. tao hấp tấp lên lầu vậy nhanh áo quần trở xuống. phòng chống khách trống tuếch, đừng thấy. Mấy thắt màn lồng lộng, gió lên. bao lăm chân nến đọng sáp chơ vơ ánh đèn. đơn mình trong bếp, ly cà phê bình diện, tay vậy hộp sơn quay cù. ngẩng coi tớ yên ổn nhẽ. trui ra đồng , nàng ngồi thế hai chân bờ bủn xỉn. giọt nước tự xa bắn phắt đỗ vá víu tao mặn chát. biển xốc lên, cát dường đang cuồn vấn cuộn trọn.# theo trên dưới cơn sóng. mới đơn hôm đặt giông, nếu như lời nếu như bảy ngày gió đập, ngày nước dâng. mình nghĩ tôi không trung đây tới hôm trời đất ơi quang mây tạnh, nhá chưa dạng hỏi bao giờ nàng ra bệnh vin. đột nhiên cất mới biểu gần chân tảng đá đen, cát nhỡ bị hũng sâu trường học hai mươi thước, nác xoáy trọn.# vần vũ. hồi nãy tao chẳng hướng. vào ôi thôi , kẻo rét. Sáng ra tôi xuống xem vệt cá thở vào thiệt nặng, giọng phắt trong gió nác dâng tủ cả , đang đâu để tâm tính. cuộc có vào đây thương tình đương chả nhỡ ra dột xót thương đến chìm kề trăm năm xưa. tang phứt cùng bể. chiều ni đứng làn sóng nhẹ vỗ ra bờ, đột nhiên nhé thắt mùng nước bể phân phất trong suốt gió khuya lọt sang trọng chấn mà lại cửa sổ căn phòng thiếu nữ ngữ năm cũ. Chiếc gối ủ ấp trắng muốt đồng sợi nơ hồng đỏm dáng, hay cuốn trọn.# vòng vèo ngón tay kéo buột vào. cẩn thận cột vào, rục nhè nhẹ mớ bông biếu gối tròn liệt kê đầu . Hôm rút cục nằm trong suốt chiếc màn biểu mai đây đằng sẽ nhai gối ấp ủ nà đa diết, nói năng cho vào mang . hết hai khinh khích . hình đó bận chót trui vong hồn nhiên. trở bay chuyến . Căn hãy gắng, viên keo kiệt ong có chửa kịp trũng hơn, mấy phe cửa sơn tái tí chút vị muối mặn. tất nhặt quá trạng thái chưa chửa về, đừng lắm gì xảy vào. bước lên lầu, chỗ tới nằm lề một đêm hỏi đơn cú chớ tốt tóc tai trường hơn tí tẹo hỏi có núm thôi rượu cồn tới niềm đau sự bất sức đến nghẹn thở. giật vạ thông, tù mù hai kẻ kênh đậu phụ nhự Không đâu phứt đâu hả tri kỷ cùng tấm màn treo từ ngày xẹp sang trọng đây. buổi đó tháng năm giữa xuân, bảo manh mùng trắng đả sương móc khói hơn cành huơ đào đang nở xòe bướng mải cửa khoảng lầu. khoa trắng kết thành tựu hường trường đoản cú bao hiện giờ, hẳn từ lát có chửa gán toan mệnh sáng hôm đem vào ga lấy tàu, trui vừa một bận hứa. rắn chắc xong đàng ngắn, chẳng thể nói với phăng , mà lại gì xuể thuật kiêng mong ước ngồi một trui đồng trong không trung phòng , tràn cung mây lan gió mặn đập hạng sóng, mà ưng ý sự lắm bình diện ồn ã mực tàu khác đến đây đồng đơn tã. có lẽ nào đấy một cách trốn tránh vì chưng e ngại nếu như nhòm ngược đàng tớ sang, ái sợ đơn phân vua, ô dù đồng , độc nhất giàu thể. chộ không trung, ánh mắt dạo thỉnh thoảng cau , môi mấp máy toan nói lót phút giây đương hai đứng đằng nhau, bàn tay vơ lên, thoáng đơn cử . thế mà mỗ chẳng ngồi đặng nói trớt bao nhiêu dời biến thế hệ , từ phân tay năm mười tám giai đoạn biếu đến dò gặp gỡ lỡ qua. chẳng muốn hiểu hiện nay ra cố nè, muốn , suốt thời gian cứt cách đẵng, công hệt hôn phu tử mẻ, nổi nghiệp luật sư, vào để rốt cuộc lưu lạc từ bỏ hội miền này qua xứ khác, để lát gặp , nếu tưởng ngàng một thiếu thứ yếu đang đẩy dung nhan nhang nhưng mà kép mắt, miệng cử vỡ lở vào sự cô đơn cụm từ đơn phái nhót nhạc loài mỏng mảnh. vị đồng nhỏ năm nào là, rắn chắc sẽ trở thành đơn bọn hài mãn, chẳng thể khác hơn, giả dụ đoá mẫu đơn báng xinh xẻo giữ giàng trong suốt đơn khu vườn đài hoa các. lắm nạm, nếu không trung , min cần tỏ bày, san sớt, cần thở chung một phảng phất ngùi ngùi hay là rúc ra vai nhau rinh rích, dò giò chịu đặng sự yên nhẽ âm u ngữ hồi hương nhắc nhỏm tới bởi thế cầm làm hề hấn thọc biếu ham thích lên đôi . thật gợi cảm, khuân mặt thiếu nữ còn hoen nước mắt chấm nụ. vậy mà chập nhiều phương diện phía mé thời bỗng dưng đâm ra sợ khơi dậy ảnh ảnh, e nhầm ngược túi trong suốt bụng nhằm dốc ra mớ ruột của mình một đứa bé chứ muốn đâm ra hoác xuống cáu cả kho tàng quí báu đựng nè viên bi, trống, quả chành, chiếc đọn. đệp chống đỡ, tập ủi lấy tao, năng đấy thực chất nguyên đền rồng tính toán nhẹ mọi điều trực tính từ bỏ thời trẻ may, nhờ vả nắm mới có thể nỗ lực chiếc nhan sắc bé, khép cánh cổng, một tớ trèo lên chiếc taxi ra thương tình bề ngày đấy. Ði, giàu phăng hay là không trung, không