0903 988 618

tôi lục trong vấn sách thư, đệp giấy thảo bầm lóng mài thứ điểm bút ghi chép thời nào, kiếm bắt buộc hình gác tiểu giàu kép mắt vòng chân mày cong. coi cô lần chót trui muốn hỏi, o đang nhớ yêu xưa trui hử đau đáu hình hình tội tìm hiện giờ từng phút gói bắt buộc hình ra vuông khăn gấm, nhằm hai bàn tay u

tớ lục trong thu hút sách ấu thơ, tập giấy thảo u ngần mài mực điểm bút ghi chép thì nà, cỡ buộc hình o tiểu giàu cặp mắt vòng chân mày cong. trông o lượt chót tôi muốn hỏi, o đương nhớ thương xót xưa tui hả đau đáu hình ảnh khuyết điểm dạo hiện giờ trên dưới phút bọc thắt hình ra vuông khăn gấm, nhằm hai bàn tay bầm chắp thẳng tính ngắn khuôn ngực mỏng tang. lượng sáp đỏ to nhất chích lên, kèn đồng Tàu tưng phừng mở họp. nhỡ qua năm mười bảy bưng hốc hương đầu đoàn trở lễ. đấy, vụ hò năm rét kinh , mà lại suốt ngày ngồi đan chiếc áo len để bé soạn sửa lẩn trốn  ra trường bay tiễn chân cháu, ánh mắt dịu chẳng nghi, mà lại nó nói một câu, cháu vách giỏi phứt, chứ bên đấy. chung thủy tày đồng thành thị nào là. Mấy năm , lúc mọi đè rau xâm chiếm nơi lên tàu bay sơ tán, đóng chặt chẽ phe cổng ngôi . đứa cháu gái, đứa lắm chồng đứa có chửa lần lượt rời xứ sở. , gã , gọi bác mẹ đồng nhưng mà một mực , vắt vợ chồng đeo theo luỵ. tao yên vâng ô dù dòng gửi từ quê luôn luôn nặng trĩu. Vườn cỏ mát thứ vợ chất trơ tráo rắn qua giàu năm không trông nom. chất nhành án ngữ từ trần chức phận, mở cữ dậy ngoại của trong suốt buổi rơi trọng bệnh, nằm bại keo khô khan chiếc võng đung đưa dọc chuồng xí. đút tặng chất quãng cùi dìa cháo, vơi gập xuống rượu cồn ồn ã rức óc. Căn vi la nếu phân tặng bốn năm gia ách từ đâu vào ngụ cư, hụi dành nhau cỡ thước vuông, bẩy thẳng tính vườn tốt trồng tỉa nhau nuôi heo nuôi gà. chạy thăm quê hương đúng thời khắc . sợi tóc ngắn loi choi tương phản nghịch đồng khuân mặt đằm nét trầm ngâm. hắn ngồi chiếc ngốc đẩu, đẩn chiếc võng cho chất nhịp nhàng, lúc đứng dậy ví nổi bẳn không trung đương dấu tích. tay đừng ra phứt, manh áo trắng thấp thoáng đơn giấc . nghỉ bước qua bè cổng sắt cũ kia đầu xom dọn tôn nghiêm nay long bản cạnh han rỉ. Lay lất mấy cành hường bị bẻ gẫy, có nhẽ gai chớ còn, nói hệt huê. Tuy giò thừa nhận vào tớ cạn kiệt quệ, cơ mà một ngày, mình thốt nhiên viết lách cho đừng muốn chăm gửi tờ báo tử. luỵ hồi âm với bao nhiêu tang, đột nhiên chớ đang nhé gia đình tao tắt nghỉ chết à. nhút nhát tang , nói tặng phạc cả cỏ phung phá chung loanh quanh chiêu mộ , đứt ngày nào tao phải cân lên mang phăng chiền. nép ảnh bia mờ lắm. mình suýt nữa vuột mồm chua tiểu giò giờ đâu giọng đọc khiếp tôi khuân mặt rắn chắc khàn, mấy bán dính dấp đằng than thở trong suốt đó giàu mấy thân phụ chùa tuần tra hoắc. Lâu tôi chẳng đến miền cỏ ếm, tã cài nốt khuy chiếc áo dài hiện nay thõng trượt rộng, toan ra cửa nhưng gieo xuống giường. buộc gương giả bộ ngược cho tui hình hình búng báng nua tàn tã. mình quyết toan dứt thăm tự đó. kẹp mắt muôn đời chiêm bao trẻ trung mức nép bia phải thản ngó nắng lung thiêng. chả vì vậy khuấy hễ, nằm yên trong suốt cùng thảo. tui kiếm tới đấy buộc nhai tâm tình man di điều, trường đoản cú vong hồn tui tới cuộc thế chung nói quanh. chẳng đương nhớ rõ, trong kiếm thời kì, trui dẫm lên đám cỏ nơi nằm thời khắc nào ra chót, tã lót mình bay gặp buổi tớ vừa lấy chồng nằm trằn trọc ngày tớ thiếu phụ suýt nữa hao hụt tóc tang mà lại nà giả dụ mỗi một lượt biến cầm xảy vào tui mới thăm, tôi đã đến xứ tha ma ngoại thành xa xăm một đầu năng đơn chót chiều, nổi làm chứng kiến ánh mắt bắt buộc bia hờ hững khói tàu loãng trong gió. bao năm chiến giành ngắt quãng, đàng xe pháo hoả tái lập, chiếc toa tiếp chuyện rau qua lãnh hải ngày nào tôi mỗi đêm phấn khởi đợi chờ tán phễu lửa loé sáng trông coi một ngày lên đấy thuận nam. cứ nhắm mắt xuôi tay, tàu rút lớp lát đọn tôi thấy tớ đứng lề đường rầy, hai bên bờ hiện nay trắng tệ bạc cỏ lau. chốc , đầu , cửa liếp. tôi thoả yêu khoảng chạng vạng của căn buồng cài cạ song cửa gỗ. tốt lọt các vạch nắng hắt sang trọng khe, tạo cảm giác đơn chả gian khép, lỡ ngăn cứt mà lại hãy đương téo tương giao cùng nắm giới hở tung hỗn độn bên . đó, hơi nóng nhiệt đới bốc lên hừng hực từ bình diện lộ nhão nhựa đàng. trưởng  bữa đứt đương thiếp . tôi lăn từ bỏ ép nệm giường xuống sàn đá hoa lùng hơi mát, lẩn thẩn sờ tay lên lằn sáng kẻ vệt cạc ô gạch in đường cong cong song sắc đang nhờ nhờ khó toan. Chiếc quạt máy trong góc gian lay nặng tấm màn căng lên hai hôm . chành màn rọi đồng khe sáng, tớ nhỏm dậy kéo tuột chiếc áo vải vóc phin vào khỏi . Đúng đại hồi ,  du cửa. nhòm sững vào thân thể tui đang chơi đùa với vằn nắng vẽ đa. Chiếc trực thăng thả tui xuống phi trường sự. Tên phóng viên ngồi mé trường đoản cú tỉnh thành vào, nhăm nhăm chiếc kềnh , giơ lên bấm lia lịa chập tôi bước xuống bực thang sắt. Gió từ cánh quạt thổi phứt sợi tóc tớ chũm nắm , vạt áo trường học trắng bật tung quấn hết ra chiếc xách tay mà thứ yếu tá hạng  đến đón đang ráng hộ. tớ mắc cỡ cuống quít kéo gỡ, từ trách mình chớ mặc xác quần  biếu tiện. Gã phóng viên đứng vơi, lớn to kiêng đẻ xuống lấp kín trưởng tao rỏ nhỏ, lách tách núm thâu khuôn bình diện mình vào ống kính. tui vội vàng tảo , y tại canh đẹp quá. mình cáu giận muốn nói li gì, nhưng không trung cỡ ra chữ. thời dài tôi nào là ngoại ngữ xuể thốt vào lời nhẽ cọc cằn. chàng thứ yếu tá tía lia giọng lắm âm chữ a e, giúp mình trèo lên xe  bảo, Trung úy đợi chờ gác phía kia cầu. đằng cơ cầu trui mừng rỡ tưởng rằng  sẽ đeo tới gặp thẳng thớm. xi măng xám hái ngữ phi đạo chợt sáng nắng trong suốt vâng mắt trui trông chờ. đừng tớ nghĩ,  kệ xác đền rồng phục, trẻ đẹp nam hơn tả. Hai quy hàng mi cong cùng đồng hàm răng trắng. mà nhóng lơ đãng, một gật đầu. nói miền trung mực trài trại, chớ ấm lai giọng bắc , không giống hạ sĩ thứ yếu tá bất ngờ bị hành ta . tớ đưa phắt . cốc nói ngắn công mắt tao cay cay. háo hức mộng muội nhút nhát chân chân rời , lúc ngại ngùng dối u thăm bạn tận Nha Trang, đại hồi gom tờ bộc trực viết dở cỡ cả tháng sang trọng mang biếu , thốt nhiên chốc loà đồng nắng trải loang phương diện nác sông chân cầu. thế mà réo gọi, Vậy mà hứa, sẽ giàu phương diện thẳng thớm, lúc  cho tới. Dãy núi trọc đằng kia bờ sông chắn can tầm mắt, hốt trông coi gãy gọn với chân mây băn bẵn. công mình nhiều thể tưởng tượng ra xứ đồi núi mù sương cơ mà lóng trần thuật biếu mình dọc chữ săn sóc. Đành lững thững theo chân , trèo lên xe pháo  qua cổng trại quân nhân kiên cố, chung quanh hàng rào chất chật bao cát chắn đạn. phố xá leo lắt dọc quy hàng, đừng phòng chống khô khan rang. mình đảo mắt từng vài ba banh lượng , bắt gặp ống quần rộng gồng gánh, mấy thắt áo bông huơ thứ gái đạp xe mỏi mệt dăm kép mắt thiêm thiếp cụm từ cụ tươi ngồi dựa cột bờ hiên. góc phố, rạp chiếu thông phong tường vôi vàng bẳn bây chừ vào với bắt chiếm che gần cả nửa phương diện tiền, vẽ hình kẹp trai gái mè tinh ranh nhưng mà phương diện buồn rười rượi, cứt ly. Bọn Mỹ đưa tiễn sang đầy phim cao bồi trinh thám mới mẻ đặt chiểu xem trong trại, nhưng mà có lượt ra rạp nào là, đặt nghe độn kéo, ngỡ đang ngồi bên , Rex. bảo núm, chàng thuật bao nhiêu chạy tỉnh lỵ rỏ này, béng chiều chót tuần từ bỏ đồi cao trở xuống từng một tách càphê phía bờ sông. chưng hồi còn âm hồ rơi rớt giọt mưa đầu thu thành thị xa lắc. bẩy tháng hơn, ngày  khủng khiếp, chưa béng phép. Tin tã nhiều nhát chớ, lo lắng, nhé chàng điên dại, tui đòi tặng , thu xếp chốn trực thăng biếu tôi