0903 988 618

tớ đến dọc cà phê họp họa sĩ khuôn bình diện thân thuộc đến phạt ngấy. gia tộc hội tụ đả bài xích rủ rau nhởi lẳng lơ. chơi cùng hát bộ trui không tốt bạc sẽ lo tặng hết lũ. trui tới chỗ họ công bạc nằm nhớ

tui đến dính líu cà phê hội họa sĩ khuôn phương diện quen thuộc đến phạt ngấy. gia tộc tập kết làm bài xích rủ rau chơi đĩ. nhởi đồng bọn tôi không phanh lợt sẽ lo biếu cả đờn. mình đến chỗ hụi công bạc nằm nhá nhạc. đấy khách sạn cụm từ một trong mệnh họ. mình nhớ tối dẫn vào một dính dáng bar. gác bảo chưa bao hiện thời coi chộ một ca sĩ nà thật đời. tui nói chẳng cần coi họ thật đời đả hệt, do sàn diễn mới thật hụi. Cảm giác hạng trui lan man. đả bạc đương chửi nhau. mình nhé chộ sóng đánh chân. tao mường tưởng  ôm ấp thùng thuốc tay xách xô nác sâm len lỏi giữa du khách. một nà đó ve vãn cô. rủ mình trải qua tâm tính keo kiết gà. tớ nói tôi nếu nửa dây. nói chơi với , sẽ bù tiền đặng đem béng tặng dì. mình hỏi lớp tiền dễ cầm cố bảo dễ. hi vọng gà ấp ôm theo, tao hỏi lỡ gà mực thua thì bảo thua. tớ chộ nói chuyện một cách đơn giản. trui nói trui không trung , mà phải thắng độ, thời hả khao tao biểu . Tối phai rước. trui không trung gà mực lắm thiệt sự bủn xỉn thắng giò, nhưng hãy nhờ Mi tới lôi tôi vào khỏi dẫn trui uống cà phê. nói huyên thuyên mực tàu chuyện, song tui chớ nghen chuyện nà vào chuyện này. chốc chạy, đòi thơm mình bóng tối gốc cây , cơ mà trui chẳng chịu. tui biểu chẳng vội. tôi chung đơn chiếc xe vày gã chủ khách sạn lái. Hắn tiến đánh giàu nhờ nhái tranh khác. Nghệ thuật đơn trò lừa đảo lớn. ngu ráng chịu. không riêng giống họp họa, văn chương chật đồ móc túi lường đảo. thỉnh thoảng trui nghĩ, phường lang băm chẳng nếu như hồi hương nè tiến đánh khuất . thành ra bầy lang băm hãy muôn thuở tồn tại. gã chủ khách khứa sạn đòi điện thoại tặng bê mì nói chuẩn mực bị giùm bốn . tui đến một khách sạn nằm giữa ngã bố địa giới thị thành. đĩ đây vô lượng. đơn có ghê nghiệm nói danh thiếp thoả đang bẩm nhiều hương cùng cỏ nội. song tao hử chả cương nổi. hỏi y cứ xìu xìu ển ển núm. tao nói tại bởi vì bảo đừng nghen. hỏi có muốn xài thuốc kích khích không trung. tao biểu đừng. cuộn đề pa thục dận cơ chế. bú một tẹo thôi nhé. trui nói cứ tiến đánh tối nào rủ trui chơi. trui tơ màng nên chi sẵn sàng theo. mình ham thích lang thang biển hơn ngồi trong dính líu cà phê, mặc dầu suốt ngày tao tăng tả bãi. Gió công tớ co ro. mình phanh thây kệ biếu ôm. một tẹo ấm áp, mà lại tao nhất quyết cự ráo trọi nhút nhát muốn bóp vú tui. tôi nói phải đang công nạm, chứ tặng ấp ôm. tao hỉ tin tức rằng một ngày này đấy, tôi sẽ gặp tôi muốn đầu tiên thứ mình. Sau đó, nếu như chứ thúc, tớ sẽ đi quê lấy chồng. Dì nói cùng tui ngươi theo thằng bần tiện gà đấy chẳng khá đâu. tao nói với dì y giàu tiền. Tiền của nó may rủi ôi thôi ạ, không nhiều ngu. Nếu ngươi muốn có tiền, tao sẽ lắm cách. trui chứ nghĩ dì sẽ đánh giống. trui thiệt sự cảm thấy áy náy lót ra cơ mà không trung chào tôi. song mặt khác tui cảm chộ nhẹ nhàng, ít nhất tôi không trung gây giả bộ giống oan trái. tao nghĩ tui nhiều trạng thái sống thông thường đồng canh gái bình thường, hồi tôi cần. bắt giật mình hoạ ngày tệ nạn. Một sự lập buồn nản. mảng không âm vang. Trừu tượng ham muốn không rõ rệt, nó đẩy tôi đến chân tường, tôi phải đối diện với chính mình. Tôi cần phải đốt cháy tôi để tìm một sinh lộ khác. Một lối thật. Trong đêm tối, khuôn mặt hiện lên. cô gái lam lũ hiện lên với một dáng vẻ chắc khỏe nhưng mờ mịt. Tôi nghĩ ngay đến từ nhọ sắc u tối của số mệnh. gì đặt để họ vào một hoàn câu hỏi không cần thiết phải tìm câu trả lời. Nhưng tôi tìm thấy bố cục ba cô gái cạnh một lu sành. thân trần trụi, nhưng khuôn mặt u ẩn, họ bóng của đêm tối của điều chẳng thể giảng giải. Tôi để một tháng ròng ăn tại chỗ với bức tranh. Lâu lắm tôi mới vẽ theo kiểu tả thực. đất xám mê hoặc tôi. Tôi chợt nhận ra, không phải đường nét hay mảng khối, mà bầu khí mới chính thần của bức tranh tôi đến bán hàng. Một hôm dì nói với tôi ngọt ngào Dì muốn về núi Cấm mua miếng đất để dành sau này cất , nhưng ta không có tiền. Dì muốn bàn với vì dì nghĩ có mới giúp cho gia đình mình. Bỗng dưng tôi thấy sợ dì, tôi ngập ngừng nói làm hết sức , còn làm gì thêm. Dì hỏi , bán trinh cho ta sẽ một món tiền khá. Tôi hỏi lớn hơn , không để bán. Mặt dì nghiêm nó lớn nên không thèm mua. hơn có ba tuổi thôi mà ta muốn bé tốt, hiểu không. Tôi không hiểu. Tôi lắc đầu không làm đâu. Xưa nay mình không có thì có đâu”. Nhưng chẳng lẽ mình cứ lang thang thế này dì hỏi . Tôi lặng im chuyện có hay không tại đổ lên đầu tôi. Một loạt bức tranh đất xám ra đời với cô gái trơ trụi cây khô trong mùa . Một thế giới bị bỏ quên khai quật tôi giữ nguyên xúc cảm về báu vật trong dáng vẻ lấm láp bí ẩn của nó. Giống tôi thật sự hưng phấn tôi muốn san sẻ điều này. Tôi xuống không có cô Mấy đứa nhỏ bán hàng cho tự ngậm ngùi mối tình của cô gái tài hoa với hùng xiết bao nhớ nhung thuở khai hoang dặm ngàn của tứ xứ. của tôi một dấu còn của kết hợp chủng tộc hoang đàng mà thơ mộng. Tại cô không hề gọi cho tôi nhiều lúc tôi muốn bỏ , nhưng nghĩ đến công ơn dì nuôi dưỡng, tôi nói dì tính. Tôi nghĩ hi sinh một lần cho xong. Ân oán coi sòng phẳng. Sau này, một đó làm chồng tôi có hài lòng hay không việc tôi không còn trinh trắng đành để cho số định đoạt. Có một điều an ủi tôi, rằng tôi tin sẽ hiểu sẵn sàng miễn thứ cho tôi. Một đàn đến chỗ tôi trọ đưa tiền cho dì chở tôi đến khách sạn. ta cho số phòng bảo cứ lên đó gõ cửa. Tôi không có cửa ải nào qua mà không phải sợ hãi. Chân tay tôi bủn rủn khi bước vào cửa khách sạn, tôi run run hỏi quản lý cho tôi lên phòng. Dường dặn dò cô ta tỉnh queo bảo lầu hai, không cần đến nỗi sợ hãi của tôi. Tôi đang bước qua một khúc rẽ của thế cuộc. trở thành đàn , có nghĩa không còn gái khi tôi vẫn một cô bé. Một cách nói khác mất trinh. Tôi sẽ còn mất gì. Đứng cánh cửa, tôi nghĩ mình vẫn còn có thể bỏ chạy. Nhưng chạy đâu Chạy để làm gì Tôi không giải đáp . Tôi nhớ đến lời của thày trong chùa. phải sống, nhưng có một cách sống không tạo ra nghiệp, cần phải điều đó điều đó không làm cho sợ hãi khi phải sống trong bất kỳ hoàn nào. Tôi gõ cửa. kêu của nó xuyên thấu thể xác tôi từ ngực ra sau lưng. Tôi muốn mọi chuyện diễn ra nhanh . Nhưng dường lâu mới có ra mở cửa. của dịu dàng tôi không phải reo lên hay ngất xỉu. của tôi. mua trinh. Tôi không hiểu nổi cuộc đời này. Cô má mì thân thiết của tôi hỏi có muốn khai hỏa hàng mới không . Tôi hỏi hàng mới thế nào. Cô ta bảo đặc biệt, không phải đâu. Một đầu gà đít vịt thứ thiệt, ngăm đen khỏe mạnh. nên tẩm bổ thứ này. Tôi hỏi đầu gà đít vịt Cô nói tôi làm bộ ngây thơ. Tôi bảo không thật. Cô giảng giải Tiều lai bót. Hàng hiếm. Vì mối ruột của