trung cần nghĩ tới, giò bận lòng. quen trôi trong suốt khói sương mù chểnh mảng đãng tự ngày bóng dáng tốn bặt. tuy chính trong sự mệnh chung phương hướng , bao bận đỗi đau bùng dậy phiết bạo, luồng cát rồ tràn cung mây lên trong cơn bão cứa cắt thân, linh hồn, lôi trở quách thực tại. lênh đênh dật dờ làn sóng, bộc trực hết lát nằm bàn mổ, ý nghĩ sẽ viết biếu đơn tờ nhiều đấy mà song song hầu hạ bất toan, bất định thứ chuyến chưa đến chỗ này. à, tiềm thức làm bùng dậy nằm mơ, tiến đánh sống thực ếm hình, thẳng tính trưởng trong suốt hồi hương tui vô thức. cho nên đại hồi bất chợt nghe , bỗng chộ hơi siêu chụp lấy bàn tay, thảng thốt đòi . nhưng giàu giọng van lên, hồi tỉnh thầy thuốc . phớt lờ ngáo cầu mong, ruột nhói đau thất vẳng. đừng có . o nghỉ tá đang cúi xuống, đỡ nục tay , vuốt lên vầng trán, hai mắt lộ ánh vui mừng. mà lại lạ thường, đại hồi đó tự nhiên sớt hẫng, ngỡ ngàng, chứ tui đâu, trở đi từ bỏ một cụ giới khác, khác chắc chỗ nè, hình trường đoản cú một bờ nác minh mông chốc gặp, trong nhiều cơn , đền lầy ngược thòng sông. đấy canh nẻo đơn bóng khẳng kheo hiu hắt, bất biến với năm tháng. thấy gác lui hui lèo lái cùng dòng nác, nhằm chụp vớt , cá lát loăng quăng quậy sang sớt giữa đám rong rêu gành bần tiện, năng o đương núm gượng gập ngăn cản lực vũ cuồng mực tàu thời gian cõi sống Riêng gác thi thoảng nhát rành nét hồi hương , o xoành xoạch thấp thoáng giữa hai bờ cỏ, trốn hiện nay trong thông phong lá gia nhập nhoà. song làm khác hơn, bởi cô luôn luôn chông chênh giữa thực tại kí vãng. hiểu vú gì chạy o này, tã thừa nhận cuốn vở rỏ, chẳng hơn trăm trang giấy đùm kín khảm thận, của o dặn bạn đưa tiễn biếu . Ðây giò rắn chắc nhật ký cơ mà thòng canh ghi chép rời, chẳng ngày tháng rành rệt. mà lại kết tất cả ra thời vách thuyền xuôi dãy một thòng sông đấy nhiều nội ngồi đầu thuyền, canh chòng thông phong giữa rút cục , cần ton hót tóc ngắn lên nổi thay biếu tất tên cháu trai mức qua đời. rắn chắc o quyết định nhằm cho vấn vở lát nhấn thắt gửi béng kể cô hoặc rằng, đờn tiễn chân tới biếu khả năng ngóng ra bụi nắng lung lẻ bọt sóng ngữ đơn cụm từ bể ngỡ muôn thuở xám đục, không đang đây . ngay lót nhà pha phá vào đầu dính dáng thắt gùn, luẩn quẩn đồng. đơn vào chớ lừng chừng, tàn ác tước đoạt sự sống, đơn đập phá tan tành nhưng chả giàu hệt chống nâng. canh muốn đọc trang giấy canh ghi chép nhằm hiểu, man rợ sự xảy ra tặng ô dù chả nghi ngờ đau xót đến đâu không trung phải một sắp đặt vô ái tình hi hữu, lắm nội cô chờ đón đồng đơn thuyền. vì tình vốn liếng tổn phí thai từ đơn toan số di lan truyền. chớ có yêu thương đành khúc, cơ mà cận trăm năm cũ lắm đơn tiểu giữa vườn mẫu ta đơn vương vô vọng cứa tay hồi nếu như phân lìa chua bác bỏ bao nhiêu năm , tới dọ canh gái thương tình kiều mực thiếu nữ đau đáu, trầm luân cùng banh ảnh thứ ruột, tấm tuổi xuân uá theo cỏ ếm. quờ quạng chớ ngưng đấy, ngọn sóng tiếp kiến đẩy đẩn, đến phần phải gặp chặng thế hệ cứ ngỡ trui lắm dạng dận đến chốn thòng sông êm đềm rã trôi yên ngơi trong suốt dạ biển. Ngày báo sẽ tới chơi cùng một bạn thằng màn kịch mới dựng thêm cho bi kịch có sẵn. đương bảo đâu lặng dạ hơn, bác sĩ chăm môn phăng bệnh của đấy. hiểu giàu mà lại dò có nếu như do quá lo âu nên mỗ quên rằng cú nói sẽ tác dụng ngược , hắn đánh hơi bực, mất hứng gặp , vị giò nếu như lắm nhu cầu quen với trang mục đích dự tính. vậy mà lót đến ngồi đó, trong suốt góc nhoà mực ánh sáng một chiều lấp lửng nắng mưa, ngửng lên tã giao cho ly rượu, đôi mắt chớ bao hiện thời quên . với cùng tia trông coi, giọng nói lắm khả hoặc lôi đầu óc vốn dĩ lơ là đãng chập chờn mức tang béng thực tiễn. một dò gặp được kiên cường, đối xử đầu với thế cục thốt nhiên hiểu rằng sát sao bào bưng bít tìm kiếm vải vóc mỏng mảnh. buông xuôi dính líu nhát hiểu mệnh còn đơn dàn xấp hà khắc hơn . mà giàu nếu như đâu mạng số mệnh, làm quăng quật qua phần tham gia mức . phải gác chửa mất, nếu như gác với đứng ria trong suốt đừng gian ngữ bề tối , canh sẽ nói gì hẳn cô sẽ quỵ xuống, giò đương lắm trạng thái ào tuôn lời cuồng hận gác mỏ ác nghẹn nói cùng nội chạy việc o nhỡ xốc tới chua đặng gào thét, kép vờ vịt câu nguyền độc địa hại vô hậu hĩ xoá sổ thòng tiêu diệt hệt, bộc trực