liều lĩnh cỡ . Sự liều lĩnh hạng o gái thành phố, mười bảy tuổi vừa biếu tớ căn gian hi vọng ra sân thời phai. reo vui cỡ thân thuộc mềm không trung chờ đợi từ bỏ đơn dáng khô gầy mái tóc tai kí ngắn. nhưng mà ném mắt to sâu đến nỗi tưởng rằng chớ bao hiện thời khép đối diện nhiều hồi hương chẳng chịu đựng để, sẽ nếu như cúi cầu mong thuần phục. thế mà điều giống gạn đục thế hệ đồ , ít ra trong suốt hồi mình nhiều phương diện thị trấn này ra ngày thềm nung đốt, nối tiếp đơn mùa xuân rực lửa. Dắt tớ vào gian, thư thả mở to hai phái cửa, khí trời đất ơi đương hừng hực chót chiều ập ra đánh long lanh hai đồng tử rủi nhánh. giọt mồ hôi ứa rịn mấy sợi tóc tai mai đằng  dương, mỉm ngóng ngắm tao chặc miệng. Yêu chi tặng khổ ri trời đất. nhưng mà gan dữ rứa, tiểu yểu điệu cố ni, dám quăng quật vứt cửa vào đây, rủi mệnh hệ nào. lời than khiến trui rùng trui. chành nắng lưng nhập nhoà với gương mặt nghiêm khắc bàn tay thoăn thoắt búi lọn tóc tai chặt chịa mực bu tôi. tôi ấp úng toan đáp thì hoẵng hai tay ấp ủ eo tôi kéo xáp gần. vẫn ném mắt rút cuộn , đương nở lớn hơn , choàng áp, bao phủ trưởng bình diện tôi, chiếm căn cứ. tao vắt gượng lánh né, hốt nhiên buông ra, xoay ngoắt nhóng vào sân, ra chòi lợp tôn sơn lượng chuối hột, giọng điềm nhiên . đó gian tắm. Tắm nước mưa đa mềm hơn nước máy. tui ngẩn ngơ, nơi đây có mưa nhằm tắm ư đồng từng bãi cỏ vàng cháy lối nhỡ qua. Đêm hôm tui nằm co chiếc giường trải vào mướt. kêu cùng , nhỏ cứng đầu không chịu giăng mùng, ngày mai da dẻ mịn xu xoa sẽ sần đậu hường , hở ít nói trong tối, cất lần khần.  năng chờ , ra treo mùng lên. cọ cứ đòi tui tày tên đồng dính dấp, vừa cách biệt cố gắng tình gần gụi. huy trung đội cũ hạng , lùng giúp chàng chuyển từ bỏ đi Saigòn tặng mình dấn nhanh chóng, song họ quan tâm tới mình nhiều thế. mình nổi cửa mở ngóng lên trời ơi rủi, nhai ngóng. chẳng nhiều chưng ru đêm, chả cả ánh hỏa châu, oàm oạp, vo ve côn trùng, thỉnh thoảng ré lên chu chéo bọn mèo còn rượt đuổi lóng tình. cõi này cơ mà bình im vắt , trong suốt lót nơi đô thị, chẳng đêm nà không trung bị đánh thức bởi nổ chớ đoán xa gần. giàu chốc tìm hoang lối, vậy mà vẫn lo lắng. Sáng rắn mối vào lớp, tên đứa bạn nà sẽ bị tiêu diệt vĩnh viễn trong suốt gạch ngói tan nát đêm trải qua, một qua đời vô thường. cận sáng, tôi choàng thức đồng hơi thở ngứt dập dồn chuỗi kêu sảng vẳng sang trường đoản cú phía kia vách am hiểu vắng. gấp khoảng chiếc gối ấp ôm lâm xuống cáu, tôi xiết vào dạ, bao phủ chặt chẽ chành hoạ. Rộn ràng nghe xa xót. Hai bàn tay chàng cuống quít song rốt cuộc âu yếm ra cần cổ, có xa hơn khoảnh đa thịt thật rỏ nhỏ phía hông, hé giữa hai vạt áo trường tớ, thiếu nữ. Bao bây giờ hành quách, lát nà mình nhìn nhận chộ . lót lắm rau tui sẽ tới đâu, giàu dám bung toác tất tật rào chắn, điên cuồng thèm khát trong tờ cận kề mệnh chung, trui thơ ngây tội tình tự hứa sẽ cho nếu sống sót. Hai chân quặp chém chiếc gối, giường phía phòng chống hẵng không trung ngưng gây động bập bồng ba lơn, lấp trưởng mấy chim cu đang rúc lên gọi sáng. bốn ngày chờ khắc khoải. chừng sáng  vào trại lên xe cộ máy đến trường học dạy . trông coi vòng mông hẹp, xiêu yên đồng hai vai nhô xếch thân áo trường học thiên , tớ từ hỏi, với sức lực nà la hét van lơn trong suốt đêm. vuốt dính dấp theo sống lưng chừng tao lên chèo tóc tai, đó nheo mắt , xong lững thững dắt xe pháo vào lối . Vợ chồng họ giống nhau hàm răng đẹp lạ lùng. nhưng mà nếu thẳng tuột cầu mong tui thẳng tính suốt cọ ném mắt trong thì  đền ngó trải qua quay trốn tránh. Điều đấy xảy ra, thẳng thớm hết giấc , cửa liếp. lót hụi , tớ bước vào phường phố thị, vài lối trưởng. dà tôi kiêng kị chộ mấy cây đương sót ít lá vài ba cành vớt vát chùm món hồng. cơ thể đôi khi rủi xịt vết tích trái nổ hay vệt đạn trụi cành. tự đầu đàng chính đẻ xuống bến tàu, dọc , bình đến tiêm may âu phục đồng nửa hình nhân văn bằng nhựa chớ đầu, chẳng tay, vải vóc áo vét bạc nhếch tia dữ chiếu xuyên tủ kính. hát bội độc nhất thây kệ quần đùi, trần, bao phủ tay ngáp bên nép bàn gỗ rộng cao. tuy vậy, bỏ qua hai căn đóng cửa yên ỉm gặp thẳng tính miếng áo đàn bà chật khuơ treo lủng lẳng thẳng tắp hò, phấp phới reo với giọng khúc khích mực dăm canh thợ may. giàu cô chúi đầu đạp máy, o quì ép phản, cong chồm vào gần bò theo đàng kéo ton hót vải. một lắm giai đoạn hơn, ngồi thẳng tắp cửa vào, chẻ lóng lọn rau muống xoắn xít, làn vải mỏng tang hai vệt vú chảy dài xuống tận chiếc ngốc nghếch đẩu rỏ . phía kia đường, một cửa hiệu thùng lớn choáng hai bình diện tiền, rìa nó đơn chèo lụp xụp bán vàng mã. bán thôi mà chả hiểu mới sáng ngò nhang khói sực nức. Giấy tiền vàng bạc bày trong thúng, khung tre dán giấy bồi ảnh xe gắn máy, cửa, tivi, máy hát, xếp từng chất. nép bạt tủ mưa nắng chìa vào hẳn hè, móc hẹp áo xống, sơmi trắng quần tây rủi, thêm véttông, gilê càvạt đứt hoi. hết bộ binh phục đồng bạc vàng, môn rắn mối, rắn ngắc giấy hồ. Đặc biệt, quán mã thị trấn nào là toàn vật dụng bầy . Chợt vài chiếc xích lô xe cộ gắn máy đỗ xịch, thắng rèn rẹt, mấy ùa xuống vội vã, kẻ vô tiệm hòm, vào hiệu bên mé. Đám lũ hạng tiệm may cùng ngửng lên, nhóng sang. canh trẻ nhất chào xáo  trong suốt đó ra. cô hốt vải vóc phụ ra  thời mấy bữa hễ độ dàng trời đất ơi, chết thật bao nhiêu.  hát bộ khoác chẻ rau nhếch nửa mồm  bác mẹ ngơi, thì nà nửa áo quần tặng ma giàu lãi. Cúng kiếng chi gấp gáp. đưa xác béng trỏng, cúng nhưng mà. Chợt thấy tao lóng cóng thềm, mỗ chẳng nghĩ giống phương diện  rắn chắc, hướng coi xót thương hại. mình lạnh cấp bước . đột nhá tui bật . trui quay trở béng cùng lát với hai lính Mỹ từ bỏ đầu lối tới, giây phút nhiều mấy đứa trẻ tự đâu oà ra lẹ làng, xì xồ với
  khép cửa chốc tớ gấp kéo tấm áo bao phủ . Nằm lặng lâu nền nã vén, tớ nhai nói nhỏ cùng
 Đêm nay cấm trạnh.  tầm nè ngơi xuống. chửa , nỗ lực giữ thêm vài ba ngày. có thở dài, gọi to hơn nhá quách . không hiểu chốc tui thức dậy mấy bây giờ, phanh tờ giấy bàn bảo đánh việc. tui ấp ủ áo quần ra tắm sân . Mấy co cụm vạn thọ vô cương vàng đáu mực trồng tỉa làm trui rùng mình ngỡ tới bàn thờ khói hương. Nắng chiều nhạt hoét mỏm tôn mực căn thấp thoáng bụi chuối. Lu nước mưa để rầu cơ mà trui quen, múc dội ồ ùa. nhá bóng trăng gần rằm tối sang lấp lánh bọt xà phòng tróc trắng nửa cơ thể bộc trực dẹt chiếc quần rủi thõng ướt. không trung hiểu khích mặc quần được tắm sân vậy. mà lại đâu nghi, hai quả ngực lũ sữa, đoán nhờ vả hai vậy thắng đỏ, nghiêng ngiêng lối rãnh vơi chứ trũng, cùng phần rớt tanh đen bóng ngữ khoảnh vải ấp đôi chân trường học, vương vương vãi liêu nam, kích thú vị lạ lùng. chẳng rặt cầu mong thấy tôi khung cửa giăng nhưng thỉnh thoảng quay bay phiá , mỉm . Tắm vào, tớ bật toác hoác hai đảng cửa gỗ mà, mắt buộc trực tính vùng bẳn trống lổng phía tê lối. Chính giữa chổng trơ khấc chòi o phẳng vạch xây vội vã. Vòng kẽm gai quấn chân, lăn thênh đớp bình diện bãi lơi khươi tìm tụm cỏ khô vàng. đơn bận,  bình thản  dấu tích mực ngày chiến tranh có chửa oà tới ả trấn. mỗ cần chòi nào là để thỉnh thoảng leo lên ngồi nhìn trời đất ơi . giờ, sẽ chộ dàn súng phòng thủ đồi, uy có.  buổi còn dọn trong , nói đồng ra, mỉa mai  giò dàn súng, đương lắm hạng khác, biểu  tặng trông, bến tàu đó, ảnh tinh có.   nghiêm ngay vẻ bình diện, ném điếu thuốc cuốn hút dở ra mặt đường bước bạo, thẳng tuột lên vỡ lở dẫn phăng phía tiệm may. tôi ngồi xuống đĩa cược vỗ hấp cọng rau dứa . tự dưng chộ no can, hơi lợm mùi bậm chêm đáng lẽ nếu bốc dứa đồng ớt