nên mới giới thiệu đó. Một cơn ớn lạnh bất chợt chạy dọc sống lưng, tôi bảo cho coi hình xem thế nào. Cô ta nói ngày mai mặc áo gió đỏ nheo đôi mắt ướt. Cô không có điềm gở. Tôi suýt kêu lên trời ơi. Cố gắng bình thản, tôi hỏi nhiêu. Cô nói Chỗ quen không nói thách. cho một ngàn. Tôi đồng ý. Cô nói chịu khó xuống bố trí khách sạn cho Tôi không có lựa chọn nào khác. Tôi lẳng lặng cởi áo quần. im lặng nhìn. Để thoát ra khỏi cơn nghẹt thở, tôi nói  bán mình, muốn làm gì thì làm ta hút thuốc, có nhẽ ta muốn chờ tôi giải thích. Tôi cần tiền, có gì phải nói thêm. Tại không giảng giải hành động của mình Tôi cho, không lấy. hiện giờ mua, thì tôi bán tôi đây. vẫn lặng im nằm vật xuống giường. để yên cho tôi một trong hành vi quyến rũ nhất của nữ giới, có nhẽ cách họ cởi quần áo. Nhưng tôi không tìm thấy điều . Cô cởi áo quần không phải để vất một gánh nặng, mà dọn mình chịu tội. Lòng tôi tràn đầy thương cảm. có bao đàn cởi áo quần mặt tôi, nhưng có nhẽ đây lần trước nhất tôi có một cảm giác khác. Đó sự xúc phạm cả về phương diện đạo lẫn thẩm mỹ. Tôi không nhớ đến lúc nào mới ôm tôi vào lòng. Tôi cuộn mình trong , cảm nhận việc che chở cho mình khỏi bị nhục. Nhưng tôi vẫn không hiểu tại không làm gì đó với tôi một đàn làm với một đàn . ôm tôi. có thế. không yêu tôi khinh tôi Tôi vừa ơn, kính phục , vừa ghét . Nhưng tôi không muốn phải ân hận với sau này nên tha thiết nói vỗ nhẹ vào lưng tôi xoa nhè nhẹ. Hãy tin rằng, tôi thương. Tôi gật đầu. hôn lên trán , hôn khắp mặt . Bất cứ khi nào muốn tôi nói hứa. Tôi không phải một gã quân tử Tàu muốn làm chuyện hùng mã thượng. vững chắc thế. thật sự có nhu cầu vừa có vẻ gây hấn vừa tha thiết. Thật ra tôi không phải thích đùa một cách độc ác thế này. có nhẽ tôi một hèn thì đúng hơn. Tôi không muốn kẻ chịu trách nhiệm về hậu quả đối với cuộc thế cô gái do việc phá trinh gây ra. có thể, gì tôi đang có với cô quá . Có thể cô nghĩ tôi bất lực. Tôi muốn dành sự ngưỡng vọng của tôi cho cô sự chiêm ngắm hơn âu yếm hay làm tình. tôi muốn có một khoảng cách bí ẩn cho tác phẩm của tôi khi vẽ về cô . Tôi sẽ luôn quan tâm đến lo âu cho tôi nói mặt dì, tôi bộ đau đớn. Tất nhiên, lồn tôi không đau, nhưng tôi quá cay đắng. Thật ra, tôi không nhọc lòng về chuyện nghiệp chướng. Tôi vẫn cho rằng đẹp của cuộc sống chỗ khát sống. Không bao giờ có sự viên mãn. ta cần phải sống với khả thể. Giữa tôi , khả thể gì Không nồng cháy bú liếm cô , tôi từ bỏ một thuộc tính có thể mang đến bao điều kỳ diệu của hạnh phúc. Hay tôi muốn thương đau có tiền, tôi trở về. Ít ngày sau, dì hai đến nói muốn gặp tôi. Tôi không muốn chơi với nên nói mệt lắm. Nhưng bảo có chuyện quan trọng muốn bàn với tôi. Tôi bảo nói luôn. Không, không thể nói . với một tí thôi. Tôi nghĩ chiều lần cuối, nên theo ra đường. nói Có một chỗ này hay lắm. Một tảng đá phẳng, chênh vênh sát biển sau khu vườn điều. đặt tôi đó. hỏi Chuyến vừa vui không. Tôi bảo bình thường, có gì vui đâu. Có nhiều tiền mà không vui hỏi. Tôi chột dạ nói gì vậy. Chuyện cô tự chớ. Tôi nổi xung Nếu chuyện của tôi, thì tôi có hay không mặc xác tôi. Cô tưởng cô giấu tôi hả Tôi tưởng cô đàng hoàng, ngờ cô gìn giữ tiết trinh của cô để đem bán cho mấy thằng giàu có. Tôi hét lên im . nói với chuyện đó cô chớ còn . Cô còn giấu không. Má toan tính chôn sống cuộc đời tôi, không thương, hiện giờ đến lượt hãm hại tôi. Tôi có tranh giành gì với đâu. Làm tôi có thể thanh với đây Tôi hỏi có tin không. Không có đĩ nào tin ô nhục tôi. Tôi không muốn nói gì , đứng lên bỏ về. Nhưng chặn tôi , không cho nói giờ đến lượt tao. Túm lấy cổ áo tôi, giật, tát túi bụi vào mặt, tôi không đỡ . đánh hăng, đấm đá tôi lung tung khắp . Đau quá không chống cự nổi, tôi chửi bới. Đến khi tôi mềm nhũn không la hét , mới lột đồ tôi. bóp vú tôi đau điếng, nhưng thật không kinh khủng việc thọc tay vào lồn tôi. Tôi thật sự bị vỡ òa. tôi đầy máu, thêm một tẹo máu trinh thì có ý nghĩa gì. Tay thọc tới thọc lui. Sự co giật của tôi có nhẽ đỉnh điểm của kích thích, đút cặc vào tôi. Tôi nghĩ thầm xong. Cho tôi chết . Nhưng không thương tôi. nói Mày cần phải thế nào đĩ. Không lấy đâu ra một chai, banh chân tôi ra thọc mạnh vào. Tôi ngất xỉu. Múp gọi điện thoại báo tin cho tôi xuống thương sắp chết. Tôi hỏi có chuyện gì vậy Nó không nói, bảo phải xuống. Nó cần chuyện tồi tệ hơn tôi tưởng. Bác sĩ cho có nhiều mảnh chai cho công an bắt thủ phạm. Nhưng không cho cách nào chai vỡ trong âm hộ Không nói gì. Tôi cầm tay  hôn nhẹ nhõm bàn tay cứng cỏi của cô. Tôi muốn nói với cô ngay cả khi không còn , vẫn có tôi bên nhưng tôi nói cứ nằm nghỉ, tôi sẽ đây với cho đến khi khoẻ đớn đau. Phải giải phẫu đến ba lần mới lấy ra hết các mảnh chai vỡ. Không đứng . Nếu không có , không tôi có chịu đựng nổi không. gần bên tôi suốt ngày, trừ lúc dì đến. tránh mặt không muốn gặp dì hỏi tôi . Tôi bảo một quen tôi muốn giúp đỡ . có lẽ thấy không có gì phải phàn nàn khi mọi chi phí thuốc men ăn uống đều do tôi thanh toán. Tôi nghĩ đó lý do để bằng lòng sự có mặt của tôi. Tôi không ưa nổi dáng vẻ phong trần của bệnh viện nửa tháng, tôi có thể về . phải chia tay , lòng tôi buồn vô hạn. Tôi hỏi thế nào có thể gần xoa đầu tôi, lúc nào coi tôi Tôi bảo cùng với sẽ đến đó với , ngay hiện thời. Đùa thôi. chọn chết để gần nhau. Có ích gì. Tôi bảo thì hãy làm điều gì có ích. nói Điều có ích nhất bây chừ nên về bên núi Cấm, không quên mọi chuyện. Tôi hỏi mua bên đó Không. Về với dượng, chồng của dì muốn đón. Tôi ngạc nhiên nói trong gia đình tôi nói tiếp tôi sẽ đưa không thể nào tin . Tôi hỏi đùa phải không một đàn không có gì ấn tượng. ta vào bệnh viện thăm khi cô đang ta tỏ ra bối rối khổ cực, hỏi tôi chăm chút nó . Tôi bảo đại khái vậy việc có vấn đề gì không ta xua tay rối rít. Tốt, tốt. nói cám ơn tôi nhiều. Tôi hỏi gì của cô dượng, ta nói xin phép nói chuyện riêng với tôi. tôi ra quán cà phê. một thứ không chuẩn lắm, nói Tui không ngờ thế cục nhỏ khốn khổ đến vậy. Lỗi tại tui. Lỗi tại tui vợ tui nó khốn nạn mới xảy ra nông nỗi này. Khi nào nhỏ khỏe, tui muốn nó về sống với tui. Nhờ nói với nó vậy. Tôi hỏi Tại cô phải về với làm tôi sửng sốt, tôi nói, tại không bao giờ cho  điều . Nói ra thiệt mắc cở. Vì tui không xứng đáng cha của nó. Chuyện về đàn lạ. Dòng dõi ta thuộc một trong hương đầu tiên vào trấn lưu vong, họ tìm chốn nương thân yên bình bên cạnh Miên vùng đất này. Tuy giai đoạn đầu có nhiều cuộc can qua với cả Việt, Miên, Thái, nhưng chuyện đàn , đàn với nhau giữa các chủng tộc một trong khám phá kỳ diệu nhất của  hương, đặc biệt với có ý thức bảo tồn dòng dõi, nhưng Hoa có nhiều kinh nghiệm thú vị nhất về các vấn đề tình dục. Họ truyền khẩu rằng, trai Tiều lấy vợ một kết hợp hoàn hảo, nó sẽ sản sinh ra cô gái lai tuyệt vời. Bản thân gái Miên