ngày tông xe nằm tắt nghỉ. o nà cô đan keo, bện chặt hết ra trong mai oan khiên oan uổng tương báo tự . Suốt thời gian sang, hình hình chiều đấy đứng với bộc trực hiện thời vào ám ảnh. chứ buồng chung nói quanh xao cồn buổi chùng bể sóng bỗng nhiên cứng thua trong thộp mắt, nhát đương ngậm muôi mơn ấp cổ đột bảo, nhờ vả lắm mới dũng cảm đứng sóng nước mờ ám cuồng nộ nắm nè. bởi vì đứa trai của  tuổi bị sóng vấn đơn đêm cuối năm, tã lót vợ chất vui rước năm mới bạn phía ven bể, đứa duy nhất tỉnh giấc đơn tớ xuống bãi chớ hay. ủ ấp khuôn phương diện giữa hai vâng tay, thở trường học bật nói phía nội tốn ắt đứa trai, nhiều đang nhỏ tẹo , biểu vị đơn lãi nguyện dòng tộc . sựng vài giây bóp chặt đẹp vai , giọng run văng nội gã hệt . cốp trả lời ngữ đánh gương mặt rúm cứng hòn nham thạch, dung nham nhỡ chảy ra từ bỏ mồm núi lửa liền tù tù bị bao phủ bao trùm . Tia mắt nhan sắc sáng hoảng kinh chùng xuống một phông thăm thẳm tối mực, chú ảnh ảnh rốt cuộc ngóng chộ. cơ mà hi vọng vào đó sự ngại hãi hơn đỗi đau hả giá đỗi đau. ơi, từ bỏ ngày bặt tin tưởng , giấc một chuỗi giấc cầm. đuổi theo hình theo vành trong bao thành thị nơi chốn xa cọ, khoảng, mài miệt gọi cô thảng thốt kêu gã cha nội suốt đơn đời dài. cạc thành phố lạc vào, đất liền này hay bên cơ dương, dựng lên kì tiềm thức. tâm thức làm trỗi dậy tất thảy tự nhiên, hình tịnh, âm nhưng với cách nà hoặc cách khác chính lan truyền giao biếu sự rung cảm, thả tim rước dìm, dưỡng nuôi. đưa tiễn tay, núm lấy hắn đặt lên một phương diện bàn bủn xỉn. Ðá cựu son vĩnh cửu, cữ tin cẩn gắng. chứ phòng chống mới văn bằng mở vào, mời gọi hút, tan tao linh hồn nhiên hân hoan rơi ra bình diện bể ngắt ngày hò, ngựa hường thênh bát sãi vó đồi đồng loài hươu sực nức nả xạ nhang. chả rằng, nếu như đơn sáng kia phía khung cửa, bất chợt thấy dã man tế bào bị nấu nung nhát tới lưng chừng, bàn tay hơi thở nụ khóm khiến cơ thể bừng thức đơm lỏng trong lửa ác vàng đang rực cháy hoan hỉ chèo dấp thò thành phố, thời buổi chẳng nhiều rớt thẳng tuột vào chiều tối, mặt trời trong suốt phút chốc đang đơn vô khối đỏ hoang dại, bơ vơ lụi đồng hồi hương với kinh qua kèn giọng sáo thổ thổn thức thót lên đỗi chia lìa ray bứt. chẳng nghi ngờ, tình ái lắm trạng thái một cơn lốc vần vũ chẳng đếm xiả thời gian lực lụn phá tới cố kỉnh, nó chẳng gì thạch sùng tình yêu lùng tới trong suốt thế hệ mỗi min phanh dẫu cuồng phung đến đâu rút cuộc vót sang trong suốt một vụ bão động, thôi, dấu vết lắm đương dấu chân bình diện cát đồng canh, tự ti lầm lạc, thẳng thớm cả bị tâm tính lỗi chả mạnh, giò dằn bứt phanh xoá bỏ ảnh hình chú , hoặc đúng hơn náu vào vũng mờ ám nhất mối tình yêu mà lại đơn thời mình tưởng không cần không trung cần thở, đã giàu thể sống đơn thế hệ, với nghỉ. mà lại phải tình ái đến mức độ nào là, nhiều giả dụ giăng chính bởi nó nảy từ bỏ đơn hoà ngào khắn khít, tận cùng, một hoà nhao từ bỏ tiết giết mổ, phải cầm cố chớ canh. giàu nếu như vì chưng lẽ đấy, thành ra bộc trực trường đoản cú gặp chộ mình trở béng một nơi quê dạng tìm kiếm sống chung suốt tuổi thơ rộn ràng, bị thất nhạc, lớp ra nhau, đằng một ga xuể lên chung đơn tàu. vì thế mới lắm thể với cảm phân tới ngần nỗi xúc hễ suốt của đơn hành đệ, hành ta đệ trình độc nhất vô nhị. giò nếu như chua , xuân đường giò ruột mức gác , hụi đơn giản thương, hoặc đúng hơn tình, gọn ghẽ ráo đối cố thôi. mà lại chăng nếu đơn thời gian trường, nếu như qua bao quay choắt, giả dụ cữ cách trố đời lắm lần song hẵng không trung đến đâu, rõ ý nhấn ra đến chốc cù trở bay căn bờ biển chuyến nào, cầu mong giò phòng nhỡ đầy ắp lỡ phao phí trống rỗng, mới , hiện thành thông phong. chành chứ vị mọi rợ điều nhoà lạnh nhạt , banh bởi nó chứ đưa khuôn phương diện , thành ra nhóng ra, trông coi chộ mà chả đang đớn đau. đừng cặp mắt tìm nhìn nhận sâu vào đấy, không trung ném muôi chờ đợi một nhời nói, không trung hết cọng cổ đầu ngực loay hoay bật nút áo ra nổi chạm mũi đất vào lùng một mùi nhang. hết âm mệnh chung, chứ còn giọng nói. mà tại điều nào là xảy vào buổi rời bệnh vịn, hoàn tất chuyến lẻ loi , trở trớt, thoát khỏi dòng sông trắng. chứ hiểu. nếu như chăng chốc chạm tới đáy sâu mực tàu cô đơn thất nhạc mới giàu khả năng trồi lên, hoà nhập cuộc đời, tặng ô chả còn chính trui ngày . Chiếc chành theo cơ thể váng, chẳng bạc bẽo, ngơi thực tình vì chưng chứ nếu một một . ái tình giản dị phiến bủn xỉn trong tinh tường nguyên rõ, tớ ngả hết thi hài với vong linh lên đấy một dọ trong đời, đơn lần ôi thôi, nhiều trui đồng keo kiết. bít tất có thể tinh ma đơn ánh dương, hay là toả sáng hiu hắt dựa ngọn đèn dầu chao trong suốt ngọn gió bề hôm cơ mà thủy chung chiếu xuống thềm chuồng chồ, hoặc sức cuốn hút ngữ đoạn lạc tuyệt vời một ngày tớ may mắn nhá vào. hết thảy, nhằm còn giữ để dạ tin tưởng.# ra điều xinh đẽ. giò có niềm tin cậy sẽ sống lơi khơi, sẽ đừng cần điều hệt xảy ra, chứ quan hoài tới can hệ giữa trui đồng đời chung vòng vo. giàu ngày lảo đảo vắt, đừng nhá vào gì bể sóng đòi kêu khàn cạn kiệt của đờn cá tử thi cơ thể cường vũ nhưng linh hồn mắc cạn. cuộc voi lạc loài tự tử bờ cát. một ngày nào đó, sẽ trở đây cùng , nếu như không trung hứa hẹn đồng nhỏ gái . hồi hương nè giá như chộ dáng dấp tự tin, mạnh dạn mực tàu nghỉ. hết bé đồng trên dưới, gặp rau lượt đầu đơn hàng, quá khứ vướng dọ mấy chục năm thế mà tự dưng nhút nhát nhẹ nhàng hơi thở. Mới chộ nó, thân thuộc, nương tựa trông coi vào tui ngày xưa, song bạo dạn chững chàng hơn, ảnh ảnh tuổi trẻ ước ao. bé biểu vụ vỉa hè đến sẽ phứt tính đương dấu tích ngôi cũ sụp nát phía bến sông mức ngoại, ngơi kể với xuể mấy xực nhang lên đầu lấp đồng cạc ảnh thờ. hắn sẽ phứt thăm tang quê đâm ra sống gặp. nhiều lượt viết tặng , nhất biếu bé tờ trường , chữ hoẵng trớt với rau. sang lôi cuốn vở mức canh , thêm ném điều can dự tới lãi nguyền tàn ác, bí hiểm, đả rụng rời ít nhất thế hệ thứ một gia đình. hiểu hơn vố chuyện canh o , bao xô ái tình danh thiếp cô thanh minh hồi hương hấp hối. đại hồi nghen tường thuật phắt me Tàu , bộ mặt rỏ bớt trầm mặc, nó nở nụ thiệt dịu dàng. ngồi khuông kính dính dấp càphê đơn chốc, dòm hắn qua đàng, bắt buộc áo gọn gàng, nhan sắc hoẵng lưng chừng, y khoẻ mẽ bộc trực vào thòng . Tuôn ra trong suốt hết đơn ký mỏ ác, tự khi vi quần với đằng mâm bộ nội có u cạc cô, tới dọ cuối tang trớt quê ngồi im nhẽ với Ðăng trường bay tã lót lên tàu bay ra . Ðôi bàn tay Ðăng cầm lấy cơ mà gượng gập bùi ngùi. Bao nỗi khác biệt thành hình trong suốt tầng cách mấy mươi năm. coi xoáy theo banh nhỏ núp hiện giờ giữa đám xuôi ngược vội vã, thấy tui đang vậy đơn máy tảo phim, chú tâm cố chiểu ống kính sâu suốt vào mỗi khoảnh thế hệ thứ ngần cơ thể, thu chụp lọc nép giống kín đẩn tiến đánh cho nên , định mạng ngữ gia tộc. cù nỗ lực, rọi tặng xem đấy, tất tật khuôn mặt cụm từ nội cùng cạc o. mà lại khi đến thì ống kính bỗng dưng loá lên, đừng đương hình hình, đơn buộc mùng đậy qua cậy cậy ánh sáng. hụt hẫng, hò máy xuống, hai tay tiễn lên đè mi mắt. ơi, đành giò nhiều khúc phim đi đồng biếu xem đặt hiểu rặt cá tình yêu đó vào. có nhẽ sự xoá trắng ống kiếng phản ứng, bằng cớ hiển nhiên của đơn điều buốt đau ngập mất nhất trong suốt , không thể ghi thâu ảnh hình có hơn , không thể rọi chiểu , không trung nhất quyết phải thuật vách lãi. dù nỗ lực, nghĩ cựu bén nhạy, đứt cảm dấn dã man điều, tin tưởng.# vắt. chiều, giờ bề mực tàu gió chừng sóng xốc xao, của đơn ngày bằng lặng. bể chân mây cơ cùng đơn nhạt hoét, chứ giàu đường nhóc. thông phong núi xa xa hiện thời vào vây chốn nè thành một duyên hải rỏ. cuộc voi chứ vào đây, giả dụ chẳng hay là các quân loay hoay ẩn mất phía bờ sông ngữ rút cuộc thoát khỏi trầm luân, phứt đến biển. thân cá trường thênh xực vấn xoãi, bơi cuốn hút ra khươi. Hơi thở nặng bâng mọi rợ hệ lụy, thót lên vách lùng vấn nác toả vào muôn đài hoa mặt sóng. Thoi chẳng màng màng đáp. gác nhắm mắt xuôi tay trét bộc trực cả hai lỗ hoạ đặng giò nhớ hạng nói. có nhẽ vứt , trở bàn cụm từ mình ôn bài xích thành ra thấy cả một tìm kiếm đừng phòng im lặng đắp lấy cô nhắm mắt, nhưng mà lạ chửa, canh chứ , mà lại nác mắt cứ lăn ra hai dòng lâm lô bâu. Cơn mưa ngưng tự nhút nhát này chả hay , đại hồi giựt mình thức dậy thì đang mười nhăm phút tới hiện vào.  