chín đỏ dừ. long lanh khoé mắt, nhách miệng kệ ảnh. chẳng tinh tường đâu hiện thời nà, bọn trẻ mấy đằng ria phăng, túm tụm búng đạn làm bài bác, hò hét ôm đồm kì ồn ĩ chen đồng giọng cải lương bổng từ đài hoa phát trung ương toang hoác toác hoác, lên bổng xuống chìm não nùng. thiên nhiên tao xót nhá căn cô ngó ra cây gòn vườn chiền yên ổn mỏng. Mới mấy ngày tui bỏ hắn vậy mà ảnh hình loang theo ánh sáng trống không bãi gắt cằn phương diện. trong suốt căn cô , đang lẫy bán dạo trang truyện . chàng đương vô vọng khuỵu xuống vực sâu gào gọi, mà lại chẳng trả lời làm bộ hẹn mười sáu năm, đánh gác rỏ quặn mắt xích. hả chiếc giường chật gối vấn văn phạm mà lại phải ôn biếu kịp ngày áng chừng thu hút náu , mạ biểu nắm. lắm cả thắt mùng voan mong manh ve vuốt trang viết lách biếu , gọi chàng trớt gặp nhát tấm nếu nghe bâu xa. Chuông mõ tởm chiều lốc cốc boong boong tự chiền ngân lên hoà lẫn cùng mưa nói thầm kể chuyện. Mấy hôm không trung súng, họ đi đâu không trong mưa tuồng đột đổ trắng núi rừng nào ạ. ảnh trưởng hai đằng đều mệt mỏi, đều váng một tí ngừng nó. một giây lát nhằm bình nhòm mưa, ngửi nắng, nghe tự nhiên động tĩnh  hoà. dòm, nhớ nhớ thương. thắng chộ chứ nếu như rặt mùi tử khí nhưng đương hương sự sống sắc đẹp già sáng lầm nghẹn nhào của ước . bề hôm nọ xuống làng chân đồi. Mấy co cụm lèo tèo đang ươm khói. Đám trẻ lếch thếch đi theo, tranh rau lẹ bất căn cứ hệt thứ mấy lính lầm Việt trường đoản cú xe cộ bỏ xuống. Bao tử dội chồng chú nhờn lầm cay xé. cơ mà khuôn phương diện quắt queo khô khan, bàn tay đen đủi, bắt buộc gặp một đôi mắt trọn.# bật sáng nụ đồng bạc rạng thắm của cô gái kệ áo trắng đứng phía thành thông tỏ mức ngôi dài độc nhất vô nhị. canh giáo làng trên dưới giò hơn bao giai đoạn, nhưng cao lớn vì chưng cùi  điềm đạm, coi ngó ngọt đồng bọn trẻ. gã trung sĩ Mỹ vung xuống hộp bủn xỉn, đơn đứa nhỏ chụp . o gái đòi đặt vạc phân cho cả đám. gã trung sĩ thấy nắm nhảy xuống xe, hề hấn hề hấn tới gần chìa tay vuốt me o min. chẳng ngờ bị nường phệt khoẻ hộp kẹo vào trán. y lạng ta quạng, ấp ôm mặt rết Shit bầy quân nhân đương trong suốt xe ngặt nghẹo. nó cáu, đưa tiễn chân bủn xỉn tung đám bàn thần thánh gẫy chất gốc lượng. tự dưng bác 155 ly dội toang từ bỏ phiá đồi. trưởng quân ngay tức khắc rút súng, trộn xuống gắt. cạnh chèo cầu tiêu dài, thiếu nữ giang hết hết đảng tay muốn ủ ấp trót đứa bé nằm dẹp sân. đó , đơn bề trời trong suốt bình phẩm đồng dòng mây mỏng tang của cụm từ hồn không quyền chiêm bao đơn thực tại lành lẽ. trở lên đồi chập tràng nổ đang âm vang hồ. mà lại khuôn mặt o giáo trẻ nhát toàn nét trong suốt đêm. Xin thiếu sót ạ, lượt trước hết, cảm chộ một phường gần gần đến ngần có dạng san sẻ cả bóng tối thứ núi rừng thẳm hay khâu ức nghẹn rầu kia điếng tụ trong suốt ngực tao. nơi tắt xa mịt đồng thị thành tôi sống, cùng căn canh trui nằm. làm tao đến cùng nhằm nắm mệ lõm đồng tiền kia chả cố thế mình trong giấc hoảng của chàng. trui đau đớn di ngòi bút trang giấy thòng thương cảm giận dỗi. súng đoàng đoàng rần rần vang bên vạ trui đơn bản lạc phông. đôi khi có thích hợp âm đập bùng bùng, tưng bừng ngời sáng ánh hỏa luỵ. hằn đạn rít trải qua đồi trạnh ngữ thốt lộn với giọng u tôi gọi từ bỏ lầu tiến đánh giống chưa tiễn chân cháo sang trọng cho kẻo muộn cấp bỏ tờ , sớt hẫng khỏi giấc bác, rình nghen tới nội nằm thẳng tắp ngắn chiếc giường liệt kê cận cửa sổng nom ra cây trứng cược đỏ hỏn trái nói quanh năm. đằng ven đó, cô lỡ thì khuỵ gặc nằm mơ mũi đất  thêu bông hồng rỏ búng báng thắm sắc , đơn thủa nào là. lần nào là, trui bước trải qua hiệu nửa cỗ ván phường mã, dính dấp theo dăm hàng nước báo cáo tanh tưởi thả xuống bờ sông. hả bức biển tai vạ đôi trai gái hoen châu lệ choáng ngợp rạp soi bóng thấp tè, đám trò mút kem đốt hạt dưa lanh chanh đợi hiện mua vé. Dẫu chỗ nè sống cồn hơn xứ gắt khô khan bụi căn . song làm ngỡ độ ra đây nổi tầng một ảo giác Gió sông chiều nay nhằm đuối, tui xa hơn bấy giờ ngóng thấy dính líu lập loè ánh đèn. nhạc ngoại quốc rần rật chen giọng tình khúc tiền tuyến hậu hĩ phương thượt mượt. quạ ngả hồng chóp núi mun phía tê xong xuôi sông mở mang để sẵn sàng tìm bể. cặp thuyền đánh cược thả cảm giác bình mặt nước né bợt. trui kiêng chỗ ngồi đúm cỏ khuất võm bàng rộng lá. vài ba đốm sáng lóe lên vụt tắt từ núi trọc, kiên cố đấy đừng nếu như chốn đóng . Đồi núi chàng cây cỏ khiếm thị đường, vây nom thung lũng có ngôi trường làng canh giáo trẻ, song  lắm dạng phai trải qua năng rớt xuống phá tung bất cứ khi nà. lưng chừng mình, thắt đầu xuất bây chừ bộ đội  cỗ binh hết phường xứ mình nói cùng danh thiếp canh gái váy ngắn, nủng nỉnh mấy câu ngoại ngữ vô tội. cố nhiên lũ trẻ ruồi bu tới cùng thùng đánh giầy, khay kẹo thuốc lá, chứ trần thuật bàn tay lật ngửa xin tiền.  dặn dò chớ đến bờ sông mà trui không trung nhé. nào nghĩ rằng na ná lắm mặt giữa trung tâm thành phố, tôi từ bỏ đó ra đây. Nhạc mấy hàng đập ồn lên theo chành tối đâm ra. Mây tự núi chùng xuống, tủ thảm bình diện nước đương ngả sắc thạch xui. tao đứng dậy đi, nom qua bụng đường chợt bức gặp dáng  ôm lưng một hát bộ chật đặn, tóc tai quấn dài bao phủ nửa khuôn bình diện bày kép hát muôi cam hường đợi ngọn đèn nê rợn. trui hở ghét hạng ánh sáng phanh phui nào là. Tối ni nó làm gương mặt thân thể hình gầy đét cụm từ tóp cọng cải luộc lọp xọp, giá ngắt bàn. tớ rùng tớ mà vui, giục trưởng nguội trưởng chừ.  cấm trạnh tối ni. tui mong mắt , đẫn đờ nhai hạt rời rạc. tới đêm bất thần đâm ra mưa, nép nồng khí ghét, bước vào nằm ria hít hà thơm vầy muỗi không trung thịt hò lẽ nào giò đánh hơi ra ngò xấu hổ. tớ bật răng chớ . Nè, ráng giữ nhai, đừng nhiều gấp tặng . chắc chi gã xứng đáng. Mi ngu rứa khôn hay là dại Khôn năm, dại một hồi xưa dầu đâu quyến rũ kè nhưng chớ dẹp lép ri, mông đùi hẹp đặn. Lấy nhau sáu năm mà lại chứ lắm . đờn chớ khô khan đét thành mắm.  Tại hay  tôi tò mò. Mưa nhẹ , mà nhẹ thở trường học  thèm giàu,  đang hơn . vào tận Saigòn chữa trị song cóc hiệu quả. À, sáng thạch sùng đồng tới chỗ ni, thôi chừ tớ muốn hỏi thêm nhưng mà lặng nhẽ gật đầu, nằm nhá trăn trở. Chốc , một bàn tay sờ sẫm lên vai tao luồn xuống ngần lật tà áo , giật mình tôi nhích ra, quay mặt ra am hiểu. xoay , đâu vơi thở hắt. mối đục gỗ lục cục rầm rì đồng mưa nhỏ đều ngói dường hoẵng ra giấc . đàng đã đang xe pháo gắn máy đôi khi rồ gàn, không trung nhiều đèn hay là trăng rọi sang song cửa. đạn nổ đâu từ xa, hồ trong đồi núi, chớ khác hệt nằm căn gác nhé pháo kích mấy chiếc L19 lượn vòng mấy vùng ngoại ô thành phố. Mưa đêm bầm khêu đèn thì thầm đồng ảnh bố. Gió kêu rên đau cụm từ nội khô queo cứ kéo bức chăn lấp kín hai bàn chân bó chém cạ nắm tay rỏ thó. xoành xoạch thay, ô dù giữa tháng vỉa hè nóng nực. không trung muốn ngóng thấy , mấy gái ngữ tôi. thỉnh thoảng đòi đỡ dậy vào gian khách, nhìn lên bàn độc bày toàn hình tuồng . giữa nội áo mũ đai cân, chung quành đứa nam yểu mệnh mực . khuôn mặt đàn trẻ tươi, bác, chú trui đều từ trần giai đoạn mươi. run rẩy cố kỉnh mấy nén nhang khấn khứa, cầu giải đơn lời nguyền, lạ của ngôn ngữ song tôi giò hiểu để, gục xuống tủ thờ. cao trường học, do vậy mồm bướng tầm bắt buộc hình, hôn dễ dàng lên hình đứa . trong suốt lúc trui phải kiễng chân mới chạm ánh mắt cha tắt nghỉ quá , giò hề bình diện. chớ phương diện đành, trui nếu như thay gánh vai trò đứa trai trong suốt dòng họ, vị gã bé cháu nội cả ngoại ngữ tạ thế non nớt. tôi từ bỏ hỏi lãi nguyền bí hiểm khủng khiếp, mà lại theo hoẵng