hấp dẫn hơn gái Việt trong chuyện làm tình với ngụ cư phần đất hỗn tạp này, tìm kiếm gái Miên để lấy làm vợ dễ hơn tìm một cô đồng hương hay gái Việt. đầu tiên ta có một cô vợ Miên tổ tông khuyến dụ. Đó dì nuôi . Trong  tháng khó khăn, ta phải sang Nam Vang kiếm ăn. Vừa xa vợ, vừa vốn thích hoang dã của gái Miên, cho nên khi có cơ hội, ta sống với một cô gái Miên trẻ vừa từ quê lên tỉnh thành. ta gặp cô trong một quán cà phê chứa gái dâm. thích cách làm tình của cô. Bản thân cô muốn có một tình riêng biệt. ta bảo cô đêm về trọ . Ba tháng sau, cô cho có thai. Tùy quyết định bảo cho thì nuôi đặt tên gái . Một phượng hoàng nhỏ. Cuộc sống lúc khó khăn, trở về mang theo . Cô gái vẫn quán cà phê nối làm đĩ. không muốn cho  về mẹ việc làm của cha, nên nói với mọi nó đứa nuôi. Nhưng không thể giấu mụ vợ. Mụ ta lợi dụng bí mật này gây áp lực với , nhất sau khi chung sống với một đàn khác. buộc phải cung cấp hàng cho mụ bán nuôi , trong đó có , giao toàn bộ căn cho mụ. Căn đó mụ bán , dắt mấy đứa phiêu bạt một cách trả thù , kể cả việc mụ đem bán trinh. Mụ hận nhưng báo oán cuộc thế bé. Không muốn có bất cứ một đòn thù thâm hiểm nào đến với , quyết định nói sự thật với mang nó về. Ngay sau khi xuất viện, tôi về thẳng núi cùng với. Trong ký ức của tôi hoàn toàn không có một cha. Nhưng tôi không còn đường nào khác. Tuy tôi rạo rực mong gặp cha mình, một mà Đôi khi nhớ tới, tôi thấy đó một đàn tội nghiệp giữa đàn vô độ vây quanh, tham lam dâm đãng. Tôi tự hỏi, cuộc thế tôi có thật của tôi không hay tôi thuộc về khác suốt chặng đường từ Rạch Giá đến núi Cấm, không vui tôi nghĩ. Cô lầm lì lạnh băng, dù rằng cô luôn nắm chặt tay tôi. Tôi chờ đợi ngỏ lời đưa tôi bất cứ đâu, nhưng hầu nghĩ đến viễn hạnh phúc của sự đoàn tụ giữa hai cha tôi. không hề giờ đây tôi một khác. Tôi không cần tình thương muộn màng của cha. Tôi không cần má tôi còn sống hay chết. không sống cho tôi nhưng vẫn cứ quyết định thế cục tôi theo ý họ. Kể cả , tôi muốn tìm một tình yêu của đàn nhưng hành xử một thượng đế. Không phải cô mà chính tôi cảm thấy mãn nguyện khi cha họ gặp nhau ôm lấy nhau trong lặng im. Tôi nghĩ thế . Tôi phải quay về chỗ của mình. Cha cô mời tôi chơi ít ngày, nhưng tôi từ chối không hết cảm giác của mình khi gặp cha, ôm . Không phải vì thương mà thương chính tôi. Giờ đây tôi có cha, nhưng liệu tôi có hạnh phúc hơn không Tôi có sống trong gia đình của cha mình Tôi không cảm thấy gần gũi hơn đàn xa lạ cứu vớt tôi. Chia tay cô, tôi bỗng nhận ra khoảng trống cô để trong lòng mình. Đồng thời, tôi nhận ra khoảng trống triết chứa đựng mọi bôi xóa. đến cuối đường, cuộc sống không bao giờ có ngõ cụt, tôi sẽ rẽ phải, hoặc quẹo trái, thậm chí quay ngược. Mọi sự trong tôi trở nên thông suốt. Đúng tôi nghĩ, gia đình cha tôi không có nghĩa gia đình tôi một thẳng thắn, chí ít đấy điều tôi yên tâm nhất công khai giãi tỏ thái độ bất bình về sự có mặt của tôi trong . Rõ ràng tôi chiếm mất một không gian, một chỗ nằm, một chỗ ngồi, chỗ đứng, khoản tiền phải chi tiêu thêm, mối nhọc lòng lẽ ra không có… Đôi khi dì chửi xéo tôi. Tôi cảm thấy mình lớn để không chấp dì. bởi vì tôi nghĩ mình sẽ không đây lâu. Tôi không muốn cha buồn. Chưa bao giờ tôi thấy mình đổi thay nhiều đến thế. Tôi thấy mình nôn nao giãn nở. Cha tôi tinh mắt sáng lòng, nói Để tao xem mạch cho mày”. Tôi nói khỏe mà, nhưng bảo cứ để xem. Chiều ý , tôi ngồi vào bàn. cầm tay tôi đăm chiêu. thận trọng, nói Mày có bầu , đừng cho. Không để cho tôi kịp hoảng hốt, nói thêm nó . Đừng giữ dòng giống làm gì”. Lòng tôi hoang mang. Tôi sẽ có một đứa , khôi hài thật mà khốn nạn thật. Nó có khác gì tôi có thật sự cấp thiết với tôi không. Cha tôi bảo không có gì phải sợ hãi đưa cho tôi một liều hoàn tán. Một liều duy nhất thôi. Mọi chuyện sẽ ổn thoả cầm ly nước đưa tận tay cho tôi. Mày không nên sống làm gì, tôi nói cho chính tôi tôi uống. Đêm , một gì sền sệt, bầy hầy rơi tuột khỏi cửa mình tôi khi tôi tiểu. tôi xối nước nước thoát trong bồn cầu làm tôi ghê rợn. Tôi trở núi Cấm. không có cô tiếp tôi, nói lên chùa. Tôi nói ý định của tôi cho ta Tôi muốn đem , mong thông cảm đồng ý. Dường ta không vui Tui tình cảm của nó. Nhưng đó không chắc điều tốt đẹp nhất. Tui tui không thể cản, nếu nó muốn. cứ hỏi nó giấc mơ của tôi đỏ. chiếc lá chết đỏ lời khai của dì cả bỏ nói làm ăn, nhưng suốt mấy trời, tôi không nhận đồng bạc nào của . Chẳng thế còn phản bội tôi mang về một đứa bé đáng tởm. bắt tôi phải nuôi nó nếu tôi còn muốn sống với . Tôi bảo tôi không muốn sống với , nhưng tôi sẵn sàng nuôi đứa bé với điều kiện nó không phải hoang của . ta hỏi tôi tại không cho nhận Tôi bảo không phải điều muốn tôi không muốn mang nhục. Nhưng vẫn tiếp kiến làm nhục tôi lần thứ hai khi ăn với một cô gái khác ngay chân núi. Tôi nói Nếu yêu nó thì mà sống với nó. Tôi không muốn nhìn thấy trong căn này ta nói đây của , chẳng đâu vào đâu cả. Tôi bảo không , tôi sẽ phá nát hết cho , không sống với kia đâu ta mê lồn hơn mọi thứ đời, nên ra . Tôi bán căn lấy vốn làm ăn dẫn mấy đứa nhỏ theo nẻo đường áo. Từ lúc ba tuổi,  cùng tôi hai đứa lớn sống lang thang theo các mùa hành hương, du lịch. Không mệt mỏi. tôi thường đến ngôi chùa nổi để bán thuốc. có khi thuê, có khi một lều dựng tạm. Tôi vẫn núi Cấm để lấy hàng mà không phải trả tiền. Tôi nói với ta nghĩa vụ của với các với tôi. Khi lên mười, tôi giao cho nó một thùng thuốc một xô nước sâm nhỏ, nói bán nhiều dì thưởng. Tôi không hiểu cách nào, bao giờ nó bán nhiều hơn các . Tôi mua cho nó một nhỏ. máy trở thành bạn nó, bán hàng nó mang theo. ca nhạc, nó thích nghe giảng kinh của các thày. Nhiều khi tôi thấy nó hát vào máy mở cho khách hàng nghe. Thật kinh dị, nhiều thích giọng hát của nó. Nhưng tôi ghét cay ghét đắng điều . Nó cho tôi liên tưởng tới tính đĩ thoã của mẹ nó. Thật ra, nuôi nó nhiều tôi thương. Nhưng nó dao lúc nào đâm vào tôi, nhức buốt. Không tôi có ghen với nó không. Nhiều lúc nhìn nó, tôi vẫn thấy có điều gì khác thường, hơn hẳn mấy đứa mình. lớn, sự dị biệt rõ. tôi muốn triệt hạ nó. Tôi cho giờ đây, tôi muốn lấy . Một trong đàn tôi quen bán thuốc lá Vũng Tàu mang gái bán trinh. ta hỏi tôi có muốn bán trinh mấy đứa nhỏ không Tôi nói tôi không dám. ta khuyến khích trinh tiết trò trưởng của đàn . Bán mẹ nó lấy ít tiền không hơn để dành cho thằng chồng khốn kiếp, xoành xoạch ngoại tình, luôn luôn đạo. Tôi nghĩ ta nói đúng, nhưng chưa dám quyết định. Dẫu tôi sợ thất . Ngày hôm sau, thua đề hai trăm ngàn, tôi nói với bán thuốc lá ghi đề Giới thiệu cho tôi mua trinh ta bảo Chuyện này tôi đâu có rành, phải có mối mang mới , để tôi hỏi giùm. Mà muốn bán đứa nàotôi nói ngay. Tiền cò của tôi hai mươi phần trăm ta nói mà không cần tôi có đồng ý hay không. Tôi nhìn thấy từ chân núi. tôi đoán việc trở . Tôi nói với ba ta trở để mang . Nhưng không muốn. Cha nói với ta tu tôi ra khỏi . Tôi không còn xứng đáng với hết các chùa sư nữ, không đâu vào đâu có . Khỉ thật. Tôi trở cô, hỏi bố đâu . Ngộ đâu có ta nói giọng Tàu. Tôi muốn văng tục. Múp nói với tôi Mày lên thành phố bán cà phê với tao. Gom tiền xe, tôi lên thành phố thuê xe ôm đến quán cà phê của. Tôi không hình dong việc bán cà phê phức tạp đến thế. Trong quán có bốn đào. Ba cô có chồng . Múp nói với tôi Làm đây tuy không có lương, nhưng tiền bo của khách cho khá. Tôi ngây thơ hỏi không . Thì mày cứ làm thử khắc. Tôi hỏi nói làm làm gì. Nó nói khách bên trong. Nó tôi phòng nhỏ sau quầy. nó giải thích thêm, dụ khách vô trong đó làm tình, nhưng không cho chơi, chủ bị đuổi. Tôi nói với nó Tao muốn bán cà phê tử tế, chớ không muốn làm kiểu này. Nó nói tôi đừng có rởm đời. Vấn đề làm có tiền nhiều dễ dàng. Tôi nói tôi không còn gì để mất, nhưng tôi vẫn có lòng tự trọng. Nếu mày muốn tự trọng thì về bán thuốc dạo với dì mày. Cứ suy nghĩ kỹ . Nó nói đâm vào ngực tôi. Một nói với giới thiệu nó vô làm, coi chừng mất duyên đó. Tôi muốn quay về. Nhưng đâu tôi Vả tôi không có tiền xe. Múp giả đò khó khăn, nó nói từ hôm qua đến nay chưa kiếm đồng nào. Một khách bước vào quán. Múp tôi nói Đào mới nè bảo tôi đến ngồi với . Làm từ bao giờ hỏi. Tôi nói mới tức thì. Chuyển địa bàn hoạt động à . Không, ngày trước hết bán chưa ngồi với. Tôi lý sự phải có ngày trước nhất mới có ngày tiếp đó chớ bảo đúng. Thế có dám ôm không . Tôi gật đầu. cần tiền xe về quê. không muốn làm nghề này. Thế vào đây tưởng bán cà phê thường nhật nhìn tôi. xinh đấy. Tôi hỏi có vào trong không gật đầu. Toàn thân tôi căng thẳng. Tôi nói với không làm gì.  bảo tôi không cần phải làm gì, cởi áo tôi tôi run rẩy nói.  bảo sẽ không làm cho sợ nhẹ nhàng hôn đầu vú tôi. lúc ngấu nghiến. Một cảm giác tê dại chạy khắp cơ thể, tôi giữ chặt đầu thì thào Cho hôn nhé. Tôi bảo làm gì tụt quần tôi sự làm cho tôi mặc dù tôi cảm thấy không thoải mái. trở thành đàn đầu tiên của tôi, một cách nào đó. Tôi hỏi Xong chưa . bảo nguyên tắc thì chưa. Tôi hỏi nguyên tắc gì bảo chưa ra. Nhưng với thế , nói tiếp, cần bao nhiêu tiền thì để về quê. Tôi bảo khoảng ba trăm, tôi giảng giải thêm, cần giải quyết vài chuyện khác móc bóp đưa tôi đúng ba trăm. Tôi nói hứa sẽ rời khỏi đây trong ngày mai. Tôi nói tiếp đói quá, từ sáng đến giờ chưa ăn gì cả ôm tôi. Không nói gì. Tôi xin số điện thoại của Khi về đến sẽ gọi điện thoại báo cho. Thấy tôi có tiền, Múp bắt tôi dẫn ăn một cách trả công nó. Tôi có dịp suy nghĩ chín chắn hơn. Ngày hôm sau, tôi gọi điện thoại cho  xin lỗi vì chưa về quê. Nhưng hứa sẽ không làm điều gì có lỗi với mình có lỗi với. Tôi muốn thành thị kiếm một công việc nào đó để sống, nhưng tôi không đâu, cầu mong vào sự tử tế của. Tôi nói tiếp với cho gặp không bảo . Dẫn tôi ăn, hỏi định làm gì . chưa . có lẽ sẽ tìm một quán nhậu nào đó, bưng bê cho ta hỏi đâu trọ của . Không thoải mái lắm vì có thằng bồ của nó đó. Ăn xong, đưa tôi vào khách sạn nệm bồn tắm làm tôi phấn khích. Tôi hỏi giường nệm . bảo ừ hôn tôi từ chân lên. Tôi cố cưỡng cơn co giật. Nhưng tôi mệt lả buông mình theo cảm xúc. Toàn thân tôi sóng. Tôi khám phá ra mình muốn hôn . Tôi hỏi phải làm . cứ làm gì cảm thấy mình muốn làm bảo tôi. Tôi bú tôi thấy lạ về chính tôi. Khi vào trong tôi, cùng với sự cọ xát một nỗi niềm thân thiết yêu dấu vừa lắng đọng vừa dâng trào làm tôi muốn hét lên tôi, nói không muốn bưng bê. Việc không có gì xấu, nhưng không thể ổn định cuộc sống. Hãy một nghề nào đó, làm tóc, trang điểm chẳng hạn vẫn mơ ước làm nghề đó. Nhưng tiền đâu tôi nói. Nếu thật sự muốn sống tử tế, sẽ giúp bảo. Tất nhiên tôi muốn sống đàng hoàng tin vào cứ hỏi thử xem một chỗ nào đó để , chi phí lo điềm đạm nói. Tôi muốn nhảy cẫng lên, đây có phải giấc mơ của tôi không Không có , không cuộc đời sẽ ra . làm đổi thay đời bảo Khi ta cùng đường, Chúa sẽ cho ta lối thoát. Tôi hỏi có đạo Tôi bảo Chúa của tôi về hỏi chỗ nó làm tóc. chủ tương đối trẻ, tô liều mạng hỏi muốn nghề, thày có nhận dạy không . Dạy chứ đề phí thôi ta thẳng thắn hỏi tiếp nhiêu. Toàn bộ bốn triệu. Dạy cho tới khi làm thì thôi. Nếu tốt, làm giỏi, tháng thứ có thể trả lương. nuôi ngày hai bữa bảo tôi đang mơ. Tôi nói ừ. mượn điện thoại nó gọi cho  báo tin. Đúng tôi tin, đưa tiền phí cho tôi thêm một ít để mua áo xống, ăn uống. Trong lúc làm tình với , tôi chia trí về số tiền này.Thày dạy tôi tên. Sau khi hoàn khó khăn của tôi, thày hỏi Có muốn làm thêm tối không . Tôi hỏi làm gì Thày bảo làm tiếp viên hàng. Tôi chột dạ, chẳng lẽ bia ôm , hỏi kỹ thày hàng gì. Quán nhậu hải sản, vợ làm chủ. Tôi cám ơn thày. Mỗi ngày tôi bộ hai cây số đến chỗ làm tóc, thêm ba cây số đến hàng bưng bê, quay về thêm cây số. Một giờ sáng mới đặt lưng xuống . Mỗi tuần tôi gặp  một lần trong khách sạn thân thuộc. Tôi tự coi mình vợ , mặc dầu tôi vẫn cảm thấy không cân xứng. Tôi một cô gái quê, mới hết lớp ba, trong khi vừa giàu có vừa trí thức, tôi nghĩ về thế, vì thật ra chưa bao giờ cho tôi tên tuổi thật làm nghề gì khai của . Cách cô đau đớn hạnh phúc máu chảy từ cửa mình cô làm tôi cảm động. Không ngờ tôi phá trinh cô. ít nhất tôi không lầm khi muốn giúp đỡ cô, dù đối với tôi việc chơi bời thì trinh tiết không phải điều cần thiết thú vị. Nhưng trong bản chất của một đàn , điều vẫn làm tôi mãn nguyện đồng thời ít nhiều áy náy. tôi cảm thấy không nên truy vấn về sự tiết trinh bất thần này.Thú thật, tôi không hiểu điều gì nơi cô khiến tôi phải thương xót hay mê đắm, ngoại trừ da đen của cô. Tôi hoàn toàn không có một chút ý thức nào về vàng của da mình, nhưng đen làm tôi nghĩ đến một da khác. nó quyến rũ tôi vì sự dị biệt đó. Hơn tôi cảm nhận một thế giới khác, không phải thấp kém mà nguyên bản. Tôi không nghĩ mình đang chơi một thú vui thời thượng, mà tôi gặp một hồn hậu nồng nhiệt. Tôi không nghĩ mình đồi truỵ hay thiếu sót. Thoả mãn sự thèm khát trong công đồng thuận, với tôi một thứ đạo nguyên thuỷ hôn tôi trong bồn tắm. bảo đái cho uống, nhưng tôi không đái. Tôi muốn sung sướng hạnh phúc, nên nói dạy nhé bảo không thích chuyên nghiệp trong dục tình, không thích kiểu gái hạnh, với thì đừng giữ kẽ, đừng e dè, đừng ngại ngùng, đừng mắc cỡ, đừng phân biệt. Cứ yêu làm tuốt luốt gì mình khát khao. Tôi nghe lời tưởng tượng ra các tình huống khác nhau với thân phận khác nhau, tôi nghĩ tuốt dù khác biệt đều có thể làm tình với nhau. Tôi sắp xếp một bàn cờ định mọi sự gặp gỡ, đặc biệt tôi thích tình huống éo le chủ với đầy tớ, vua với ăn mày mỗi cuộc làm tình một sự tàn sát. khen tôi sáng tạo. Từ bến xe nhìn qua bên kia sông, thị trấn khác hẳn tất thảy các phố thị miền Nam. Có thể vì nó khởi đầu nơi