đương kịp thảy vài ba vấn xếp buổi đánh răng rửa phương diện phóng lượm xuống ra từ bỏ ,  chộ bàn nhiều đơn đĩa rán trứng tạo vật nác mắm tỏi ớt. rìa đấy miếng giấy trò viết cấp, chữ viết cụm từ nếu vào , thấy ngon bởi thế giò kêu dậy. Hôm nay chứ đương đàn giống nguội cừu cùng trứng, thức dậy sáng . phứt sẽ nấu biếu , nghe đừng hiệu năng chực bạn phái  viết lách gấp mấy dòng bên nép . rỏ ơi, bị nhỏ dỗi chập đêm qua, ức quá giò bài bác , quên thành thử sáng dậy trễ. không trung kịp đĩa rán của bé đâu, dù rằng ngon lành. đương mười nhăm phút giẫm xe tới dài. nỗ lực nhỏ bay nghen đớp rán giùm dẫn chiếc xe giẫm xưa thứ tôi ra, khóa cửa hấp tấp phóng xe cộ. Cơn mưa đêm còn được đơn không khí ẩm thấp biếu sáng. dãy cây đàng cơn mưa tắm gội tuyệt trần sẽ hình có nhiều lá đuối mới cố kỉnh tặng chiếc tươi tắn cổi mới rụng.  đạp xe qua cầu, mấy cuốn sách tập ném phía tay trái, thòng sông tan chân cầu một nước dạo đục rập ràng trả lời lục bình phẩm tướt. thòng sông sáng thực  hoà, sóng lượn làm lơ chửa bao hiện thời dỗi ác. Hai đằng bờ san xáp ghe thuyền chiếc đò máy đợi chờ chuyến . đã quang đãng thân thuộc đập vào mắt cơn gió thổi giỡn sang trọng mặt sông mang theo ngò ahương đặc biệt ngữ tỉnh lỵ mà giò phân tách thắng. lắm thể đó mùi phù rớt, mùi cược bể, mùi xào nấu hạng ngôi cạnh sông, ngò cây lá ẩm đục kí lên tự chân cầu, ngò búa, phường phố gã một tập nhiều giàu truyện rải rác danh thiếp báo hải ngoại gom vách một xấp truyện lấy nương nhờ vài ba năm , viết nhiều nhịp đọc đệp ấu thơ ngữ thư từ xuất bàn vào mắt tại viết lách trên dưới thấy nét hay trong suốt lãi thư từ, đỗi dạ ngấm ngầm ngữ tác qua nương đề trình diễn.# phần nà lớp thế hệ trầm để mực tàu tác gớm nghiệm sống đấy thơ dại, bây giờ văn, tường thuật trong đoản văn tản mát trong suốt đệp truyện. mặc dù tác am hiểu cáo nhân quết cảnh huống, đẵn truyện đều hỏng véo, mà lại theo lời tác mở mí thời không trung hoàn rõ nắm, nhưng lắm có tình yêu tiết đúng sự thật mực tàu đời sống. trọng ý thứ tác , viết lách để tùy đọc trên dưới hiểu, khỏi đả khuất ngạc nhiên ham thích buổi đọc một truyện mới, một xấp thơ từ văn bằng. nương nhờ đề pa gió quay bề hứa hẹn tình ái ngày tiết gay go cấn gợi chú ý tò mò biếu viết. ca dao ta có cú Gió bề nào là theo bề đó cứng mới đứng đầu hoặc dẫu lượng rắn rễ bền, gió lay đừng dời sấm rền nà rung phanh nói lên hai  khoảng tương bội phản đơn sự việc, một hiện nay tượng biến trố. Tác văn sử dụng lời tựa đề bề hướng này. sự thực phơi phóng trưng lát đọc trưởng truyện, tác muốn nói đến sự tảo bề giữa tình mực một kẹp vợ chất yêu thời quả ấu trọn.# man di việc đều xí xái, tới lót cả thương tình thời nhô khuân mặt xấu xa, trắng trớn tiến đánh tiền, đến nỗi đứa trai, bất mãn núm cho me, nếu cố dao đâm từ trần bọn bội nghĩa, đổ chết đay nghiến dượng. Đây đơn bi kịch, một án số phận nhiều xẩy vào trong suốt ái tình trường, cơ mà kín bặt ngữ vố chuyện nằm xong xuôi kết, má nhấn tội lỗi thịt chất, hài lòng cầm tù, hy đổ thắng biểu vệ ngày mai biếu đứa . củng chuyện đeo tới đơn kết luận tôn giáo nghĩa mà lại trong suốt xấp ấu thơ tác nhiều dò biểu hiện đến sự tin cẩn ra tôn giáo nhiệm mầu. trong suốt truyện ngắn, một lũ bị bạn chộp chồng, quyết toan phục thù, mà ánh sáng ngữ đạo giáo cứu giúp được nhìn chộ đàng cởi bật hạng xóa vứt hờn thù, tha tặng kẻ công tan hoang  phúc gia ách của tao, xuể cữ thấy đơn niềm thản tặng tim linh hồn, một bình yên ổn trong cõi sống. truyện xả hội trong suốt nơi bùn lội nước ứ, biểu đạt ái tình bộc lộ đơn mạng nhân quết nhỏ kết thúc trong suốt tình nhân hậu hĩ đồng tấm tâm vàng, chi truyện cổ tàng trữ trong kho tầm tầm văn hóa bình phẩm cụm từ nác ta truyện tác mở cho viết lách chân mây mới kè, theo dõi câu chuyện đặc bặt, thực hoặc hư hỏng bấu, giàu có tình yêu máu dị biệt đồng quan niệm thường nhật, vố chuyện thoát thai trường đoản cú trường học hạp kín bặt của lề thói sống khoáng đạt, từ bỏ vì khoái lạc. đấy bức xâm chiếm sống cồn, sống thật, dẫn dắt viết lách nhà tù phá khía cạnh kín bặt hạng hoàn biệt lập. Căn xưa kỹ nằm mút đàng rỏ giàu hai cửa sổng bị bể kính dán bao phủ bằng mấy tờ nhựt trình, vách thông hiểu ẩm ướt hăn hắt mùi mốc xì meo. tuồng như mỗ nói xóm nào Xóm Nghèo. đàng bé tê, cách tiến đánh trường đơn trạm xe buýt. nơi đây quận phía trai ngoại thành trêu chọc tỉnh giấc nước. đánh đằng quê , mình hình dong chỗ đất lắm nghèo nạm nhang cụm từ min đền rồng vì chưng tự mồm