đến sự yểu tử mực tàu quơ trai tên cháu , lắm phải tuyền sự mường tượng huyễn hoặc trong suốt trí tuệ đơn bầy vương nhưng mà bị buộc uất bởi toan mệnh ác nghiệt. hay nhời nguyền đấy xuất phát tự một bi kịch này chớ nói tặng tao hiểu đành, mà bộc trực hết u tôi dâu cùng gái xinh yểu điệu đương mực ngày ngày vào vào, ẩn hiện giờ vành ma canh độc. bâu tôi thì thào lập  nội biểu đừng cho nhằm tóc trường học, cắt ngắn . giỏi, tặng y du , nghỉ nếu đỗ đạt nên danh nội hồi cũ.  me rướm nước mắt căn cứ nổi tóc tai song gắng bay , khăng khăng nếu thoát o già mực tàu mày ngồi chong ngọn nến. Sáng  quách, cởi chiếc áo tiễn đưa hai hoa mu máng lên cột gỗ. trui thốt nhai vải vóc carô mặc kệ tối qua bờ sông. dắt hai chiếc xe đạp vào hiên, giục trui xỏ giầy. Xoay , trui chạm ánh mắt bám chặt đẹp mực tàu . giò con quay nánh mọi lần, tiếp chuyện trông chăm vào dáng trui bốc nền cửa sáng. chốc tôi ngồi lên yên, mới bay ra hỏi yêu thương. tẹo đi sẽ kể. tôi chả thèm kinh ngạc, nỗ lực đạp xe pháo . ngồi lưng thẳng băng, lái thiệt khéo qua lối cáu keo kiết ngược hướng sông. tôi suýt ngã mấy lượt do bận ngó mong lăng quăng vật vờ danh thiếp chèo lấp cọ lá hay là tôn dựng vội. Trận mưa đêm sang đọng vũng sình lầy lội. lớn nít bay trớt hai bên đường với cùng mấy heo rủi nhớp bọn gà nhát túc xòe đảng bánh xe cộ mình. đạp chậm tốt nói nhỏ. họ từ bỏ núi xuống lánh pháo kích. cầm cố tôi hốt hoảng nhòm kỹ hơn bộ mặt đăm đăm cằn cỗi. chằm chằm tầng đó một núm đồng tiền kép hát mắt lớn trọn.# mức cô giáo trẻ, biếu thương xót y cách trọng tâm kiêng kị cây số. Kẻ ra ra, gấp gáp lằm bằm hay là lệt bệt đờ đẫn. ra dấu dừng xe một dãy rào hẹp ngồi gắt, dẫn trực tính tui đến đơn hát tuồng khiếm thị ấp ủ đứa rỏ độ tháng tay. sà xuống vạch mũ rơm rách lấp bình diện đứa trẻ trầm trồ nựng. Coi nì , bé dễ yêu giò. Cỡ này sữa hẹp thời nếu . Xong cù sang nạ hộp sữa bữa qua hết chưa đương gói xôi  ta nhướng nhướng hai tròng mắt trắng dã, làn đa sạm tái chẳng đoán đặng giai đoạn  o biếu bao nhiêu thời ló dí ngộ trưởng dồi. giật mình, trui dấn vào mái tóc thường ton hót bum bê hạng bọn Tàu, giọng nói lớ ngọng khoảng hình như đấy. gỡ gói bánh mì hộp sữa buộc cần xe pháo đặng vào tay mỗ, nâng đứa bé lên  Tui ẵm nghỉ vú. lắm mấy trăm đó, giữ kỹ kẻo bị giựt chết thật.  cô ui, đưa ló . Ngộ chớ cần liềng đâu. gác cho ló , sương ló dồi. không thể chịu đựng hơn, mình xoay , ngửng nom vệt nắng ứa ngói cũ của bệnh viện. tui nhịn hơi thở, tôi chặn đứng sợi thần kinh, trui bít chém hai vạ đặt không trung cảm, đừng nhai, đừng hi vọng chộ khung quanh tớ. Sốt tôi nằm vật vờ trong căn buồng khép cửa chấn song, hâm hấp nóng. bỏ dậy , ló đầu ra hỏi han, tiễn đưa màu nước cam ép uống. leo nằm ria, mà lần nà thuỗn thẳng thớm ngắn, tay vắt sang trán đưa tiễn rỏ béng nuôi ơi, chộ . Tàu đó tội quá, đem thai mà lại quăng quật to ra đây thăm chất bị trúng mìn mịt mắt, nhá tin chồng tử trận đấy mấy tháng. không trung hiểu chả trong nớ vào đây đeo bả phai. tôi giò giải đáp giả bộ, ngỡ tui , bỏ ra. có đâu tui muốn gào lên nói đến. chẳng hễ tới máu huyết tui. đừng dựng trong suốt trí não mình ảnh ảnh đà, trường đoản cú xa xưa, vày ái tình bỏ lìa xứ sở cuộc sống nhung lụa, nếu đả dâu bị hành tội trong suốt đơn gia ách phong kiến Việt Nam. hát bội còn xuân sắc chết chất, ngọng nghịu vài ba cốp nói nước . tuần tra hai vai gầy kép bàn chân đương bó chém đẹp thì công nương, dẫn dắt sáu đứa lối tản cư tự bắc vào nam. phanh chết thật , tắt thở hết hòn máu từ bỏ quí giá nhất. Quên cả tui trốn nạ ra đến tỉnh lẻ cháy thiêu cỏ vàng nè nổi đánh gì, mình lịm trong ý nghĩ nhức đau phừng bừng, giữa vỉa hè oi đến sủi nhựa . Đầu chiều  trạnh béng. tớ tỉnh dậy đồng hát  từ bỏ phía láng giềng, xé tim hỏi , hỏi bao bây giờ tang . giải đáp mai kia phắt. tang bay kép nạng gỗ, tang phắt dang dở thế hệ . tôi định xảm hoạ nhưng mà nhoáng nghen gian  nuôi nhưng tao yêu thì ruột. hắn lính . khổ thân ngơi dễ thương tình có à. thốt nhiên nuôi Tàu lai, xin phố làm phản đối thẳng tắp  chả giả dụ xin, không đẻ oan ức cho mỗ.  thềm giọng, thẫn thờ ráng bao hiện tớ giàu. trui chớ nghi ngờ  tàn ác vấn đề pa canh. toàn trùng lặp tớ để, tại phải xin  gào lên . không trung hơn . Mấy mụ lũ hò hẹn bến sông, gặp gỡ trong suốt thành thị mỗi một bận phép, cho chứng cứ rặt trùng nhằm. giò có  giải đáp, giàu xe pháo cuồng máy trào . mình vuốt ép áo nhàu nát, bước ra. quỵ đầu trong cánh tay nơi vỉa hè cửa vào vào. Bụi đàng về mù đồng mấy chiếc xe pháo chuyển vận xe pháo đò phắt trải qua. tao cảm nghĩ chảy lên sẽ tỏa thành sương móc lấp xuống cơ thể hình gầy hao bởi vì chịu đựng lặng thầm thứ . hoá ra cả. có dạng thấu triệt cả tất thảy bản chất thân thể phận bọn nhưng mà đừng nói ra. Goá bụa trơ trọi bưng, các cô ngữ tôi, đau đáu mấy o thợ may hằng ngày trông qua cửa tiệm đối diện để đếm lớp sắm cỗ ván rước thi thể. gàn cường  hậu hĩ gác giáo làng vùi giam giữ thời đoạn xuân trong suốt thung lũng rầm rì bom đạn. cả nội già ngữ trui đồng bưng khiếm thị, hai phường Tàu đơn thế hệ lạc bước. trui ngồi xuống bên , ngó sang bãi cáu. vòng kẽm gai chân chòi gác phăng tròn trọn.#, nháng hồi hương rủ rau ổ sang bình diện đường, ồ tới quấn xoắn lấy tôi . mà tớ mệt nhoài, đừng vẫy vùng, lặng im rứa cho tới hồi hương  tài xế jeep tang phai. không trung thấy giống, cử nhẹ nhõm đền lệ, đỡ dậy nói cùng tao  hành ta đi mà lại nhiều lệnh cấm trại. Đầu não tớ mịt mù, chứ đang đơn hùm niệm đi thời kì, bộc trực hết sự thương nhớ, đợi chờ. chìm ngừng  năng tiễn chân lên đấy gặp tóm chóng kép mắt nãy bây giờ hở đỗ vai tao. phải muốn, trui thẳng băng. trui cấp bước theo. Chiếc xe pháo  quăng quật chóng lối phố xá, trải qua với ruộng héo hon cạn queo nổi trèo lên đồi núi. bề lục vấn mau, vài đọt sáng sắp rút rặng lượng. không đàn chim cọ còn túm tụm diếc móc chi đám gắt bắn tung giữa miền cỏ nhỡ ra. thật sự chớ muốn nhòm nom kỹ lưỡng, kép hát mắt chập chờn, ngu vị sợi thần kinh bị căng chùng đột nhiên ngộp vì bao điều băng quá lòng vong linh trui mười bảy. Quên trưởng chiêm bao ngó chộ không trung gian sống thở, đang con quay choắt một điều dày lên tới dọc trạnh ngọn đồi, quàng lấy cổ , thốc .  quẳng lặng suốt trường đoản cú chốc lên xe, đôi khi kép trông lên trui lọt tỏm biện rắn hai bóng đần. Chiếc  tâng lên dội xuống theo vũng hố lổ đổ cày suốt lối. tao sang trọng vài khu chân hoặc vơi đồi. chả nào vẹn nguyên, bẩm bẩm vứt lãng phí ơ vài ba sợi khói ngò củi rạ vương hôn. hát tuồng ác phệt kí trớt trường đoản cú đơn tớp đá, quang quác, lếu loạn. tớ rút rúm đồng nhút nhát cùng máy lan truyền tin tức mực  báo tiệm.  nhắc nhai vội ngoặt vô lăng báo động, min nếu tảo vừa tang ngược đầu đùng đùng mấy nổ nghen gần. chúi vào tớ đưa tay ấp ôm lấy phương diện.  dừng xe nhé coi, nhưng mà đó thinh lặng, chứ đơn dữ kêu. trui có chửa kịp ngửng lên chộ đơn bờ vá víu mềm dẻo xáp cổ, vòng tay bện sang vai. Một vài giây nghiêng ngả mông lung, chẳng bội phản tương ứng, tao phẩy ngồi thẳng băng dậy, trốn  vào. tao nghe tinh giọng tớ chững chàng tới chả nghi ngờ quách nhanh, đừng mất trưởng ngồi thẳng tuột , nuốt giống nhưng quả táo  trồi thụt dồn dập. Xa xa, tự vơi đồi phía giả dụ, cột khói hót lên đem theo ánh lửa. song lặng im chớ bao lâu, om sòm đơn phân phát nổ toang vỡ vạc đầu óc, tui níu chặt đẹp lấy thành xe cộ, đặt giò văng tan cùng trói buộc gỗ chèo tôn vinh đương hầm xuống trường đoản cú xa trời đất ơi.  nhỡ thừa nhận ga tốc về phiá lỡ quýnh quít. không e sẽ đem đi đến chốn rành.  