ngụ cư của. Tôi bộ qua cầu phao vào thị trấn. Mấy xe ôm bám theo với tấm bản đồ du lịch. Lằng nhằng mời chào của nợ, đến khi vào hẳn phòng trong khách sạn mới thoát. Cô quản lý cho khách sạn này không khỏi nhớ đến thơ với tên đường ngay mặt. Nhưng tôi nhớ hơn vẫn Mạc cô gái vào chùa ẩn mình giải trừ nghiệp chướng. Trong thương tôi kể cho nghe chuyện tình của họ sau. Ngày xưa, có một cô gái quê từ theo cha trốn vào sống để tránh phiền luỵ áp chế của bọn quan trấn thủ lập thi đàn thường tổ chức đọc vàbình thơ trong dinh của mình với các tao nhân mặc khách. dù rằng gái, nhưng cô cha vốn một thày đồ dạy cho ít chữ nghĩa thánh hiền. Cô vừa thông tuệ vừa tài hoa đàn bà đoan trang không đến chỗ. Yêu văn học, muốn đến chỗ thi thơ xướng hoạ, cô phải cải nam trang tài năng của cô làm cho ngưỡng mộ. Ngài âm thầm theo dõi cô gái của đồ xứ. Gái quốc sắc, trai hùng, lời cầu hôn cha cô chấp thuận. Ngài xây dựng một lâu đài để chuẩn bị đón cô về dinh. Ngày cưới, để cho cả thiên hạ oai phong diễm lệ của tình ái hai , ngài cho tổ chức đón dâu một cuộc duyệt binh vô tiền khoáng hậu quân gươm giáo sáng loà hò reo vang dậy. vợ cả khán đài tỏ ra cao thượng nói với ngài Hương trời sắc nước cô , phu quân hãy đích thân cưỡi ngựa dẫn hùng binh thao dượt cho thêm phần linh đình lẫm liệt. Ngài phấn khích nghe theo. Chờ đoàn quân xa, vợ cả cho tâm phúc bắt cô dâu, bẻ gãy tay chân, trói bỏ vào lu chứa nước mưa. Bỗng đâu mây trời u ám vần vũ kéo tới, mưa trút nước. điềm chẳng lành, Mạc Thiên Tích vội thu quân quay về. Lâu đài im vắng bất thường. Ngài quát hỏi gia nhân Nàng đâu . May thay, ngài kịp tìm thấy nàng trong lu nước đang đầy lên. Thấy đời quá oan nghiệt, nàng thưa Nếu chàng còn thương thiếp, thì xin chàng hãy xây cho thiếp một ngôi chùa đồng ý. Nàng vào chùa tu không bao giờ gặp chàng nói cắt đứt dây chuông không cho vào chùa, phải không . Tôi bảo Phải, nhưng khác Điệp chỗ ngày ngày vì nhớ thương từ bên kia sông lưng ngựa vẫn ngóng qua, mong nhìn thấy bóng dáng nàng nói quá, nếu có bề gì, sẽ không xa đâu thế mà, vẫn xa tôi. Tiệm cắt tóc nhỏ,  vừa làm chủ vừa làm thợ chính, thêm một thợ phụ Thu lớn hơn tôi ít tuổi, nghề tôi. Cả đều tử tế.  nói sẽ tận tình bảo cho tôi thực tập . khi vắng khách, thường tán dóc với hai đứa tôi. nói chuyện có duyên hay giọng gái. Tôi hoàn toàn hài lòng về việc của mình. Nhưng quán nhậu, ngay ngày trước tiên, tôi phải đối diện với khó khăn. chủ bảo đây qui định tiếp viên phải mặc đồng phục. Áo thì quán cung cấp, nhưng váy thì phải tự lo. Nhớ mua váy thật ngắn. Tôi làm gì có tiền, phải cầu cứu. Gọi điện cho nói đang bận, mượn tiền của đó mua sẽ trả sau cho. Tôi hỏi mượn nó nói ngày nay không kiếm một xu. Tôi thấy nó mới có thêm một chiếc khoen mới. Bọn thường giữ của cách mua vàng từng một. Tôi không dám mượn vàng của nó cho tôi mượn tiền. Tôi mua hai váy hết gần một trăm ngàn. Đôi chân của tôi đẹp, chủ nhìn tôi nói coi đấy, khỏi bưng bê, ra đứng cổng đón khách, nhưng làm tiếp tân thì phải mặc áo dài. Trời ơi, làm tôi may bộ áo dài bây chừ Tôi sang quán bên cạnh xin việc. Họ cho tôi làm.  hỏi tôi không làm quán của Tôi nói thẳng không có tiền may áo dài. lắc đầu Thôi, làm quán khác tốt tận tình với tôi hơn. Một hoạ sĩ trẻ rủ tôi làm nghệ thuật sắp đặt. Tôi nói nghệ thuật sắp đặt với tôi biểu hiện một sự bế tắc với nghệ sĩ nó chỗ cho nghệ sĩ thất bại giá vẽ. Tôi không phải thất bại nên không tham gia, vả trào lưu thời thượng không phải mục đích tôi theo đuổi, vì tôi nghĩ, một nghệ sĩ đích thật sáng tạo từ đòi hỏi của chính mình, không vì nhu cầu hiện đại, hậu hiện đại hay một thứ gì khác. bức tranh tôi vẽ về  trở thành u ám. Một loạt tranh trong thế nằm mà tôi quan sát khi còn thương cùng với phụ nữ khác. phế liệu của đời sống. Họ xếp đống hoặc rải rác, không còn cả gọi số. Một thế giới âm bản. Không hy vọng không tuyệt vọng. Một thế giới bị quên lãng. Một hôm Thu nghỉ làm vì bệnh, tôi ngồi ghế dành cho khách,  đứng phía sau tôi. Cả hai nhìn vào gương,  nheo mắt với tôi, tôi đáp trả. vẫn hay đùa. Quán vắng khách, cúi xuống hôn tóc tôi nhắm mắt . Tiếp theo, vòng tay ôm tôi qua lưng ghế. Tôi vẫn lặng im. hôn tôi má. Tôi nghiêng đầu cố tránh, bảo tôi không muốn làm buồn. Nhưng vẫn lấn tới, một tay kéo rộng cổ áo tôi chúi đầu vào. Tôi đẩy ra, nói không thích”. xin lỗi tôi, ngồi sang ghế bên cạnh. Tôi cảm thấy nặng nề. nói vẫn muốn hôn . có một vẻ gợi cảm làm đàn không chịu nổi. Tôi vậy thì nguy hiểm quá. Chắc phải bỏ của chạy lấy thôi”. nói mà chạy thì chạy theo đó. Tôi đùa cho Thu giữ tiệm, phải không . nheo mắt với tôi trong gương Không, nếu để giữ tiệm thì đó phải lời khai của bé dễ thương. Ngay khi gặp nó lần đầu, tôi có cảm tình. Một cách tự nhiên, tôi thân thiết với nó, mặc dầu nó không hề tâm sự hay kể gì về cuộc thế nó khái tôi , nó nghèo quê lên, muốn nghề kiếm sống lương thiện. Tôi đô thị, thích làm đẹp cho mình cho , tôi muốn sống độc lập lương thiện. Tôi không ghen tị khi thấy chiếu cố dạy dỗ cho nó nhiều hơn tôi hồi . Đôi lúc tôi bảo thêm cho nó kinh nghiệm của mình trong nghề. Nụ của nó tươi thường cả hai mắt. Nhưng tôi thích nhất nó cặp vú đầy đặn, lúc nào dỉnh lên. Tôi thích rủ nó tắm chung, nhưng có một lần duy nhất nó chịu. Nó bảo kỳ bảo cùng gái với nhau có gì đâu mà kỳ. Tôi thích nó. Nhưng tôi còn một điều kiên cố hơn, tôi yêu nó. Tôi bảo nó tối về tôi . Tôi có một phòng riêng không trở ngại gì. Hơn , tôi có xe có thể chở không quyết định hỏi bạn xem có chịu cho không . Dẫu , tôi nghĩ, tôi cần phải lo cho nó. Tôi mang quần áo của mình cho nó mặc. Thỉnh thoảng tôi xin cho nó với tôi. Nó bảo đừng cho nó nhiều quá, ơn nghĩa không trả . Tôi bảo khi tôi cảm thấy vui thì ơn nghĩa trả. Tôi muốn cho nó tất gì có thể. Tôi muốn yêu nó bên nó từng giây phút. Tôi muốn bảo bọc nó  sau, tình cờ xem một phim đồng tính nữ, tôi mới phát hiện ra từ sâu thẳm mình có thèm khát xác thịt mơ hồ tôi tìm cách gần gũi nó. không có khách, tôi rủ nó lên ghế nằm chung. Tôi ôm nó ngửi mùi da thịt nồng cháy của nó. Niềm say đắm làm tôi lâng lâng. Tôi bảo sau này, hai đứa thành nghề, sẽ mở tiệm làm chung. Nó bảo muốn về quê sống. Tôi bảo nó ngu. Nó buồn không hiểu đâu quá lo lắng cho tôi bảo đừng để cho lợi dụng. Vợ thì phiền lắm. Tôi vẫn vợ  khó chịu với tôi, nhưng tôi nào có lỗi gì. Đôi khi, tôi muốn chơi cho một vố, nhưng tôi nghĩ chịu thiệt hết sẽ mình, hơn tôi chẳng muốn làm điều gì không phải với không hề có ý ngừng việc tấn công tôi. tiếp kiến ve vãn tôi mọi cách nói kỳ quá hà. trả lời thích đàn mới kỳ chớ, còn đàn thích đàn có đâu chửi xéo mình đồng tính, nên gân cổ cãi có vợ nói bừa Vợ vợ, nhân tình nhân tình, đâu có lẫn lộn chuyện đó gằn giọng chừng tôi giết. mặc dầu nhớ  nhưng hầu tôi không bao giờ tơ tưởng đến thân