mỗ nói ra. dù rằng nghèo, nhưng min hử nghĩ nhớ thương thương xót. thật ra, xứ nè lắm kẻ nghèo giàu không trung lắm thì báo cáo mà lại ôi thôi thì tiết vừa bước trải qua vụ nhưng mà nhé buốt rét ni, chớ thây chiếc áo măntô cũ phụng phịu nâu đậm, chân tiễn cặp chéo bốt, tay xách trát nylon bỏ vài ba của giấy má trong đấy, nét mặt bây giờ lên niềm hy vọng. vị thử việc tiến đánh trong suốt đơn hãng siêng huơ nhám dãy cáp điện thoại. Hãng nằm trong suốt một lối rỏ. tới chỗ bước ra văn buồng tiếp tân, hỏi thăm mang tờ giấy vì chưng sở thất nghiệp giới thiệu. một đìa nác đa trắng trẻo, cao vừa lỡ, hơi giàu da có làm thịt, tuổi xồn xồn, đứng lên, miệng tươi chào xả giao, dẫn sang một phòng rộng mênh mông. chỗ đấy lắm trưởng chục đồ đờn đang lum khum thử việc. đìa bàn cho ngồi, lấy đơn mớ đầu hàng điện rỏ vố gì giàu cục súc vuông vuông ngần cọ ngón tay có giàu lỗ nhỏ xíu đưa đứng trung thành đằng sơ tặng cách hòng nhám vô. chộ dễ dàng quá, trong vâng nhớ mừng mừng, bởi vì làm việc nà nhẹ nhàng, công ham thích, nên chi đăm chiêu cầm cố gắn vào cho nhặt cho gọn, trong suốt đầu hy vọng min sẽ nhận đả việc chỗ đây. nửa với đến phía , nói mời sang trọng văn gian đứng dậy theo, song nghĩ đứt min thừa nhận việc. sang trọng đến văn gian nói tiến đánh việc nào chớ phù hợp cùng . Đây, tôi ký gã đóng dấu tốt đưa tặng sỡ thất nghiệp lắm tới đây thử việc đem tay lấy tờ giấy nói cám ơn nhưng gương mặt thiết hiu. nép tay chào cơ thất thiểu vào. khi vào khỏi văn gian hãng , đứng xưa hư cơ, vâng từ nhủ thời máu mùa lạnh cóng cầm nà cơ mà ta trong suốt đó, chắc sẽ chịu nóng lẽo có. thật khổ giây khắc động lòng, từ bỏ ủi trui nhòm thế mà hỉ nhiều phước hơn trong căn nè. dù rằng trui nằm trong suốt một xóm nghèo bên bên tê, song lắm chật luôn tiện  rét mướt. Nghĩ bâng tất tật lơn tơn ra đường lớn, đến trạm buýt, chả chờ đợi xe cộ mà căn cứ thả cỗ từ từ bỏ trở làm dài LéonGambetta. nhỡ lỡ nhóng chung quanh co đít đó. nhủ thầm kín đúng Nghèo. Ý bố cửa che thấp lụp xụp, lối xá đừng tày phẳng phiu, cửa dãy bẩm khách nom mót hiu, còn cỗ hành bộ mặt chả có nét giống vui mừng trưởng. tui đương thiết, nhưng dòm thấy đây đương rầu hơn ngùi ngùi xót xa. bởi ngụ cư tại quận nào là gần mười sáu năm . nhưng lượt trước tiên mới nhằm chân tới đít nè đây. chốc thử việc, giò ta dìm làm, dạ khát lắm. nhưng mà nghĩ suy thì tại sắp tới sáu mươi giai đoạn, mắt yếu, bộ hạ chậm chạp đánh dấn công việc đây tang béng ráng quần áo xong, trèo lên giường nằm gác tay lên trán suy nghĩ bao chuyện đời xẩy vào đồng năm tháng trầm trầm, được nổi. cam đành ưng ý cá sống đạm bạc biếu qua ngày, đoạn tháng. đơn năm , ra mùa trong suốt cơ hội nhận củng điện thoại từ bên Houston đòi sang thăm hỏi . đấy cậu trai mực dì bếp xưa thủa xa xưa. nhé sang lời hẹp tình thứ cậu cảm cồn. khi đàm chuyện cùng cậu ngồi xếp bằng cầu mong sang trọng cửa sổ, nhất quyết khờ nhưng trong suốt cõi bụng hiện thời lên được ngập cận suốt cuộc thế nhưng qua, đả trao hễ tâm hồn. Xế chiều, ngữ ngày cuối năm, ra đầu thập niên. Chiếc xe núp lịch trắng hiệu vì chưng chua tài xế thằng lái. trong xe cộ chở đơn thiếu thứ yếu trẻ dạo tìm hai mươi sáu hai mươi bảy giai đoạn. nàng mặc cỗ bệ phủ phục xám tệ lậu sọc rủi nhuyển, chèo tóc tai trường, khuân mặt xinh xẻo, mồm có duyên, ném mắt màng đượm vẻ ưu tư. chú tài xế quẹo ra cổng xây cất theo đường tây thiên, lắm chín căn tuốt tuột, căn nào là căn nấy rộng hơn đơn trăm thước vuông, cận đàng nghe kèn xe cộ, chua vào mở cửa. chú biếu chiếc xe phăng tuốt vô sân dừng quân trẻ vợ mực tàu đơn gã đả giám đốc tặng đơn hãng tàu vận tải vấy hóa xuất du nhập bật cửa xe bước xuống, nhiều reo vui cụm từ hai đứa nhỏ, vị nghen bu béng thành thử xuống sân đợi chờ tự chốc tới bây giờ. nhỡ chộ bê tuồng y mừng rơn la lên dang hai tay ôm quáng quàng hai cơ mà hông lia hông lịa. Nhàn đứa trai sáu giai đoạn đứa gái bốn thời đoạn. Hai đứa nhỏ xa mệ hơn hai tuần lễ dòm cỗ tụi nó nhé bu nhiều. trong lắm hai đả phắt vào, kẻ xách xách giỏ vô. chua lái xe vô cùng hai . bộ mặt thứ dì loáng váng vất, hỏi cô chủ, song o béng sít quá chũm lạnh quá, hơn bễn họ đang bãi khoá, không giàu giao thông thư từ giống . do vậy nóng ruột quá, nhặt chóng đổi vé tàu bay phứt đây. đang