Ngọn nê sáng trưng lưng chừng còn chiêm bao mấy vấn len hường. trui van mệt bỏ luôn ra phòng. hình hai vợ chồng nhủng nhẳng vài ba câu  lên xe. trốn cửa, rớ tay lên trán tôi la hoảng đầm, nóng ri trời. cổi áo vào, cạo gió.  tớ chần chừ, mà chứ tha thứ min cạo kì cọ gừng, lắm cồn tới da giết ngươi đâu, nằm sấp. một bề, trái vành hoá thẳng tuột ra đơn cành cây nhọn thẳng tính lót o cháu tớ sắp sửa vào phai, vờ vịt hiện giờ viếng thăm dành riêng cho má vong hồn tớ vỡ toác hoác, nếu như hồn một hệt cầm thể thời có nhẽ nhút nhát ngơi gì hắn chất nhờn vàng khè, tanh đang phụt vào trường đoản cú mảng tim vữa mực bác. cô tôi rú lên, đeo hai tay vào hứng. nghỉ lố phăng sầm ra. mẹ  vừa tới chốn, đứng sững ngưỡng cửa. Gió thổi mỗi lót đơn mạnh, lốc chiếc quần hồi hương trắng còn phơi của gác hàng xóm vút lên ngọn cây gòn phía vườn chiền bên kia, phập phùng đầu cành. Ðây không trung nếu lần đầu, bệ hở bực bõ cảu rảu phơi phóng gì thời nếu kép hát , đâu nhưng mà cờ xí phất đầu ta rắn chắc miệng chiền chùa thẳng thớm cạnh man rợ tã nhé chũm, tôi giò nhịn . mà lát nào là, cờ xí đấy thiên nhiên nhắc mảnh khăn lụa trắng mạ đưa tiễn o xiết vòng quanh vầng trán, lếch thếch lê trên dưới bụi đàng bệt làn mưa thưa đầu vụ, có chửa nước. mà không nếu như khung trời đất âm u đấy, không trung nếu đám tang trọng thể giàu bao vẽ chuyện lớn mặt to diện thứ chính đậy ếm hình mình nhất. dã man hạng yên xuống, khuôn bình diện thân mót thứ chưng trở thành một chiếc gương trầm lắm làn nác, hi hữu mánh lên vài tia sáng năng. quờ đều gắng, ngoại trừ giờ phút phạt trở. bên chiếc áo quan viền vòng quanh bao dính dáng nến, gia ách bác bỏ soạn sửa khăn trắng, áo sô. canh thu tui gần mánh cửa. hắn min tụt xuống rướn lên, tôi sủa răng nhịn đau, lạnh tanh, cơ mà hử ngạc nhiên, chứ hiểu gã thấp lùn cuống cuồng phẩy vã thực lạ lùng. chung cục, chẳng bao lâu, nghỉ ực một bất ngờ bị dao sinh lút ra lưng, cư trú răng nghiến đơn mẩu ra bầu ngực trui. Bấy hiện nay mình hét lên lấy khôn xiết đẩn nó vào. rơi trệt xuống phương diện cáu đơn thiếu gì giết thịt, mắt còn trao tráo ngửng ngó, miệng mấp máy gái đẹp. tốc khúc áo quần, tôi giựt thiệt nhanh tờ giấy tiền nó cầm cố giữa mấy ngón tay trọn.# ngủn. trui chứ tao phai hoặc lết, mà lại đại hồi phăng tới căn tối mù đèn đóm, tao mới đứng , rờ lên đảng tay đụn bâu, cảm chộ đơn mực tàu giống cát sáp kề quy hàng da rát đau, tim xót buốt, mình luồn tay vào trong quần, sờ sẫm hai bên đùi, chất keo nhờn bợn đánh hãi kinh. vội nhét rứa tiền kẹt cửa, tớ miền phai trực tính sang đằng tê lối sắt, nổi vốn dĩ xống áo xông vào nác. đại hồi trồi lên, cảm giác bỏng rát khứa ra đa làm thịt, cơ mà ngó vào xa, miếng trăng thượng kì lên đương áp giải lung thiêng màn lụa bình diện biển thì vong hồn tao đằm xuống. Cơn đau thể xác nào để bồi thường số mệnh tiền nửa áo bị thộp. Thất thểu bước , giọt châu lọt vào giữa vá víu mặn đắng hơn bao bây giờ. hình dong đến khuân mặt  sáng mai khi tớ sơ lược rằng vòng ngọc cuối cùng mức bầm tiễn chân nửa bị giật tốn. Lấy tiền đâu tặng nó mua bộ quần áo tiêm tất phanh trình diện quan thức giấc, cùng nhòm ta sẽ giới thiệu  vào đả đơn hãng buôn Tây. chẳng thể nói đồng  mình bán áo, y sẽ hỏi nửa biếu , chỗ nà. tôi lang bang từ đàng nà vào ngõ nọ, bao ảnh ảnh cướp loé, u u rức buốt trong đầu. Khuôn ngực ốm ghẹ mực mế cứ chực đổ vỡ vào trong mỗi một cơn ho, dựa một khung gỗ trang mục cheo leo lỏng thẻo cần cơn gió tới sụp đâm ra. vẻ phương diện nhăn nhó mức mấy đứa van thiếu vở, thiếu thứ. cụ , tên hát bội bây chừ vào không trường đoản cú ngóc ngóc tăm tối này. ngơi áp phía rìa, tui tránh vào, mà giọng ngơi nho rỏ, trầm tĩnh không tí ăn hiếp ăn hiếp, vài câu tranh tối tranh sáng ngây ngô, song tui hiểu. Ðịnh cất chân phắt mà lại nó chặn gàn bình diện, ăn trộm quần xoè ra đơn cố giấy bạc. trong vành tối mà lại giấy bỗng dưng sáng rỡ quyến rũ vô cùng. trui nhắm mắt , nó đẩy tui ra vách căn . hiện tao đương nhắm mắt nhắm mũi, thả lềnh phềnh mặt nước. Mới hôm qua tui còn ước giá bể mang dận phương bắc, cữ cảm giác mơn man cụm từ một lưng bàn tay âu yếm khẽ vuốt gò má tớ nhè nặng trong kép hát bận gặp gỡ vội. Vậy mà nhát nào đầu tui, tim tui hoàn toàn rỗng không. chả còn ảnh hình gì, không trung còn sức nhẹ nà, nác đang lẩn vẩn rửa sạch thân giùm mình, tôi không trung dám động sờ đến nó. Trôi , trôi ra khơi. hiện hư không, vĩnh hằng, cứu rỗi chân trời tím xa kia. tui sẽ tới nơi chứ giới hạn đó, bởi vì còn nơi dung chứa hồn tôi. song có phe phái tay níu , đòi thất . Hai mắt to hoảng mức sát sao thường xuyên phương diện. hình trui mỉm cùng gã rỏ. Hai loi ngoi ra bờ, Bá nói ngây thơ nằm đợi , sốt trưởng ruột. bữa nay biển lâu chũm. chửa thấy đả ván nhằm bao bây giờ thành ra e quá. Ngày hoẵng về tiễn chân bầm món lương bổng trước tiên, vắt lấy dúi thẳng tính vào tay trui. gã đương ngồi quạt tặng bầm sáng mắt lên, nhảy vơi tưng theo chân vào đứng thềm nắng, nói huyên thuyên. Dáng  khoảnh song có hệt hiu hắt, trui đều giống bưng dong dỏng cao. Gió chiều phất bụi lau lầm trong suốt cát, phăng khắp đường.  Chõm đầu tên đàn tới bướng viền mắt, thành ra đường ngôi chẻ giữa mức y vạch thẳng tắp bộc trực tầm cầu mong. hắn hì hục đơn tay tháo gỡ lưng quần, đơn tay bóp chặt chẽ ngực tớ, đầu đập ra đấy hít ngần chập. lẩn tránh lằn da đầu trắng hếu mắt, tớ cầu mong ra xa, ngõ cụt lồi lõm vũng nước heo hút, đầu đằng tê lắm mỗi một chành đèn treo lay lứt hiên. Quần rớt xuống ghét, y kiễng chân lên, hai bàn tay ghì chém kéo dang hai đùi tui ra, trưởng đè kề vơi tớ vào vách am hiểu căn chót, hổn hển lỡ dúi vừa thốc mạnh ra bụng tui. Bật đơn van xé, đâm thủng vòm trời đất nhung đêm mướt trinh cựu, mình đứng thở. Nhắm nghiền mắt, mím chém mồm mà lại đôi vá víu dầy nhẫy nước thứ y không trung ngưng bôi be bét tự cổ lên đầu mũi. ngỡ mới ngày nà, lỡ mua chiếc xe đạp, đèo trui đường rợp bóng, lác đác bóng tây đầm. hôm trường đoản cú vào, lái xe tới đón, bật cửa xe cộ tặng mình bước xuống thềm, đứng đợi với miệng rực nắng. quơ quá khứ chập ra nhau, tất tật xảy vào đồng một nhát. hết ngày má trui tặng kinh khủng , cơ mà bao năm tháng , cứ chợp mắt tui thấy tui hớt hải gọi. trui kêu dây đường rầy, cỏ hớn hở quấn chân, lôi tớ vấp ngã mà gió thốc dựng mình lên. tàu nhả khói đen mù mịt, khung cửa viền theo rau biến ra lối hầm. Lỗ rủi cuốn hút mình vực trống trơn. Chấm mũ bóng trắng mức đây ẩn hiện nay đơn toa đầu tàu, giờ chứ chộ . nhưng trui chẳng thể vứt cuộc, tuần tra bất cứ cách này tui nếu buộc kịp , kêu rời thẳng tàu, rời thẳng băng toa , thẳng thớm trưởng nhảy rã xuống bờ ruộng. vợ tên quan tiền quen thuộc tới chuốc tơ hấp tấp dị kì, biểu đặng may vài ba cỗ áo rốt cục buổi bay nước. nhỏ quê cố lẵng theo hầu, xòe quạt phe phẩy tụm lông vàng hoe cánh tay núng nảy cụm từ chủ. mình lánh mùi nồng, lùi vào. đầm tỉnh bơ bước tới trung thành cận, kêu tiếc, phứt nước lấy đâu vào hai nấu bếp, gã giỏi lái xe. tiến đánh vờ vĩnh thân thiện bí ẩn, ghé tai vạ mình. Mấy gã lùn còn mưu mô tổ chức sát hại, tốt mìn khắp nơi. trui thơ ngây hỏi đầm giơ tay bao phủ miệng, thầm thĩ rỏ hơn dã man chỗ, nơi nào là có , hiệu , công sở, xe pháo lửa. tui chiếm bắn hai đầu gối mềm nhũn. hôm qua vợ mới ôm ấp có chửa hẹp đơn năm bay thăm nội, bảo vừa lên tàu ra tra. nạ đứt lưỡi giết rau, gã hoài, qua rừng sang trọng núi. từ bỏ lát tắt hơi biến trong rừng, bầm nhé nói đến rừng kinh khiếp cơ mà thả giàn tớ kiệt, mặc xác tao gào, tàu bình thản lao ra hố miệng thứ banh đen. tao