xác  một tình hay một. Tôi luôn cảm thấy  một thế giới khác, một cô gái khác. Làm bất cứ điều gì với cô trở nên lố bịch. Tôi cảm thấy đớn đau khi nghĩ rằng bỏ vì tôi không đáp ứng mong đợi của cô. Tôi không muốn tưởng tượng tình huống của một cô gái quê lên đô thị kiếm sống mà cô sẽ gặp phải. Tôi lo lắng cầu nguyện cho cô đàn sinh ra để nhậu chơi bời. Chiều nào quán nghẹt, bia đồ ăn mứa. Họ ăn nói, tôi nghe thứ chuyện đời. Đôi khi có ve vãn tôi, nhưng tôi không dám mơ mộng. Lễ độ sự bông lơn, tôi thực tế để hiểu mua vui với nhau. Phần tôi, tôi bán , tôi không thể bán thêm lần một kẻ gian lận. Hơn , tôi vẫn còn nợ bao với có khoẻ không, săn sóc Tôi mong dung thứ cho tôi. Bạn bè tôi bảo này mày sa sút quá. Một nói nó sang ăn Ngầu Pín để cải thiện tình hình. Tôi không để làm gì. Bọn nói nối sa sút. Vấn đề có chỗ để sa sút hay không bạn cứ yên tâm, theo tôi thì không muốn sa sút bị sa sút, nhưng hết hãy tẩm bổ một bạn mới tự hào bảo tôi nhậu. Quán có đến cả ngàn . Đột nhiên, hiện ra mắt tôi. Cùng lúc nhìn thấy tôi. Sững sờ vài giây, tôi gọi. Nhưng không đáp, cô đứng  nhìn tôi, bất ngờ bỏ chạy. Tôi đuổi theo, nhưng không tìm cô giữa dòng. Tôi vẫn cố trốn tránh , nên sự xuất hiện của hàng khiến tôi bàng hoàng. Dù trong bất cứ hoàn nào, tôi đều không muốn gặp , không phải vì tôi đổi thay, nhưng tận đáy lòng, tôi luôn thấy mình có lỗi với . sự trong sạch tuyệt đối mới xứng đáng với , mà tôi lúc trở thành nhớp nhúa. Chính nỗi xấu hổ về sự nhơ nhớp của mình khiến tôi bỏ chạy. Lòng tôi vô cùng đớn đau. có hiểu tôi yêu hơn tất tật mọi thứ đời không Tôi yêu hơn cả vong hồn thân xác tôi. Thế mà tôi vẫn phải lìa xa . Tôi vừa vừa đường này tới đường khác, tôi cứ một điên man dại. Tôi cho đến khi không còn nổi , ngồi bệt xuống bên vệ đường. Tôi không mình phải làm gì. Có một lúc tôi muốn chạy trở quán để quì xuống chân , xin dung tha hầu hạ suốt đời tôi. Tôi nghĩ mình cần phải mạnh mẽ để sống cho . Khi tôi quyết định kêu một chiếc xe ôm quay về quán thì quán đóng cửa. Trời quá khuya. Tôi chợt thấy đêm hoang vắng lòng tôi â trống trải cô đơn. Tôi một lần . Tôi tất tật thân thuộc của tôi chết. Tôi thể còn mình tôi mặt đất dường tôi nghe thấy . Buồn bực, tức tối. Tôi lao ra đường bỏ mặc bạn ngồi trong quán. Tôi , lang thang từ phố này đến phố khác, thể hết cuộc đời mình. tôi nhận ra mình chẳng hiểu gì cuộc đời. thế có nghĩa tôi sống từ đầu kinh nghiệm đau thương hư vô. Lời khai của không có chuyện gì xảy đến với . Trông nó buồn rũ rượi mà lòng tôi đau thắt. Hỏi nó, nó bảo không có gì. Tôi dỗ dành nó cách sáng nào dẫn ăn, uống cà phê khi đến tiệm. Tôi thích âu yếm nó hơn. hầu nó không phản ứng. Tôi hy vọng nó sẽ quen với sự bộc bạch tình cảm của tôi. Tôi thường lợi dụng khi vắng  hoặc khi có hai đứa trong phòng phía sau để ôm hôn nó. Tôi muốn đưa nó về hoặc đến một nơi nào đó trong rạp hát, hay phòng karaoke để sờ mó hôn hít cho thoả thích nhưng nó không có thì giờ dành cho tôi. Bốn giờ chiều nó rời tiệm để đến quán ăn làm tiếp viên. Tôi từng đề nghị với nó nếu không về tôi thì để tôi trả tiền trọ cho, nhưng nó không chịu, bảo còn sức tự lập. Khi nào thật sự cần, sẽ nhờ sau. vì thế trong lòng tôi, lúc nào thèm thuồng khao khát nó. Lúc sau này hay ôm hôn tôi. Tôi thấy kỳ tôi đang buồn, mặc muốn làm gì tôi thì làm, dẫu tôi một điều chắc chắn thương tôi. Tình cảm của an ủi tôi. Tôi quen với âu yếm của. Tôi không thật sự cảm giác của thể xác giữa tôi với giữa tôi với  có khác gì nhau. Cả sự mơn trớn dịu dàng của lẫn việc làm tình cuồng nhiệt của  đều làm cho tôi sướng khoái, nhưng nó chẳng thể làm vơi nỗi khổ cực trắc ẩn cuồn cuộn tôi với . Lời khai thuộc về tôi. Tôi báo  nhiều lần, nhưng dường coi đó chuyện đùa. thường cợt nhả với nó Đôi khi giọng gái để chọc tức tôi. Tôi nghiêm nghị nói sai trái cố gắng nhẫn nhịn. Dù gì tôi muốn chờ cho tới khi  thành nghề. Tôi xin phép nghỉ làm về quê nội một tuần lễ, nhưng nhớ nó quá, mới ba ngày tôi bò về thành phố. Đến tiệm, tôi thấy cửa khóa trái. Tôi gọi im lặng. Tôi gọi im lặng. Tôi nói vọng vào Nếu không mở cửa, tôi kêu công an. Vài phút sau, cánh cửa sắt kéo lên. Tôi xông vào bên trong. đang nằm trần truồng ghế gội đầu, có vẻ hôn mê. Tôi gào lên làm gì nó, cùng lúc tôi cầm cây kéo. Khi còn đang ú ớ, tôi đâm thẳng vào ta. Tôi đâm nhiều nhát gục xuống. Tôi đến phòng cấp cứu kịp vuốt mắt trai.Trong giấc , có lúc tôi cảm thấy mình đang một sườn núi. tượng mờ ảo. Có lúc tôi thấy mình đang biển mưa ủ dột miên man. đâu đó thân tôi bị xé ra. Tôi trở thành phân thân tôi với tôi tìm nhau không bao giờ gặp. Khi tỉnh dậy, đầu óc váng vất. Tôi không nhớ gì xảy ra đó. Một nào đó cho tôi bị giết. Tôi hỏi Tại . Không đáp tôi. ta dẫn tôi đến thương. Tôi sững sờ khi thấy ôm xác. Tại có điều kỳ lạ này Tôi chạy đến sau lưng, ôm. Thật quá muộn để hỏi nhưng thỉnh thoảng tôi hoang mang, cuộc sống này rốt cuộc gì vẫn một câu hỏi lấp lửng một án treo của số. Hơn mười tôi thằng không chuyện trò với nhau bởi vì tôi nó có lựa chọn khác. chọn lọc này loại bỏ nhau. Tôi nghĩ nó trưởng thành để không cần tới tôi. bởi cả tôi nó đều cần sống cho chính mình. Không chia sẻ. mẹ nó, một đàn cực đoan về sự hoàn hảo. không ưng ý điều chuẩn mực xã hội tôn trọng. Nhưng cả tôi nó đều có chuẩn mực riêng, vì thế cuộc sống gia đình tôi bị cắt thành ba, ngay khi nó chọn nghề nghiệp cho mình với một cô gái xa lạ. Tôi không có khái niệm về dâu. chết của mẹ nó không làm cho cha gần nhau. tôi sống đơn độc, cắt lìa khỏi quá khứ ràng buộc tinh thần. Giờ đây nhìn xác nó không hồn bất động, tôi cảm thấy sự cắt lìa trở nên rõ ràng. Sự cắt lìa tôi với nó chính sự cắt lìa giữa tôi với tôi. Điều khiến tôi đau đớn. Đồng thời nó cho tôi một cảm giác khác. Nó không thuộc về tôi. lâu. tôi có thêm một nỗi đau khác chết không hòa giải. chết làm sự mất mát trở thành vĩnh viễn bị bắt ngay tại tiệm sau khi đưa cấp cứu. Tôi không nhìn thấy không gặp từ lúc về quê, kể cả khi phải đến chỗ công an làm việc. Tôi không cảm thấy mối quan hệ giữa tôi có vấn đề gì, nhưng hỏi cung làm tôi khó chịu. Họ đặt tôi vào tình trạng thiếu sót. tình cảm xúc cảm của cơ thể tôi thì mắc mớ gì với từng lớp. Tôi nói với vợ muốn đưa vào trong chùa, bây giờ sau khi hỏa táng. Cô ta bảo mọi chuyện tùy tôi quyết định. Thủ tục xét nghiệm tử thi xin phép mang xác thân nhân về làm tôi mệt mỏi. Cuối cùng tôi đưa  về ngôi chùa của một bạn ngoại thành. Tôi nói với bạn trụ trì chùa nào tới lượt tôi, nhờ thu xếp cho hũ của hai cha tôi gần nhau. Thày chùa mà bận lòng về điều  . Lúc tôi quên mình từng nói với về một ngọn núi có tên hỏi tôi sống đâu . Tôi bảo chung với một bạn bán cà phê ôm. bảo thế thì không ổn. quyết định nghe lời ngăn cho tôi một phòng tấm tranh. bảo từ nay không làm hàng . Tôi