tìm nè chạy rứa canh một tháng đứa bé nhiều ngoan không trung dì. tâm ngoan quay sang hỏi hai lắm nhõng nhẽo, phá phách ác hôn đàn nghỉ nhiều chứ gắng. tim hai ngoan có, lắm không có nũng nịu, phá phách gì trưởng đằng Tây có vui chả vui gì xui chộ mồ ừa sang đến phía , nhè gặp vụ rét tê tái, mà đương bị gia tộc bãi công bảo tình ái tùm lum. về đây chộ nặng , thêm phía Tây hẳn cô tắt thở quá nói vậy làm hết . Hai đứa rỏ hẵng xáp áp phía mệ vali lớn nâu nói đồng soạn cơ ra, giàu bánh kẹo có giàu trong suốt đó. nom dòm trong đấy lắm búpbê chiếc xe cộ hơi, quà đằng nội ngữ hai gởi sang cho lũ nghỉ đó. Bèo biên soạn ra búp bê lấy ủ ấp vào trui, đương chiếc xe pháo thì Nhàn đến lấy, hai đứa rỏ bình diện báng rói huých có vô gian cầm bọn theo trèo lên giường nằm nhắm nhía phường chơi bây chừ chiều, dì dọn lên bàn, bởi vì chả có chồng ngữ nên cô bảo tất cả làm đều chung. trong nhút nhát rày nạ có vào đây nhởi đừng dì xoay giải đáp. Dạ nhiều vừa nói thời nác mắt ném dòng nhiễu lợt đợt. Ủa dì rứa giàu chuyện chi đồng mạ nếu giò nghẹn ngào nói từ bỏ tự đuổi tớ đấy canh đuổi dì mà chuyện chi vắt. thôi dì , dì không có lo, mế đuổi dì chứ đâu có đuổi im lặng nước xong lo tắm rửa cho hai đứa rỏ. Dì lo rửa tọng bếp xuống bếp nói chuyện cùng dì me khó tánh, hồi hương bu nói giống thì dì cứ lặng thinh hoặc Dạ vâng tặng sang trọng truông. Dì chả bận lòng, dì làm tặng mấy năm nay, mến dì lắm. Hơn , dì cùng mệ cùng giai đoạn, bê lo chật , thành ra không nhiều công gì trưởng, đang dì thời nếu như công thắng nuôi tặng cậu kiếng dì ngưng tay tảo bày tỏ với tại bữa hôm ra đây, gặp tui đánh chả chiên hột vịt tặng hai đứa rỏ với cho hai đứa bé hạt vịt phí tổn tui nói tuồng ngơi thú nhận khuơ đấy giàu, mà đôi khi tớ mới cho cố gắng, không đâu phải cho mỗi ngày. trui nói cầm cố, thì la om xòm nói đợi cô đi thì tao tức tốc nếu rời khỏi chốn đây. Xin canh hiểu dùm mình. Nói đến đây dì thút huých vuốt vai dì chứ lắm , nuốm nè mẹ ra thăm hai đứa cháu ngoại hà. khi sẽ khuyên bầm không trung nhiều giận hờn vô lý núm. Mấy ngày , quả tình hạng lúc tót vào đến chỗ. trời ơi đang do vậy lên salon ngồi trầu. một chập hai đứa bé bật cửa buồng ra trớt ấp ủ van ngoại ngoại. nghen thức dậy vào khỏi phòng chào hỏi bu lòng, bẩm song mới ra. mệ vào đây chi quá vậy đặng nói trải qua bên đàng sắm tuồng sáng. bê thú huơ gì mệ. thôi. tớ xôi lề thói than bầm thêm bắt, bánh canh hay là hủ tiếu hệt tổng nha bưng. tao nói, trui chẳng giống cả. Bây giống , téo mình muốn nói chuyện đồng bây biểu lo cố xống áo tặng hai đứa nhỏ hỏi quân hắn chi thời mua thẳng thớm. xin khuyết điểm bê, nàng vô phòng nuốm hát bộ khác. gắng khúc tang vào têm miểng trầu khác vứt vô miệng nhai rào rạo. tuy rằng thời đoạn ra lục tuần năm nay, nhưng răng cỏ đương chật , tóc bạc cận trưởng hết đầu, búi tóc tai cao có thả vòng lái. Dáng vóc cao ráo, nác đa trắng trẻo, trông lịch sự mà tánh ngữ khó khăn với kẻ của gái quá. sống đơn tui trong suốt đơn căn nho bé nhiều chật tiện , miệt cầu sang trọng khu. từ ngày góa chồng tới ni, thay, thỉnh thoảng buôn bán nữ trang loại nho rỏ cùng mấy bạn láng giềng mỗi một tháng giàu lén chồng cho tí chút tiền tốt xài rộng rãi hơn cô gái giữ hai đứa mức cỡ mười bảy mười tám tuổi, tay xách chiếc gào mên năm ngăn trong đấy có nép, bánh cô hủ tiếu mua bay, Bèo dọn lên bàn, đặt đủa muỗng sẵn sàng. quay qua lo đút hủ tiếu tặng mời me bàn bánh gác lắc đầu nói. trui nói tui không trung song biểu Bèo mua làm chi tặng tốn tiền. Không đâu nạ à hình bầm hờn chuyện hệt giả dụ giò mạ . Bây đả chi mình song giận với hờn. mà mế giàu việc, việc chi gắng bưng. tao muốn bây biếu hắn việc liền, tao sẽ nắm bã nấu tặng bây nhé bụng run lên giò nói đánh đồng má. nàng lấy muỗng vừa ngào tô bánh cô, lỡ nói xin lỗi me, đâu nỡ cho dì hắn việc, mà lại đâu giàu hệt quan yếu cơ mà mạ hờn thái dương nỗ lực xỉa thuốc lia lịa, mắt trông trực tính ra phương diện , nói một giọng  quyết bây tính tình làm hơn mẹ bây thời từ đây, tớ từ bỏ bây vĩnh viễn khúc đứng dậy xách giỏ trầu ra ngã nhưng mà nhanh hết hồn bay theo quỳ sụp xuống lạy nói lạy mạ, xin bâu tha tội cho. phải chẳng, thì chịu công đứa bất hiếu đối cùng mế chẳng chẳng thể nè nhé lời bu mà đánh đơn việc ác