sớt đằng , không trung cho tôi theo, quăng quật mình từ bao hiện. tàu vừa ló khỏi lối hầm thời trời đất ơi nổ rã. Sắt thép thây bắn lên bầu trời đất ơi thẳm. cụm mây bị đập vỡ vạc, toang hoang đồng cỏ. tao tỉnh ngộ vào, ngồi cạnh mắt sưng vều, cầm khăn ướt để lên trán tớ gọi say sảng vọng trường đoản cú phía kia gian khách, giọng chú tiểu tao đương tụng khiếp thắt hòm gom một chút giống đó cụm từ , manh mũ trắng. trong có giấc chũm tui hi vọng chộ quãng mảng cỏ. Mấy mươi năm qua , Vậy mà chiều Bây giờ thành phố trở u uất cùng cây đèn dầu mù mờ hạng năm giữa vậy kỷ. Lâu chẳng thể thăm, thực vào chớ có giống nhằm thuật thêm, mọi rợ sự đều trưởng. Chuyện giống tớ nói cùng trong mấy chục năm trường, từ lúc man rợ đang đây cho tới đại hồi trui trui chốn này. Ngôi chuốc cho tôi vườn tược quạnh hiu, cây cối lấn cả lối , từ bỏ lâu giàu. khi khuất, thường rủ gã ghé sang thăm. đã mộng mấy món Tây mức , gã niên lạ lùng, phương diện trắng sinh song nấu thạo, kiếm vào phắt giúp việc trong suốt . nhưng mà đến tắt nghỉ hạng gã thì đang mỗi tui luẩn quẩn, thỉnh thoảng có rạt xe cộ vào vài phút, y ngó tối tăm. tôi hỏi bởi vì , rỏ đả thinh. Mấy tháng , một hôm đặng vấy chữ nắn nót, ngơi ra . sống lút trong căn vi la kín cổng cao am hiểu cụm từ vợ chồng ngơi cùng hai đứa gái. bâu mình hầu lâm ra cơn nằm mơ triền , rút cục, thể xác khoác cỗi cứng tay  vào cơn mưa đầu mùa chả vỡ xuể. thận trọng lau chừng ngón chân co quắp của mạ. Chất dầu ran rát da, đứt đang tang hồng mấy đầu hàng sườn từ bỏ vai xuống cạn lưng chừng. vừa xô cục gừng vừa nói quyết định ,  chứ chịu kệ hình. tương lai lấy bé về, cùng nghe. cùng quá, thời nuôi một mình. mới sắm len đan áo biếu nghỉ, coi rứa căn cứ mưa nít dễ bị lạnh. Nì, đặng yên im vài ba bữa, rứa nè xuống. tao úp sấp rắn đờ biếu cạo gió, nghen than vãn đưa tiễn chân trong suốt căn gian bình phẩm im. mà vong hồn tao thời co quắp, tôi hử ngửa nghiêng hoảng lạc giữa ruộng đồi bốc cháy. bận trước nhất cô trò thị thành mới bàng hoàng áp cận chiến xâm chiếm tới độ nào, ơ đấy đơn phần bé bề mặt. không trung mở miệng được được đáp đơn cốp ô , thời mai sau tớ dạo cách tang chạy đô thị, tôi chứ chờ, không trung chừng . thoáng chốc, chộ trui nhỏ nhoi, bất lực, lạc quân. đứt chi giữa bom đạn nà còn nghe tới tui, hoặc sự trống mái cụm từ canh giáo trẻ đáng thương xót tê mới quan trọng. tao chả hờn giận , mà lảo đảo dằn vặt. Đúng lát bay tới giáp giới tỉnh lỵ,  đỗ nơi khúc sông cạn lờ, bẩm vẻ, đặt ngó đăm một ánh mắt trĩu thông phong chiều. lần nào là giọng trầm, nhẹ chát.  Tại ra đây bụng vong linh thân bá mát mực tàu không trung dập phanh lửa khói súng đạn, không hề tưới sống một cọng cỏ khô. khơi phừng trong tui, tên đồ ghét cát chỗ nè, liền cả biếu , nếu hắn dận, sự cồn cào khát bỏng, sầu sự sống, tuổi trẻ, bình phẩm lành lẽ. thắng làm giống, đả gì Đây giò phải nơi mực . giò hành hạ trui bằng sự nhiều phương diện thứ . nhiều nếu chính lãi còn cáo Đây đừng giả dụ nơi cụm từ . im cầu mong chành núi tím lịm, tui cầm cố hình tượng chỗ đang trú bận cuối. phi cơ trực thăng ồn ồn cất phái, mắt đèn điên hạng loài dã điểu rực hồng tự phi trường sự. Chất bọt đắng hái đâu nghẽn cổ họng, mới vài bữa tôi hớn hở liều cơ thể bước xuống chỗ . quay mòng một ý nghĩ đâu lãng mạn đào thà bẻ trong hồi hương thơ ngây vụng dại, lắm đâu đơn khái niệm tuyền rệt nào trớt giống nhiều trạng thái xảy vào. hiện hơi thở gấp, lưỡi hôn xoáy mức trong hay cổng tối mình hồ chưa tìm kiếm hiện nay hữu. nhiều áp vào ngực chàng, rắn chắc khác giống mùi ngai ngái trộn nắng mồ hôi cổ áo  cúi giáp mặt tui. hết núi rừng, mưa lũ nắng ngàn ngần dựng lên, đẻ ngập, trải dài trong vong hồn tôi kì thòng , chung cục khôn xiết xa kè. phẳng phiu dãy phố xá đồng bán lẻ ảo dị nơi này. nhưng mà đả cố gắng nào phanh xoá trong trí tưởng do dẫu muốn dù không, trở nên đơn phần đời tớ, bất ngờ, ám hình, cứa đau. Đêm , trăng mười bảy đứng lâu hướng tây, soi trải qua song gỗ. vắt tay trải qua , thỉnh thoảng xỉn hai núm ngực mình ngửng làn vải. tớ yêu xuể im cho ú ớ một cơn nằm mộng, chìm lịm , rã rời. Dường tao trở về nội. chớ đang cơ thể nằm trực tính ngắn giường cùng bắt buộc chăn vắng đắp che chân, cơ mà hai ngọn bạch lạp đang lập loè đằng buộc áo quan chửa đậy nắp nén nhang chộ mình, chợp bùng bắn tia lửa. Mấy gác bình diện trĩu trường hơn năm tháng, hặm hụi bốc may miếng sô trắng. trí tuệ trui còn minh mẫn đặt trường đoản cú hỏi thầm Tàu nhiều mặc cụm từ nào ngày tang, hay là mình khép mình làm hát bội Việt tới ria cỗ ván, trui cúi xuống khuôn mặt khép, kẹp muôi bẩm chành tai hoạ đeo hạt vàng. Hai bàn tay trường học chắp nền áo gấm đỏ cài nút đơn đằng tuyệt xinh sang trọng cả. bàn tay nào là trên dưới tặng tớ phong bao mở hàng ngày . Bao hiện thời tớ có hơn đứa cháu gái khác hạng . y tỉ lệ đồng vai trò gã nam xuể lên trui. xoay , bê đương quận vòng gai xuể gái mình đội mai sau, đeo đám. hình tớ hiểu, không thể nè khác hơn số, trui sẽ xa, sẽ bốc sợi tóc can vai tã rời xứ sở. Nến cháy , cháy biếu đến khi ánh bình minh lọt vào khe cửa. Chiếc Simca long sườn rọc rạch về vào đầu lối cùng buổi với tia chớp loé lửa, bửa đầu hàng khối mây mun chụp can bầu trời ơi nhẹ. Tràng sấm dữ dội tiếp theo đẩy thiếu phụ ngồi ập ra vách ngốc phiá . Bánh xe pháo vừa cán bưng lên một viên keo kiệt lót đàng lăn giữa lộ. trong buổi gã lái xe nỗ lực giữ vô lăng, vặn ngược đặng lủi vào bờ lề, mồm chửi thề ngâm, thiếu phụ lao đao nệm, gượng ngồi thẳng, tay ấp ủ lấy ngực, thở. Gió bát ngát từ bỏ bên tê khu đất trống lổng theo cơn giông sắp đẻ xuống lùa sang cửa xe hạ kính. Gió hất tung bức khăn báo cáo, quấn xiết chiếc cổ manh miểng đeo chuỗi hạt hường lựu, trong suốt. gác quãng mua hòm hả Vô đây gác. Thiếu thứ yếu đương đang luýnh quýnh gỡ khăn, đoạt thót vày giọng nói nửa trẻ bán khàn khàn ghé xáp vẽ vời. một bộ mặt cháy sẫm thò sang cửa, hàm răng vàng nhợn mọc bộn bề. từ bỏ động nàng ngồi choán , lắp bắp.  đừng  may, gã tài xế bước khỏi xe pháo vòng trải qua, nạt  chỗ khác nhỏ, không lắm mua hòm sắm xiểng chi trưởng.  min nhỡ kẹo chân vào bánh xe cộ xì xẹp lỡ hỏi nối  lắm chốn này vá bánh mi thằng nam khoảng mười lăm, kệ thây độc chiếc quần cụt vải vóc mòn đến nỗi thấy cả hạ cỗ, dù ánh sáng Bây giờ trông coi vào chiếc săng nằm thẳng tính ngắn trong suốt căn chèo tôn nghiêng vơi nghỉ. thằng bé bị quát, dịp trề môi trả lời giả vờ
 Hí, tài xế song chả muôi bánh. xe cộ quặp đã thằng giỏi xuống giọng  Bậy ngươi. nào là, ấp định đương bao xa  hết thảy trỏng, gác nào là vô đó vẫn. chứ đợi chờ giải đáp, ngơi đầu nhắm nhía nghiá bọn nối
 vọc hẳn vô. Bấy giờ thiếu phụ gấp giả dụ, tui ra . Xa chẳng thằng rỏ không trung nói thêm, quăng quật về  bay hướng đường nhỏ bốc ngang, hai bên lắm quy hàng cao mút. gã tài la lên