cúi đầu vâng dạ tự cắt đứt mọi liên lạc với. Bắt đầu một cuộc sống khác. không lập bàn thờ , không có bất cứ một tấm hình nào của vợ treo trong . Tôi thắc mắc nhưng không dám hỏi. Phần tôi, tôi vẫn mua nhang cắm một bát hàng hiên tế trời, nhưng thật ra trong lòng tôi cúng mẹ tất vong hồn lẩn quất quanh đây. Tôi cầu xin họ cho tôi bình yên. Hàng ngày, tôi nấu dọn dẹp cửa một đầy tớ trung thành tận tụy. thỉnh thoảng tôi ngồi làm mẫu cho không tiếp bạn bè , thỉnh thoảng có khách đến xem tranh. Tôi muốn ăn với tôi, nhưng có đó nhiều khi không có đó. Một mình lẫn lộn giữa bức tranh, tôi trở thành một thứ chất liệu, ít khi tôi cảm thấy mình một tác phẩm. Tôi nhận ra khoảng cách về tuổi tác sự hiểu giữa tôi. Giữa lúc , tôi thấy mình tắt kinh. Tôi lo âu nói với  chậm kinh mấy ngày hỏi thường ngày thì Tôi nói đều đặn. đưa tôi khám thai. Không đơn giản để sống với  một tình hay một vai trò gì đó tương tự. Tôi cần thời gian để làm quen với sự có mặt của cô trong sự nhìn nhận về mặt từng lớp trong mối tương quan giữa tôi cô. vì vậy tôi thu xếp cho có một chỗ riêng, thay vì nằm giường tôi. Hơn , sau tai nạn với , tôi mơ hồ cảm thấy một nỗi nghiệt ngã khác đang đợi tôi. Nhiều lúc tôi phải ra khỏi để tránh bối rối. Tôi không  nghĩ gì khi thấy tôi giữ một khoảng cách cho nhu cầu dục tình. Tôi mong cô hiểu vấn đề một cách đơn giản do tôi đang buồn về chết của . Khi báo cho tôi cô tắt kinh thì tôi đến lúc tôi phải đối diện với sự thật, đứa của trong bụng cô. Tôi phải ứng xử thế nào trong cảnh huống này Nuôi cháu coi dâu Sống với  coi cháu nội mình nói với tôi giờ của , tùy quyết định. Sau khi dẫn  khám thai, tôi đưa cô ra. Tôi cảm thấy cần phải có một bầu khí mới giữa hai tôi với một môi trường khác. đỉnh núi nhìn xuống thung lũng, tôi hỏi  thích có không thích có với . Tôi không mình có khả năng cho đàn thụ thai không, mặc dù tôi vẫn còn tràn trề sinh lực. Nhưng tôi một điều vững chắc, tôi không muốn có thêm một lần . Tôi sợ sự bất hạnh. Sợ sự oan nghiệt bởi tôi. Vì thế, tôi nói với  bảo trọng giữ sức khỏe. Dù đứa nhỏ mang dòng máu yêu tôi. Tôi khi bú lồn tôi. Lưỡi của nước mắt của tôi tha thứ rửa sạch tôi khỏi mọi tội lỗi nhơ nhớp. tôi yêu nhau ngậm ngùi sâu thẳm. Miên man tôi chìm ngập trong bừng sáng bên. Để bù việc không thể giao hợp, tôi thường âu yếm cách bú cho ra. Tôi nói tôi uống để chảy trong máu huyết tôi, để nuôi tôi theo một cách cụ thể chân thành nhất.Nhưng tôi không bao giờ trở nên một. Sự lặng lẽ của làm tôi đớn đau tôi lấp đầy sự xa vắng của đam mê dục tình của tôi của  đến với tôi. So với lúc gặp dì kia, hiện nay trông dì có vẻ điệu đàng hơn, tươi tắn hơn. Dì cắt tóc ngắn để lộ ra một cổ tròn đầy đặn nhiều nữ trang hơn. Hôm trước tiên đến , dì ăn mặc giống đám cưới. Tôi bảo diễm lệ một hội đồng sướng tít mắt, nhưng vẫn lịch sự khiêm tốn Làm tôi cô gái trẻ kia ôm dì nói ghen với dì đó. Mày ghen tao bỏ về liền dì bẹo má . Tôi cảm thấy vui tôi thu xếp cho dì gác xép, nơi đây vẫn để khung các bức tranh vẽ. Tôi hỏi đùa dì có thấy giống chuồng chim không bảo Dì cảm thấy mình giống một chim, nhưng không phải tù đày trong lồng. Tôi hiểu cảm giác này của dì. dù rằng sống trong tôi, một khác, nhưng dì thoát ra khỏi ba tôi ràng buộc cũ. Ít nhiều dì đang hưởng một thứ tự do khác, độc lập trong gác xép bé xíu giữa một tỉnh thành xa lạ. Cho mình có vai vế lớn, dì tự nhiên thoải mái. Tôi muốn dì hoà đồng với tôi. Nhưng tôi không thích dì mà không mặc áo lót. Vú dì to khi trò chuyện, dì hay lắc vai cho vú rung rinh. Tôi nghĩ đến ba tôi tự hỏi có chết mệt vì đàn này không Tôi nghĩ đến chồng tôi, liệu có mê cặp vú trắng trẻo hỗn hào của không đưa  sinh, mặc cảm tội vẫn ám ảnh tôi, dù tôi tình của mình thánh thiện. không bao giờ nhắc tới , mặc nhiên coi đứa bé trong bào thai tôi. Dường tôi hài lòng mối quan hệ cha này trong sự ghen tương hơn tính vô luân của sự việc. Nếu đứa bé gái, chắc hẳn sẽ dễ chịu với tôi hơn, nhưng chẳng may, nó trai. Sự ghen tương tạo nên đố kỵ. Tôi không cảm thấy vui mừng khi thằng bé ra đời lành lặn khoẻ mạnh, mặc dù đó điều quá may mắn. Có thể tôi không quen đòi hỏi, nên sự hững hờ của đối với đứa bé không làm tôi oán giận. Dù , tôi khó xử của giữa vai trò một một cha. đây, tôi từng xác nhận với rằng đứa bé , mặc cho hiện trường vụ án . Tôi thật sự thấy đến bên tôi, lột quần áo đút cặc vào cửa mình tôi ghế gội đầu. Tôi ôm chặt rướn theo từng nhịp đẩy vào linh hồn tôi. tôi mở tôi cho tinh huyết chảy vào với quờ sự hân hoan của ân sủng. chẳng thể có một khác đến tận cùng tôi để tôi dâng hiến đón nhận . Đứa bé chẳng thể khác . Chính tôi gìn giữ thương yêu nó vì nó . Nhưng có một thực tế khác phủ nhận ý nghĩ niềm tin của tôi. Tôi nhìn thấy ngượng ngập khi bế bế thằng nhóc đến bên tôi, nói giống. Tôi Tôi muốn nó giống mẹ hơn. Dì tinh quái ném một câu hỏi nó không phải. Tôi nghiêm nghị xác nhận tôi bảo không giấu tôi đâu. Tôi hỏi làm gì lặng im cả ba tôi dì chăm sóc chu đáo nấu ăn khá ngon dì thích trổ tài nấu nướng. ăn nhiều, có phần do dì ép làm tôi cảm động khi tôi bị tắc sữa. Miệng dì ngậm đầu vú tôi liếm nhè nhẹ âu yếm bất thần mút thật mạnh. Từ trong bầu vú căng cứng của tôi, sữa non ứa tràn ra. Dì liếm môi, bảo ra việc này phải làm. Chồng tôi đùa không muốn bị hiểu lầm tranh phần với nhưng tôi dì tranh phần với chồng tôi. Mỗi khi tôi bị tắc sữa, thay vì một cách nào đó, dì luôn bú vú tôi. thỉnh thoảng, dì xoa nắn hai bầu vú tôi. Tôi không xác định dì làm thế để giúp tôi hay dì thích. Sự quan tâm coi ngó của dì Ba dành cho tôi nhiều khi làm tôi ngượng. Dì bắt tôi phải thay áo xống hàng ngày, thậm chí có ngày tôi chưa kịp tắm, dì nhắc nhở. Dì bảo thân thể thơm tho một phần của hạnh phúc khoản này không liên can tới dì tôi nói bông lơn cho nhẹ nhõm cách ứng xử. Nhưng dì vẫn tỏ ra lịch lãm Bầu khí một yếu tố chung của cuộc sống, dì làm tôi ngỡ ngàng. Tôi còn bất thần hơn khi dì hạ giọng nói thêm Tôi vẫn ngửi thấy mùi da thịt ngày đêm Tôi đùa Để tôi xức nước hoa nhé. Dì bảo Tôi không thích đàn xức nước hoa.  dì nói thật nhỏ cho một mình tôi nghe Nhớ tắm khi . Nếu có bức xúc thì vô giường tôi. Dì thường nằm với tôi cho đến nửa khuya mới về phòng dì, trong lúc đọc sách hoặc ngồi máy vi tính. Dì hay xoa bóp cho tôi. Đôi khi tôi cảm thấy vuốt ve. Tôi thích làm nũng với dì dì luôn luôn chiều tôi. Khi bóp đùi tôi dì thường xoa mu tôi, dì bảo thích mu. Tôi dì đang dụ dỗ tôi. Dẫu tôi thích bàn tay dịu dàng của dì. Lời khai của dì phòng của tôi không bao giờ đóng cửa. bởi tôi luôn chờ ngày bước vào. một đêm bước vào trong vòng tay đón nhận của tôi. hôn tôi từ cổ trở xuống. Đúng lời tôi đề nghị, làm tình với tôi một cách giải quyết sinh lý. mặc dù vậy, tôi phải nín thở nén rên trong cổ họng. Lần thứ hai, tôi chủ động