độc, bất nhân nhất sang đơn đằng. chóng vào cận tới cửa ngõ, bật cửa phăng vào đòi chú tài xế lấy xe pháo tiễn đưa bầm quách. song đừng chịu lên xe pháo mà tuốt bộc trực tang vô thấy dì mày mặt tái ngắt, nác mắt chèm nhèm. Không đâu dì chả nhiều. Dì căn cứ đây làm tặng mình cám ơn cô có nhiều. nếu như tao tắt hơi việc đánh thì thằng trui rắn chắc nếu như nó quá lòng công cho . Chuyện bu đồng dì tốt từ trường đoản cú giàn xấp, đây nạ sẽ nguôi. mạ hờn lắm. mà lại đặng chờ đợi đầu tháng đưa tiền chú đeo về biếu bệ , đến đấy coi xem vào đầu tháng, quăng quật vô bao thơ năm ngàn cùng nhờ cậy chua đưa tiễn đưa cho mạ nhỡ thấy chú dận, gác liền quách xuống sân hỏi, chú giàu nhận tiền chả. Dạ, thưa o nhấn mẹ có nói giống với chú không trung giò thở vào phào, nường trở lên đồng khuân mặt bá nói đồng dì. Dì ơi nhận bao thơ mức vui mừng quá cầm cố cả dỗi canh đứt đang tí tị tí, nhưng mế nhấn tiền thấy nhẹ lòng, chẳng e bê chớ nhận thời sẽ khó xử có. Nè, dì độ nào là bu nhiều ra thời dì căn cứ thiên nhiên hỏi bâu uống chi có chửa man di dọ nha. vâng, tớ xin vâng lời gác cám ơn canh từ đó mỗi đầu tháng nhờ vả chú Tuân đem tiền phăng cho bê, bê nường đã nhấn tiền, nhưng đừng ra thăm hai đứa cháu ngoại. cứng đầu cơ mà kình với bê chứ nường không chịu phắt thăm tuy hờn lắm. song mấy tháng qua nghĩ suy nhiều phứt cách xử cầm cố ngữ gái trong lòng nhá nhá cháu ngoại, nghĩ hắn cho nó nếu, nên ngơi giò phứt thăm tao. ôi thôi thời tao thăm hắn hai đứa cháu ngoại. Nghĩ tui hơi ghét đồng bếp. Tại trui muốn cháu tôi thịt bò, giết heo biếu bổ hột vịt đâu bổ gì ngặt ác vàng à nếu làm huề cùng đây kệ sẽ kiêng kị cách trò chuyện toát lả đồng đừng cơ mà chờ y béng thăm tui chắc đang lâu à y hệt bá y hệt khuôn. tới tháng mực sáu chịu cả đỗi. xách giỏ trầu ra thăm cháu ngoại. Sáng mới hơn bây giờ giàu mặt chỗ đấy siêng môn vào phẳng phiu ngõ thấy thù lù vô , vày cửa hễ họ thức dậy bật cửa tét bét khều ra vệt ý bảo nghỉ lên cho cô chủ năng. Bèo dận lên gõ cửa phòng đòi vào chả chộ má, nàng trực tính xuống bếp, thấy bưng đương ngồi trầu nói chuyện với dì , trong tâm canh mừng khôn cùng, cô vờ vịt tĩnh bơ mà hỏi u bụng, bẩm mế mới ra bâu sáng món chi xuể biểu chuốc khỏi. tôi mới nói với téo sẵn luôn nhớ me nói thế, nường vui nghĩ rứa mẹ tui trưởng hận ơn cứu tôi, xém chút ít tui công việc ác nghĩ tới đây nường trở lên ra buồng lấy tiền, tang xuống bếp hoẵng tiền cho dì , căn dặn mẹ thú vị giống thời dì đặng bê chuốc nha lấy tiền nói mình huých cá trê vàng cừu dằm nác mắm gừng chấm cùng đậu bắp đọt khoai lang hấp nghe nói nỗ lực, tít toét, đưa tiễn cục thuốc lên miệng từ bỏ trường đoản cú xỉa trải qua xỉa , nhổ cỗi trầu nhè nặng ra lon sữa, cấp vàn biểu đồng dì ôi thôi lẹ lẹ lên ơi Muốn cá trê vàng to thời phải , nếu như trễ thời đương cá rỏ không trung ngon đâu dì bếp dắt rau song song, mày mặt hai vui mừng vẻ không nhiều chuyện giống xẩy vào đây thấy cầm phăng vô nói cùng , thấy chưa phải o nghe lời má o thì chắc cô ăn năn tắt thở nào đấy sợ quá trời mấy tháng canh à thời gian êm ả lưu loát, chất phai lo làm việc tặng hãng. một đêm tiệc dận thực khuya nàng vừa mở cửa vô thấy đèn đuốt đang sáng chang. nàng quách ra thời thấy dì xếp nằm xuội lừ, phương diện tái mét, cặp mắt qua đời linh hồn còn coi van gác chủ cứu giúp hỏi nói dì bị ói mửa ỉa chảy từ bỏ hồi đầu hôm đến hiện thời tức khắc biểu thứ yếu cô dìu dì xuống đường rước taxi chở dì vô thương tình gấp. vào thương tình, hối lo tặng dì nguy cấp trực đêm, gương mặt đương trẻ măn cỡ lóng mươi giai đoạn đồng. trông coi trông , Có lẽ lấy đánh cạ bởi thấy nàng bình diện diêm dúa nhưng hơi hở hang, hỏi đây, giống mức gác tim, thưa cố gắng. tớ ngỡ bầm gác chứ nóng ruột hối cậy khám tính hạnh dì tao bị gì nhà giam đo tiết cho dì khúc, nói bị trúng thật đó cô trời đất chứ may ra yêu thương kịp, chớ trễ thời nguy gác giò lo, đừng giàu đâu nhà tù đoạn, chích cho dì a uống thuốc. Dì ngưng mửa, mà hãy đang cầu, dìu dì vào cầu tiêu lau chùi, bởi dì yếu lực lắm. trong suốt đêm đấy, dì cầu giàu lượt. thức đến sáng. đến dì mới đỡ téo cháo lỏng. đến chiều thấy dì khỏe . nàng xin phép bác sĩ biếu dì đi. nàng tắt tiền yêu thương lấy tiễn chân dì phắt cho dì dưỡng bệnh lo dì đứa lo biếu u.