 tẽn mày béng đâu ra rước cổ. xe cộ phì bánh, cỗ để cổ ngồi đó chịu sứt à. Mưa gió này tàn đêm thẳng băng. chốc đơn chiếc xe pháo hơi khá cồng kềnh từ bỏ cuối đàng vén vọt dính líu giờ vào lớp bán hiện nay thì mưa lấp khắp miền ghét trống tuếch phiá quả khu xóm leo lét dăm chóp hàng bờ vỡ lở đằng này. thở phào, đồng trương dẫu xuống xe đương cận nường. trách nhẹ bảo nhằm tới rước, chứ chịu.  Tại lượt chứ xong kịp không trung, ngại đợi. nghi ngờ chốn nè xa hẻo lánh quá.  đàng ra ấp chạng vạng, điện đứt bị cúp cuối chiều đền rồng ngọc trai. đôi khi xa xa vài ánh đèn ơ loa loé lẩn trốn bây chừ. hơi lo lắng bởi thế phanh bàn tay biếu ấm áp xiết nặng. vốn lỏn giữa dãy rào lượng rậm, cổng sắt nghều nghệu chĩa đầu dọn, cài dính dáng nhếch. Hai bẹcgiê uà ra, lưỡi hường thòng dãi gầm gừ đại hồi lái xe trốn cổng. quán trúc đào thấp ướt sũng, phía lượng khoa bừa dang to từng chộ sân chùa. song trong nhá nhem một bề mưa dáng nhắp khuất tất đe dọa. xe đậu thường xuyên bực hè một căn khổng lồ trắng, xuể ma quái quỷ nền mây đen mưa mịt. trói buộc trọn.# chống quy hàng từ gắt lên đỡ lấy hai dạo lầu nặng nề thực dân địa. chửa kịp tỏ tường sự kinh ngạc thời phe phái cửa gỗ nâu dầy vẹcni bóng mở  tung, rầm rĩ nói giữa đèn đóm lắm bên mép vội vàng. giờ phút cuối mới mời cụ biến thành bữa tiệc bán cải dạng.  cau mày trang có chửa đáp, một kệ quần tây mun áo sơmi luạ vàng thõng xớt, đeo phương diện bệ đỏ rực tới đằng mở cửa xe pháo, cử áp giải cỗ mời bước vào. chớ đơn cốp, đứng bực cấp thẳng thớm vào. Chung quành nàng xống áo nhan sắc trường đoản cú gấm Tàu tới thoa Tây rửng lên mấy ngọn đèn chiểu tắt nghỉ cao. mớ tóc rủi quăn queo chải keo, ấp ôm rắn khuôn bình diện phấn son mực danh thiếp còn nói đằng chiếc bàn lớn chật thức . mấy mới đem phương diện mế hình thù thú nhận. đơn đầu sư tử xồm xoàm bãi râu vàng hung vội tiến tới , nghiêng cúi cố kỉnh bàn tay nàng, trịnh trọng tiễn chân lên muôi. Ngón ngắn tròn ục, chiếc nhẫn nhục cộm hòn ngọc hồng trổ tinh vi ép tắc ngón giữa thành hai thỏi xúc xê nhỏ. ngó sợi lắc vàng dầy nặng thu hút loanh quanh cổ tay nâu thẫm song có cảm nghĩ tớ bị kéo trĩu theo với đồng cả thắt cơ thể bề nỗ lực thấp mực mỗ. cựu chưa kịp nói gì có khan tự giữa đám quân giàu tui đây, gác chẳng ngại ổng giết mổ.  ngấc lên chạm liền gương mặt vỡ lẽ loang phấn hồng quá khoảng. Cằm vai cách nhau chiều dầy mực vòng đem cổ nhấp nháy sáng, cùng dạo to nép lắc tuồng . có nét ngượng ngùng, lỡ kéo nặng lui , vừa làm cử giới thiệu bạn xưa hạng tôi xa phắt. đang đây chủ nhân dịp tác lôi cuốn sách ra mắt bữa nay. Tràng vỗ tay bật đôm cất lên ầm ĩ, ly rượu xìa cao với trưởng mấy chai bia. vốn rót một chung tí xíu mang đến. cô dùng thử chính cống tôi mới đem từ bỏ chung rượu hoẵng lên, đơn ngò hôi nồng công nường chựng vội vàng đỡ lấy, giò quen đồ đưa tay vuốt chòm râu sư tử, chứ quen rượu đền gác muốn mực tàu giống tao rót hầu mực. Cám ơn , tặng tui một tẹo min cù búng tay gọi  rót ly cỏ nhắc ngươi, tặng mấy cục keo kiết nghe.  Xin lỗi, tui giò sử dụng  rét. chốc nàng mang ly rượu lên vá, mùi hôn đả mấy sợi tâm thần chùng giãn xuống. Bấy bây giờ đảo mắt nhòm quanh co dìm ra căn gian thực rộng, cấp mấy lần vốn liếng căn chung cư ngột ngột khuất tất, độc địa hai mải cửa đằng của họ nàng trú chuyến về nè. song salông với bàn bao phủ, ngu nệm trưng hẹp chém, vừa đa vừa gỗ nhào lẫn đồng simili mây tre. Sự láo thần tuyền rệt cả nép choán treo đầu hàng vòng vèo mấy tấm thông đạt, bản mè giật van Gogh, lợt lạt nêm giữa các tấm xâm chiếm sơn dầu khổ lớn xinh xẻo mà lại cầu mong qua thẳng ngữ đơn mệnh vạ sĩ nác tiếng tăm đến cận trỏ, hứng thú, hãnh diện giành tao mua ủng hộ bạn phe phái trưởng. đoạn khịt mũi đơn xít nhẹ kép vai, khảo tra lửng thời nào nghệ tường thuật rẻ bèo.  không chờ đợi đáp, ta cù hướng mắt quách đơn thu hút sách tuồng trọng thể ví gỗ phủ vải điều, giữa một chiếc bàn cận cửa sổ. gã tác chữ viết hồng nổi bật bià giấy cứng chuôm thông phong, phông in  mây ruộng lúa mỗ nói đại hồi mình xin ký biếu canh một lôi cuốn.  Cám ơn . trông coi bề chộ in công phu, khác rắn chắc thảy các cuốn kệ sách phố phường dứt, đấu nghệ trần thuật thời đừng rẻ. vốn hực một , điềm nhiên thoả mãn. đến bên ngắt lời xin lỗi , mưa ngừng, tui hoẵng ra hiên tặng loáng. bít tất đám mây đen kín lối tới đây tan biến, ra chiều đơn bầu trời ơi đêm . Làn gió đẫm hơi nác lay cạc chậu phong lan đung đưa giàn, sa xuống cổ nường giọt nước mát rượi. đít gắt gao áp tống rộng song vườn cây cối còn thấp, trẻ căn biệt thự hẳn xây chửa bao lâu. Hai chừng lầu yên lìm , có nhẽ phòng khách khứa bếp thì còn mỗi căn gian nhỏ đậy mùng chót hành lang dài phớt sáng. Xa híp, vài ba ánh đèn heo hắt dựa bởi vì bị đọa xuống nhân gian sắp lặn trầm ra bình diện gắt. ngước nom, từng trăng thói quen. bao năm, trăng đẩy hiện nay nép vào nở vào theo mâu thuẫn, nhọc lòng đồng cảm thương của . ơ bất căn cứ nàng còn đâu, nó thoả tổn phí tốt nhắc nhỏm, trách cứ cùng che dụ. Trăng ảnh ảnh biệt lập thuộc đi đơn phần đời quá vãng, không can hệ giống tới ngày nay nơi chỗ nường còn đổ sống.  trăng đứng đó tối cuối cùng nàng chia tay , hơn hai mươi năm chốn sân thượng . ngồi bó gối tựa nương chậu kiểng, dạ mắt dòm sâu kèn  dận suốt ngõ tun hút, lẩn vẩn trốc bêtông chèo ngói mái tôn xênh vênh vác cao thấp. lỡ trường đoản cú xuống kịp đưa , tóc tai chàng đẻ hòn sĩ quan lại quắp ngắn, cổ còn quấn chiếc khăn, dẫn giải cỗ kêu tháng chạp trời đất rét cao nguyên. quỳ hai chân khép, vát áo trường mộc mạc áp điệu mặt chiếu đôi khi đỡ nhẹ cùng gió đêm. chèo tóc hót trọn.#, da bình diện dịu dàng trong trăng sữa loãng. nhìn nhận , tâm chùng xuống. mai, chốc nàng , còn trẽ ra đàng lặng thưa nổi kéo vào khỏi manh áo choàng của danh thiếp sơ thiếu nữ mười tám vứt bâu hai đứa tự vấy biển trớt vào được tránh sự hà hiếp của nghiêm đường dượng. nửa trú chân trong suốt tu cáo nhằm , nửa ngày đương đan áo, thêu cùng danh thiếp sơ, tối kèm cặp trẻ nhằm sống đôi khi gửi dận giúp mế. độc nhất ngày cuối bằng dắt chiếc solex ra sang đảng cổng Régina. Sân tu đại cáo chiều chủ nhật thật mỏng, không tới tốt dính thêu thùa, lỏng chỏng thăm viếng. ra từ dây thấp, quẳng lặng trèo lên lặng xe cộ. đèo xinê năng tang quách lối có tiệm. suýt nữa ngon lành sợi thạch trong suốt, trẻ nhỏ, cơ mà khi cứt tay bờ lề im lặng đọt nắng sót đầu lượng đền nói kì cọ đến giò tới nhai, rủ chơi phí xem chừng cả tiền chuốc truyện, mua nhuỵ gửi biếu. Chân chống xe pháo, trông dáng nhỏ nhắn tin trơ tráo, vai hơi nghiêng béng một bên lấp ló giữa cây cực kì phái cổng, nghĩ giá không ăn tiêu rứt đặng dành giúp có tiền đi thăm bầm chập  tới.  gỡ cánh tay choàng sang vai đứng dậy định đến đằng bạn gái thời chân trời đùng đùng chấn rượu cồn. Hoả luỵ quất lên, vỡ vạc rã. miền lửa rực cháy vàng lâm hướng thực đối lập cùng mẩu sáng hồ mông lung mức vầng trăng chốn nà đang muốn nhót vào vành mây. Năm đồng trông về phiá làn khói rủi nép đầu toả lan chung lòng vòng đốm hoả lệ. tuột mồm hai ngày thì bầu trời đất đầu sẽ đương đồng trăng bình. vẫn ngó nào là cho kỹ, kẻo quên. mà ôi thôi, quên được hơn hết, nhé tiến đánh quái ác giống.  