yêu . Tôi hôn khắp . Tôi mút từng ngón chân liếm mọi khe kẽ . Tôi muốn cho làm tình với một tuy lớn tuổi nhưng nhiều kinh nghiệm vẫn có tuyệt vời riêng biệt của nó. Tôi muốn ghiền tôi. Tôi muốn phải nhớ đến tôi. Nhưng quờ quạng mọi điều, tôi mê . tôi muốn phục vụ . Tôi muốn tận hưởng đàn . thành ra, khi bất ngờ xuất hiện mặt khi tôi đang ngồi bụng , không giận dữ, tôi mình phép tôi kéo  gần. Tôi muốn san sớt với tôi cùng tôi làm cho hạnh phúc sung sướng. kia, tôi không thích khi cô mới về tôi, tôi nghĩ có thể thông cảm cho tôi. đàn lặng im nằm mông tôi làm thay đổi tình cảm tôi với . Tôi muốn qua đến với mà không phải kẻ qua cầu rút ván. vì  thật dễ thương. Tôi khám ra tôi yêu vẻ đẹp mạnh khoẻ thanh thoát của . Yêu mùi nồng sữa của xứng đáng hạnh phúc. Tôi yêu cả hai ,  chồng của cô . Tôi muốn hiểu điều này. Vì thế, tôi kéo  gần tôi tôi bú vú chảy sữa. Tôi uống dòng sữa ngọt ngào mê đắm. Tôi thấy lấy tay che mặt ôm nắm tay  hai bàn tay của mình, hôn. Không cần phải xin lượng thứ, tôi nghĩ, hãy dâng hiến nhau. Khai mở xúc cảm dục tình khám phá về thân xác của một cô gái mười bảy tuổi niềm hứng khởi vô biên lộ trình sáng tạo cuộc sống tôi. Thật khó có thể nói về một tình yêu mà khoảng cách tuổi tác quá lớn, nhưng chính dục tình sự rực rỡ của nó hòa quyện tôi với nhau đặt tôi trong một tương quan lý tính. Làm tình vẽ. Tôi cởi truồng cầm cọ. sắc trong tranh tôi rừng rực. thỉnh thoảng tôi quẹt sơn lên cả . Tôi vẽ giấc mơ của . Tôi để tùy thích lăn sơn ướt. Tôi hòa trộn , tôi, mồ hôi nước nhờn vào tranh. Da bụng của mỗi ngày một căng phồng lên, láng bóng. Tôi thích vẻ đẹp kiêu hãnh hạnh phúc của cô gái mang bầu so. tôi thường vuốt ve khoảng bụng căng phồng của . Cô nói tôi vẽ hũ nâu đất, nuôi giữ trong nó mọi thứ sinh linh một thứ bào thai. hũ không sinh nở. sự chứa đựng. Âm u nồng cháy. Tôi vẽ ngồi đầu tôi một biểu tượng quyền lực sự phục tùng dâm tính. Sự âu yếm của dì Ba làm tôi bất an. Tôi thật sự gì Tôi cảm thấy có lỗi với . Tôi muốn gần , nhưng dì Ba bảo cần phải kiêng ít nhất ba tháng. Vả , tôi thấy xa cách. Tuy nhiên tôi nhận ra sự khác thường giữa dì Ba. Họ có vẻ thân thiết với nhau hơn, dù mặt , dì Ba làm ra vẻ thương tôi. Dì hay ôm hôn tôi khi cả ba tôi ngồi với nhau. Sau này, tôi mới dì khôn. Dì tập cho cả hai vợ chồng tôi quen với cách phân trần của dì. Đêm bắt gặp dì chồng tôi làm tình với nhau lần đầu, tôi lặng im đứng . Tôi cảm thấy mình không có quyền gì với , ngay cả đòi hỏi một tình yêu trọn vẹn. Đêm thứ hai, lòng tôi không còn ghen tuông, chính tôi không hiểu tôi lúc , mặc dù tôi đẩy dì xuống khỏi. Tôi giành nằm lên. Tôi vừa hôn vừa nói miên man đây đây. Để cho cơn phấn khích của tôi qua , dì ôm hôn tôi. Sau đó dì bú tôi thấy dì nói tôi đây. Không cần sự chấp thuận của tôi, dì nói tiếp sẽ làm cho sung sướng. Tôi bị đẩy vào một tình huống hoặc phải bằng lòng ắt hay bỏ chạy lời khai của dì chưa bao giờ tôi cảm thấy mình có lỗi với hay chồng tôi, khi yêu . Tôi không cần biện hộ, vày tôi không cho rằng mình cư xử không đúng. Nếu chồng tôi hay khổ cực, oán hận vì điều tôi làm, tôi nghĩ chính họ sai trái. thế giới này sai lầm khi kết án tôi ngày sinh , tôi vào trại giam thăm nhìn bụng bầu của tôi, nói Tao ân hận vì để cho mày không có cha. Tôi nóivẫn có cha hỏi vậy . Tôi nghĩ đơn giản tôi lấy chồng ưng tôi , tôi nói của mới thật sự cha của hơi ngỡ ngàng vậy tao giết lầm. Tôi vội nó đúng, vì thươngđúng mà. Lần trước hết tôi hôn tất tấm lòng tôi. Tôi không muốn của ra đời mang theo chết của một khác, vì thế tôi xin toà miễn thứ cho Thu vì ngộ sát. Trong thâm tâm tôi nghĩ, mất , tôi đền bù một khác cả tôi yêu dấu, lẽ ra tôi phải thâm tạ ơn đời trớ trêu. Tôi nói với  muốn đặt tên để thật sự nó thuộc về , nếu không cảm thấy có gì lấn cấn bá cổ hôn tôi, bảo  hạnh phúc giữ  cho vì của ta. Tôi nói Thằng nhóc may mắn hơn vì nó cưu mang trong lòng bảo xoành xoạch trong lòng. Tôi nói lúc nào muốn chui vào trong , quờ quạng, để an nghỉ bảo không cho nghỉ đâu, phải chui ra chui vào cho sướng. Sự nồng nàn giờ đây san sẻ, nhưng tôi vẫn cảm thấy hạnh phúc đầy tràn, vì tôi thấy hạnh phúc. Nhưng có một không ưng ý hạnh phúc của tôi. Đó ba của lời khai của cha tổ sư tôi phải trả giá cho sự trung nghĩa. Kinh nghiệm bản thân dạy tôi rằng, sự trung nghĩa vốn dĩ hàm hồ sự phản trắc thì tất yếu. Tôi không tin bất cứ đàn hay đàn , kể cả mấy vợ tôi. Cho nên tôi không ngạc nhiên khi vợ tôi ngoại tình với thằng rể lớn tuổi hơn nó, tôi không ngạc nhiên khi gái tôi hài lòng điều này. Sự đa chủng của gái tôi đóng một vai trò gì trong tính cách của nó, tôi chẳng thể chắc chắn. Song tôi nó đứa sống theo bản năng, má nó. Sẵn sàng thích nghi với thực trạng một phương cách tồn tại bất kể tính vô luân. Tôi hiểu sự tham lam đàn của thằng rể. Dù điều gì có thể xảy ra nhưng tôi không chịu nổi sự sỉ nhục không phải với gia phong hay nền nếp, mà đối với chính tôi. kẻ làm nhục tôi phải bị trừng trị. Lịch sử một không phải bắt đầu từ khi nó sinh ra. Cuộc chạy trốn triều đình của vào đất xưa không hậu duệ của đồng hương hoan nghênh. mặc dầu họ cho cháu này chỗ dung thân nhưng vẫn giữ lòng nghi kỵ. Họ vừa sợ mất lòng Nguyễn, vừa ngại sự cát cứ của dòng họ sẽ san sẻ thế lực của họ. tình thế khó khăn của mình, dòng họ xin tá túc vùng truyền đời với nhau không bước vào quan trường nước bất kể nghề văn hay võ. Họ chăm làm ăn, cả khai thác nông nghiệp lẫn thương mại. tổ đời thứ của  chuyển qua nghề thuốc do có cơ duyên với một lục trong vùng khi này đưa gia quyến về lập nghiệp. trai cả của tổ mắc một thứ bệnh ngặt nghèo, sợ khác. Loại bệnh có nguy cơ dẫn đến tình trạng sẽ chẳng thể lấy vợ có chữa bệnh cho này thần hiệu đến nỗi sau đó ta không thể sống thiếu đàn một ngày. Cụ tổ nhìn thấy cả hay dở của trong việc cứu , phát tâm đại nguyện nghề thuốc đến nơi đến chốn. Cha của hưởng tinh hoa của cha ông, vừa có cốt cách ôn nhu của một thày thuốc vừa có chất lãng tử của một hào kiệt. Tôi nhận ra mình kẻ thù của một đáng kính sợ, khi bước vào gia đình mặc dù bên cạnh tôi có dì Ba nồng thắm với âu yếm, tôi vẫn yêu một đàn , nhưng tôi không còn cảm thấy đó điều thiết yếu. Không phải vì dì Ba có thể thay thế làm cho tôi thoả mãn dục tình, mà dì giúp tôi nhìn ra mình. Tôi cảm thấy tự tin hơn. Tôi thấy mình đẹp yêu thân xác mình hơn. Dường vì thế tôi trở nên quyến rũ với hơn. Giữa ba tôi, dì Ba một phục vụ, ăn uống làm tình, dì thích thế. Dì cách làm cho tôi hứng khởi, dì nói của ba tôi cách tận hưởng thế cuộc. Nhưng dì không cách trả thù cuộc thế. Lời khai của dì ta vẫn cho rằng đàn có tính gia trưởng, nhưng với chồng tôi, điều không hoàn toàn đúng có thể làm một số việc mà thường ra đàn không làm. chiều tôi, có nhẽ vì tôi một cô vợ trẻ. Cách yêu tôi tỉ mẩn nâng niu.