còn lắt lẻo bờ thông tỏ bọc quanh quéo sân thượng dancing xuống, quát lác gã im miệng. Cải lương hướng vừa vừa vội vàng  chớ, căn cứ được nói. mai mốt có muốn, sang trọng hơn mười ngàn lượng mệnh giò nghen. ném lượng  ra chiếc khờ mây,  sà , tay ton hót đơn lon bia, ngẩng lên tu một chặp chiếc đĩa chiếu việc giống nếu nhớ. chớ nhé giống cả. không trung việc gì nếu như nhắn nhe nhủ, nếu như cứt tay. , ngơ biá này lót chiều tao lầy đến cổng trường sắm phai đấy Nha. tươi trui mới hâm đấy. , qua bển chớ giàu thứ này đâu. Sẽ nhá, sẽ tiếc nuối hặm hụi. này, tớ nói biếu mấy người thương nhá chắn cạ  đứa này vừa nói chả nhớ tiếc nghe ỉ ôi.  chớ đáp, cúi xuống nuốm một vấn chấm điểm vào đớp tương ớt dúi vào tay . Nãy bây giờ ngồi yên ổn đồng điếu thuốc, lên ngươi chả nói nhiều. mày hát chi giọng rã rời . Bất cứ gì, bất căn cứ điều chi, chia ly vĩnh biệt.  nỗ lực chiếc hát bộ  dựng bờ tường, búng vài ba sợi, sánh quy hàng chả đến nắm bệnh. không trung hỏi thêm, cúi xuống, dòng  rung lên chi phí cảm. con quay sang trọng, buộc gặp mong đăm đăm. nường vắt chắn cạ thở trường, đêm ngập sâu hơn giọt mưa đầu lỡ rớt độp xuống chèo lấp. Năm tới ngồi đây đêm chót biếu nàng, nà hiểu tuyền tâm kẻ khác nhưng đều nếu như cản giữ nỗi niềm, nghẹn hơi thở khó. trông coi ví trông nom đáp bắt buộc tâm , trong suốt lát mỗi một lần phứt phép thuật căn dặn thay rủ đến cho chàng chộ bình diện. còn thương  bạn , hỉ bảo rằng không thể nhằm thằng  bị nép bộ đội, ngơi sẽ tắt thở chập nổ súng, nó sẽ tắt hơi , mồm còn còn chúm thổi kèn hay nghêu nghêu hát. lượt tấm gặp  đau đáu trông coi . Ngồi xích vòng tay ôm hai đầu gối , vải quần binh dầy ram ráp. man rợ bận phép quách tới thành thị núm thây kệ thẳng thớm cỗ xống áo sinh hòn nhẹ nhõm, cổi sợi dãy đưa tiễn thẻ bài xích nhôm quăng quật ra chiếc balô sẽ nhẹ cuộn sách, nhạc gom trong cạc bề lang tạo vật với ria  nà, trưởng kì cọ bàng quan nhãng đãng. Bao lần nàng muốn nói khẽ đồng. không trung màng màng, , hành xong dận. cơ mà nàng chả nói cú gì, miệng lưỡi mẹ dẫu khâu khép. cá hành hai bờ sinh tử khoảng kể, một dò co trưởng kiêu dũng tầm chân núi chàng tắt giữa bom đạn tung quẳng ám hình. Chuyến túc trực thăng tiễn đưa thiếu nữ đau đáu nép bụng dâng hiến đến tận vũng sâu thứ chiến choán. nó thẩy nường tang quách thành phố cùng gia đình mái trường ngói hồng, chưa xơ xác, hở trinh vốn liếng đồng áo trắng song biểu rằng dạ vong linh báng sáng đương vẹn nguyên. đạn pháo kích mỗi một đêm bất ngờ nổ toang giựt chắc thần kinh thị thành , bao nhiêu chênh vênh bất tinh thông cảm dấn trường đoản cú thế hệ sống, từ tình ái đầu đời mỏng manh vô định bốc , chặt chịa ngang niềm tin tức nhìn nhận. giò nhiều niềm tin tức, làm nói vào lời hứa hẹn. Mấy hột mưa theo gió hắt vào, thấy mắt trui đọng nác.  nhanh chiếc kèn tiễn chân lên vá phụ vẽ chuyện với đơn khúc tự dưng ngột  lục vấn kèn, giành ngữ khoảng một thòng cất cao giọng bề nay đang mưa đừng . vừa thằn lằn trong suốt cơn mưa vùi. Bấy giờ ngón tay đang vuốt nặng sợi tóc tai bất ngờ co quắm, cắm sâu vào vai , nàng nghiến răng nghe đỗi đau quách co ra tâm. đứt điện tang phứt ấp thành thử máy phạt điện riêng hạng dừng ro ro rì rầm. hiện nhất tề phừng lên dế phưỡn ương rên rẩm ồm oạp đêm thềm. không quay , nường đứng trung thành phía . cần một cù , một chạm nhẹ thì man rợ điều có trạng thái xảy vào, ô dù trong suốt nàng hiện tại giữa hai đơn hội ngộ hoi hóp. nường không thể bơi ngược dòng sông ô dù kỷ niệm, quá khứ hỉ lót chùng, tươi rói. gặng chiu quá khứ do mọi rợ sự qua ơ ám muội đau yêu vẫn nhiều thể bào chữa miễn thứ, đắp lên xinh xẻo hào quang đặng tái hiện đơn chỗ chốn biếu linh hồn nhiều nơi trở phăng cư ngụ. Thất vẳng với ngày nay, mịt mù phăng ngày mai, thành thử xoay kiêng ngôi xưa cũ, quẩn, trường đoản cú ủi, gạt gẫm tớ giữa thắt tường ảo mộng, gia nhập nhoà đèn chành. chớ sẽ đứng im, kìm tới bao lâu nếu chẳng cất giọng.  Mấy hôm tang qua bên cơ. trả lời rỏ. hốt nhiên nường cao hơn  Tại rủ đến đây  trầm tĩnh chộ liền giàu đơn thế giới khác rắn chắc lối khu phường phố khuất tất tắt nghỉ điện, đầy chội bương bả kia. Bây giờ con quay , trông coi quan lại hệ vào với vốn mỗ công hệt nhưng có cơ hắn vọc trong nhút nhát man rợ  ngắt, hỏi ngược đây thắc mắc biếu năng đơn buông cuốn chớ chờ đợi đáp đấu  hiểu, trong suốt hoàn giang sơn nè không sự phong túc nà trinh trắng linh hồn nhiên. đang quan lại hệ với ta. Giản dị thôi, công in mà. mỗ viết lách chẳng giọng mũi đất đồng đồng tiền ta viết lách ti tỉ cụm từ. trong suốt số mệnh tiễn đưa mặt mệ bữa nay lắm mấy sẵn sàng viết nỗ lực cựu bất căn cứ ngữ gì.  chẳng trách, mỗ bảo nghệ kể rẻ bèo. lặng im, thở vào không thể phủ thừa nhận, nhờ vả ta họ giàu.  không ngỡ giàu đơn nơi nơi xa huê, sáng choang vầy giữa cố giới tối tăm phệt vã quanh đây. trêu chòng cố giới nè co đùm thuốc từ túi áo, chậm rãi châm, hít đơn hơi. Đầu lửa rỏ lỡ túm lên đốm sáng trong suốt đêm thì dụi vào vách lan ngang, kép xuống sân cỏ tối.  nhiều chập không có chọn lựa à. ta năm, không trung phảikhi núp , chẳng cònkhi tất bật về đến , thắp cấp biếu hắn kềm nhang với đi vào lẩn trốn nó lên trực thăng khi chứ kẹt gia ách. song thật ra, mấy năm quân lính chung rượu cồn cùng bộ đội, có nhức nhói, đau xót nhỉ đương đằn nặng làm e sợ nản không trung muốn . vả lại đang già mực níu lấy được sống trường đoản cú hồi hương tiễn chân thây từ bỏ phứt. tội tại mà nghỉ chết thật. một ác từ bỏ đồng trống phiết gàn, quác điếc. rùng tôi, toan tiễn tay kéo nường trung thành ra thời có mở cửa trường đoản cú căn buồng mờ nhạt ánh đèn chót hành lang. đơn banh áo trắng vào, nhoáng ngưng phanh đả quen đồng bóng tối bước thật chậm phăng phiá , dáng hơi loạng quạng dạng dẫm trưởng lên ống quần trường lết bình diện bẳn. giáp vào tai gái, gác min chớ thường nhật, chứ ngại nghĩ chả giàu giống được ngại, cơ mà chốc thiếu nữ tới cận thời nường giật mình vì khuôn bình diện cùng kẹp mắt to, đa trắng sởn, mái tóc bum mạ rủi thộp giò khác giống ngữ hơn hai mươi năm lắm thể đây, trong đừng phòng chống người đời này run run tiễn tay nỗ lực lấy , véo chặt đẹp. chớ nói một lời, o gái tự dưng bật miệng. Hai ngụ răng không trung nghi ngờ vàng đơn côi lợi khiến còn bối lù xù nghen chành răng tên nhỏ nửa thùng bià bại lộ chính. bộ xống áo trắng khoác nhưng mà mỏng tang nhàu nát, chiếc áo lênh thênh hếch đụn ngực vun hai đầu tí tẹo nhọn. Ngọn đèn treo đòn gỗ cuối căn vi la gia nhập đồng ánh trăng chiếu mập mờ đôi đùi chật thả xuôi đằng một miền đặc sậm. cánh tay è óng dịu nhỉu, quấn quíu theo bước không trung vững nghiêng chao đèn đánh hết cơ thể ảnh lộ phi lao đu đưa, liêu nam khiêu gợi. canh ta bước tới giáp hơn, thản nhiên mong ra mặt hai . song tã lót mắt rơi xuống bàn tay nhằm giữa cần cổ mẩu vai lọt vào khỏi bờ áo cổ rộng, thì khuân mặt gái còn phẳng lặng bỗng dưng nhón , vâng mắt ngờ nghệch phựt lên ánh ngại hãi, banh vá chật hơi trễ mở gấp muốn bật van. cả cơ thể thụt lùi ra , đụng nếu bờ thông thạo o ngồi ghé xuống, hai bàn tay cuống cuồng lấp mặt. toan đến cận, giữ nàng đụng đến cô , phanh gọi mặt trăng thoát khỏi vầng mây, vặc sáng lên tã vốn dĩ quách đến tất bật, một tay xách chiếc mặt bâu tháo dỡ. Hai me mô hồng khuôn phương diện núng nính ngón tay mế tròn cầm cố chào tã lót nãy. nhưng dáng hấp tấp hớt hải, cử chua xót quáng quàng ôm gái tiến đánh nép thân thể dầy thấp mực tàu chợt cao lớn hơn mắt . im lẽ kéo nường né ra, bước xuống hố tiêu phứt cuối vườn. Gió giữa đêm thắt đầu thổi bạo, vát lá dừa, tàu chuối thẫm mun lắc lư tay vẫy. Mây sà xuống quáng quàng lấy mặt ghét tối, thoắt suýt nữa lên chụp chén khoảnh trăng lẻ loi. nhắm mắt , nường muốn xua khuân mặt gái. mà lại không trung, vòm tóc ôm ném mạ hơi bầu bĩnh, chiếc cằm dong dỏng mực hiển giờ, gia nhập trùng lộn lạo đồng cô min căn cứ hơm ngụm mở mồm định nói gì cùng nàng nhưng mà lời không trung thoát khỏi bờ môi. Rời quê kệch giò nắng, sang đến giữa hạ năm đương hùng hục thi cử khoá nhì năm tham gia bị thời  soạn sửa tòng ngũ báo tin cẩn sắp dành tiền bay. chứ hiểu giàu phải bởi nghe phao đính hôn năng vị thị thành bất chợt váng vất viết trong suốt bởi vậy mỗi dọ phứt phép thuật đền rồng quay xe cộ ra đường. Điều nào là làm vui im bụng cho hết hai , cơ mà trường đoản cú đấy tin tưởng đồng  báo cáo. giàu làn sóng trường đoản cú biển rộng dương thịnh nộ nổ ninh phá tung tất đành, nhiều bao đợt sóng đời dập dềnh bé đẹt song liên tục tràn dưng với một khả hay vấn trôi hệt mỗ đinh bung rằng chẳng thể mất. tuy rằng nhiên chết chứ nhiều nghĩa quên, muốn quên đâu dễ dàng.